“Meo!” Tên nhóc cả buổi sáng không biết tung tích đâu, giờ ngửi thấy mùi đồ ăn, chiếc đầu đầy lông xù ló ra thăm dò, nhanh nhẹn nhảy lên chân Đường Miên, bắt đầu thoải mái cọ qua cọ lại bên tay nàng.
Đường Miên biết mục tiêu của nó là đĩa cá kho trên bàn, nhưng mùi vị cá kho quá thơm rồi, Đường Miên không có cách nào ngăn cản nó, chỉ đành dùng tay đè nó lại, không để nó trèo lên bàn.
Trà Trà cũng xem như là một con mèo tốt tính, nhưng nó chỉ là thứ chỉ biết ăn, nhìn thấy cá mà không để nó nếm, đại khái là muốn liều mạng rồi, Đường Miên xoa đầu nó, sau đó cẩn thận lấy cá ra khỏi nước, sau khi nếm một miếng xác nhận mùi vị, lúc này mới đưa đến miệng Trà Trà, sau khi phục vụ Trà Trà ăn nửa con cá, nàng mới rảnh rỗi tự mình ăn cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, ngược lại cũng không cô đơn như vậy.
Buổi chiều, sau khi Trà Trà ăn xong cá, tâm trạng lập tức tốt lên, dựa vào quan điểm của Trà Trà mà nói, nó vô cùng yêu thương và rộng lượng tha thứ cho Đường Miên, lúc Đường Miên chuẩn bị bắt đầu thêu cây tuyết liễu, nó ở bên cạnh chơi đùa với chỉ thêu, khiến thời gian một khắc lập tức biến thành nửa canh giờ.
Đường Miên quả thực không biết làm thế nào, nàng chơi cùng Trà Trà đến khi nó mệt thành một chiếc bánh mèo, nằm trên đùi nàng ngáy khò khò, mới có thể tiếp tục thêu.
Một ngày sắp trôi đi, trong lòng Đường Miên hơi lạc lõng, nàng luôn muốn làm hoà với Tả Triều Chi, nhưng Tả Triều Chi lại không cho nàng bất cứ cơ hội nào.
Đường Miên nắm chặt hầu bao trong tay, nghĩ tối nay sẽ đưa hầu bao cho Tả Triều Chi, coi như là lễ vật làm hoà.
Nếu hắn có thể giải huyệt câm cho nàng, để nàng có thể nói chuyện thì tốt rồi.
Ba ngày rồi, theo sự hiểu biết của Đường Miên về Tả Triều Chi, hắn thật sự giận rồi, tức giận không dễ tiêu tan, có điều ba ngày là cực hạn của hắn, muốn hắn kìm được mà không quan tâm đến nàng, quá làm khó hắn rồi.
Đêm nay, điều quan trọng nhất là nàng có thể lấy lại được quyền nói chuyện của mình hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cứ luôn bị cấm nói, sao nàng có thể cầu xin sự tha thứ của Tả Triều Chi?
Sốt ruột.
Hôm nay, hai chữ này luôn xuất hiện trong lòng của Tả Triều Chi.
Mới bắt đầu hận tới mức muốn bóp chết nàng, nhưng mỗi lần ôm nàng trong lòng, lại vui mừng vì nàng vẫn còn độ ấm, vẫn còn sống, rõ ràng đã từng nghĩ qua, chỉ cần nàng có thể sống tiếp, hắn có thể không tính toán so đo cái gì, nhưng nàng thật sự sống lại rồi thì khó tránh khỏi oán trách sự vô tình nàng đã từng có.
Nàng giống như ngũ thạch tán, khiến người ta sau khi dùng thì đắm chìm trong sự hạnh phúc nàng mang lại, muốn cai cũng không cai được, rõ ràng biết nếu tiếp tục dùng có thể dẫn tới con đường chết, lại vẫn như những con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Ban ngày hắn không gặp nàng, nhưng đã nhớ nhung dáng vẻ của nàng, hắn không nói chuyện với nàng, lại muốn nghe giọng nói của nàng, hắn không biết bản thân rốt cuộc là đang giày vò nàng, hay là giày vò chính mình.
Mỗi ngày, hắn đều nghĩ đừng quay về lầu Như Ý, nhưng đến cuối cùng lại không kìm được chui vào ổ chăn của nàng, trên người có bao nhiêu vui sướng thì trong lòng có bấy nhiêu lưỡng lự.
Giờ Dậu, hắn tiến vào lầu Như Ý lần nữa, xử lý công vụ chất đống hàng ngày trong thư phòng ở lầu hai, cuối cùng đến lúc đó, hai chân hắn không tự chủ được mà bước đến trước bậc thềm, đến lúc hắn có thể ý thức được thì đã đến trước cánh cửa sắt kia rồi, trong tay hắn thậm chí còn cầm chìa khoá.
Tả Triều Chi do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn mở cánh cửa đó.
Trà Trà ngủ say trong ổ của nó ở gian ngoài, Tả Triều Chi rón ra rón rén đi qua gian ngoài, không đánh thức con mèo đang ngủ say kia, sau đó hắn tiến vào gian trong, gian trong để lại một ngọn đèn, tẩm y của hắn đặt trên bàn, Tả Triều Chi luôn không có thời gian suy nghĩ kỹ, thứ đồ này rốt cuộc là thị nữ chuẩn bị, hay là nàng chuẩn bị?