Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Ngu Huyên nghe vậy, hai mắt trợn tròn không thể tin được, trong con ngươi ánh lên sự đau đớn. Nàng tưởng rằng Tu Tấn sẽ tin nàng. 
 
Nhưng Tu Tấn không muốn nhìn nàng nữa. Mọi chuyện đã đi đến bước đường này, hắn không hiểu nàng còn muốn ngụy biện cái gì?
 
“Hoàng thượng! Uyển phi dâm loạn trong cung cấm, tội đáng trừng trị, kính mong Hoàng thượng xử trí thỏa đáng!” Hoàng hậu chỉ vào Ngu Huyên, vô cùng tức giận. Nàng và Thánh nhân đãhôn phối từ khi còn nhỏ, nhưng ở giữa luôn có ả ta. Giờ đây, ả đã phạm tội tày đình như vậy mà Thánh nhân vẫn muốn bảo vệ ả. Hoàng hậu nàng đây thật sự là vô cùng tức giận!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hoàng nhi, chuyện này thật sự quá hoang đường. Cho dù có nghĩ đến tình xưa cũng không thể để nàng ta toàn thây.” Thái hậu cũng chủ trương xử tử Uyển phi nương nương. Nhưng Tu Tấn không nghe lọt vào tai.
 
Đôi mắt hạnh đào long lanh đong đầy nước mắt của Ngu Huyên tràn ngập tuyệt vọng nhìn Tu Tấn hỏi: “Ngũ Lang không tin thiếp ư?”
 
Tu Tấn tránh né ánh mắt của nàng, không thể nói ra thành lời. Trong cơ thể nàng vẫn còn đó thứ dơ bẩn của tên nam nhân kia. Trong phòng hắn cũng phát hiện khăn tay của nàng và các văn thư liên lạc với nhau giữa họ. Một tiếng “Tin” ấy hắn thật sự không thể nói ra được.
 
“Uyển phi… Đạo đức phẩm hạnh kém, nay cho giam giữ trong Quan Thư Cung.” Thánh nhân xoa xoa mi tâm, phẩy tay áo rồi cất bước ra đi.
 
Uyển phi không nhận tội, Tu Tấn thì không dám đối mặt với chuyện bị người mình yêu thương phản bội. Vì vậy, hắn nghĩ trước mắt cứ lạnh nhạt với nàng một thời gian, sau đó đợi nàng tốt hơn rồi lại đến gặp nàng. Nào ai ngờ câu nói “Ngũ Lang không tin ta” trở thành những lời cuối cùng của nàng với hắn. Còn lời cuối cùng của hắn dành cho nàng cư nhiên lại là những lời nhẫn tâm giam lỏng nàng. 
 
Uyển phi không cho hắn cơ hội mở lòng một lần nữa mà đã tự sát. Nàng dùng chính máu của mình lưu lại vài chữ cho hắn, “Mãi mãi xin đừng tái ngộ”.
 
Hắn hận! Hắn rất hận! Hắn muốn hận nhưng lại không hận nàng được. Hắn hận chính mình, hận nhi tử nhưng vẫn không thể hận nàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điều tra! Có đào ba tấc đất cũng phải điều tra cho bằng được!” Tu Tấn gầm lên giận dữ.
 
“Đúng vậy!”
 
Mọi người đều không tin được sẽ có một ngày Vương Công “sống lại”, bởi vì, ai ai cũng tin rằng Uyển phi có tội. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu như Uyển phi vô tội đây?
Kiếp trước, không lâu sau khi Vương Công qua đời, tiểu thái giám lúc đang quét dọn thư phòng thì không cẩn thận làm đổ lư hương khiến cho chiếc bông tai xuất hiện trước mắt Thánh nhân.
 
Điều buồn cười là, sau 20 năm đằng đẵng mãi không quên, trong lòng Thánh nhân từ lâu đã tin Uyển phi vô tội, nên khi xuất hiện minh chứng, Thánh nhân không màng thứ gì mà điều tra suy xét trong cơn giận dữ khôn cùng. Lúc bấy giờ, tên tiểu thái giám năm đó đã đánh tráo lư hương mới được thẩm tra, đưa những sự thật vẫn luôn ẩn giấu ra ngoài ánh sáng.
 
Sau khi xác nhận Uyển phi vô tội, sức khỏe của Thánh nhân xuống dốc hẳn. Nữ nhân trong tim thì mất rồi còn nhi tử của hai người vì sự thờ ơ, hờ hững suốt bao lâu nay của chính Thánh nhân mà cũng trở thành một nắm đất.
 
Tả Triêu Chi đã mượn ký ức của kiếp trước để khiến chiếc bông tai lộ diện, đương nhiên… hắn cũng có thể sai bất kỳ cung nhân nào đó làm vỡ lư hương. Nhưng hắn đã chọn để Đường Miên tiết lộ sự việc với Thánh nhân.
 
22 tháng 10, Cổn Cổn, mãi mãi xin đừng tái ngộ, những điều này sẽ càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của Thánh nhân. 
 
Tả Triêu Chi không chỉ muốn rửa nỗi tủi nhục của Uyển phi mà còn muốn sửa chữa mối quan hệ giữa Thánh nhân và Tu Kỳ. Kiếp trước, khi Uyển phi được xóa tội danh dâm ô dâm loạn, Tu Kỳ đã chết rồi. Nhưng cũng còn đỡ hơn đường muội của Uyển phi là Lương phi, cùng với cặp trai gái của Lương phi, Bát hoàng tử Tu Tường và Thập Nhị công chúa. 
 
Ngày 22 tháng 10 là sinh thần của Uyển phi và Cổn Cổn là biệt danh của Tu Kỳ. Biệt danh nghe cưng chiều, thân mật như vậy đương nhiên sẽ chỉ được gọi khi Uyển phi còn ở trên đời. Nhưng Uyển phi đã chết khi Tu Kỳ mới vừa đầy tuổi. Ngay đến bản thân Tu Kỳ cũng không biết rằng mình đã từng được cha mẹ yêu chiều thế nào khi còn nhỏ. Mẫu phi dịu dàng sẽ ôm lấy chàng, cất tiếng gọi thân thương: “Cổn Cổn à.”
 
Tu Kỳ được gọi là Cổn Cổn vì hắn sinh ra rất thuận lợi. Bà mụ còn chưa kịp làm gì thì thai nhi đã tự “rơi” ra và nháo nhào trên bàn đỡ đẻ. Nếu Uyển phi đã không còn, tên lớn mật nào dám gọi biệt danh của Tu Kỳ chứ.
 
Còn chuyện mãi mãi xin đừng tái ngộ. Đó là chuyện chỉ riêng Thánh nhân mới biết. Mảnh giấy ấy vẫn được cất giữ cẩn thận trong ngăn dưới cùng của ngự án, do chính Thánh nhân đích thân nói với Tả Triêu Chi sau khi Uyển phi được rửa tội. Ở kiếp này, về mặt lý thuyết, không một ai biết được chuyện này.
 
Việc kết hợp những yếu tố trên vào màn trình diễn của Đường Miên khiến mọi thứ trở nên đáng tin cậy hơn. Dù sao thì Đường Miên năm nay mới chỉ 16 tuổi, căn bản không biết được những chuyện trong quá khứ. Thật ra khi những chuyện này phát sinh, nàng ấy còn chưa ra đời! Nếu như không phải thật sự bị Uyển phi mượn xác, làm sao nàng có thể nói ra những lời như vậy?
 
Chỉ cần là chủ đề liên quan đến Uyển phi, mọi chuyện đều là cấm kỵ trong cung, sẽ không ai dám bàn tới. Do đó, Đường Miên hoàn toàn không thể biết về chuyện này. Có vẻ như việc nàng bị mượn xác có phần là thật. “Mãi mãi xin đừng tái ngộ” chính là vết thương lòng của Thánh nhân. Chỉ cần Thánh nhân tin rằng Đường Miên thật sự bị Uyển phi nhập, huống hồ chỉ là đánh đổ một lư hướng, cho dù là cả thư phòng bị đạp đổ, Thánh nhân cũng sẽ không trách nàng. Thay vào đó, nàng sẽ được thưởng, sau cùng, nàng đã cho người được gặp lại người con gái “mãi mãi xin đừng tái ngộ” ấy. Trong sự thật có ẩn khuất, trong ẩn khuất có sự thật càng khiến mọi chuyện thuyết phục hơn.
 
Bây giờ, Thánh nhân chỉ thiếu một minh chứng cuối cùng. “Huyên Huyên…” Thánh nhân nhìn chằm chằm Đường Miên đang trong vòng tay của Tả Triêu Chi.
 
“Nàng không muốn nói thêm lời nào với ta sao?” Giọng của người tràn đầy chua xót, đáy mắt đong đầy sự đau khổ. Ngay cả khi nàng xuất hiện lần nữa, nàng cũng không muốn nói nhiều hơn hai câu với người mà chỉ nhắc về hài nhi của hai người. Thật giống với con người Uyển phi.
 
Phong hiệu Uyển phi là điều mà Thánh nhân mong đợi ở nàng. Tính cách của Ngu Huyên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác. Một khi làm nàng tổn thương, nàng có thể buông bỏ bất kỳ ai.
 
Tả Triêu Chi ôm Đường Miên quỳ xuống trong tư thế khó khăn: “Xin Hoàng thượng tha tội.”
 
“Quên đi. Đưa tiểu thư xuống nghỉ ngơi trước đi.” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui