Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Lần này thánh thượng rất kiên định trong việc lật lại vụ án của Uyển phi, vốn tưởng rằng dẫu nhìn thấy bao nhiêu chứng cứ đi nữa thì cũng có thể bình thản đối diện, không ngờ sau khi trông thấy bức họa của Đường Miên, ý chí vững như sắt đá lại thoáng chốc bể tan tành.
 
Lúc này đây, Tu Tấn không phải thiên tử của Đại Tu, ông ta chỉ là Ngũ lang của Ngu Huyên: “Ta sai rồi, ta sai rồi Uyển Uyển. Nàng đang ở đâu? Nàng có thể xuất hiện gặp ta không?”
 
Sau khi vẫy tay cho cung nhân lui hết ra ngoài, Tu Tấn ôm bức họa khóc nức nở, ông ta đã hoàn toàn tin những gì Đường Miên và Tả Triều Chi nói, trong lòng đau như bị kim đục đao khoét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bức họa này dường như đã tác động đến vết thương sâu nhất, nặng nhất trong lòng Tu Tấn. Vết thương quá đau đớn, đau đến độ chôn chặt trong lòng ông ta, cho dù bên ngoài đã kết vảy, thành sẹo, vết thương bên trong vẫn chẳng mảy may tốt hơn, hành hạ ông ta hết năm này đến tháng khác.
 
Bây giờ chân dung của Uyển phi xuất hiện, Tu Tấn không thể không đối diện với sai lầm thời niên thiếu của mình.
 
Năm ấy ông ta và Ngu Huyên đều có tình cảm với nhau, vốn dĩ ông ta muốn thành thân với nàng, nhưng trước khi qua đời, mẫu phi đã định sẵn chuyện hôn sự cho ông ta, để Nguy Huyên đồng ý theo ông ta, ông ta đã hứa sẽ cho nàng làm trắc phi, nhưng Uyển phi lại nói với ông ta rằng: “Chỉ cần Ngũ lang tin ta, trong lòng chỉ có ta, ta sẽ luôn ở bên Ngũ lang.”
 
Trong lòng ông ta thật sự chỉ có nàng, dù là sau này, ông ta vẫn mang hết tất cả tình yêu dành cho nàng. Nhưng tại bước ngoặt cuối cùng, ông ta lại không tin tưởng nàng, khiến nàng quyết liệt rời đi. Bằng ấy năm trôi qua, ngay cả một lần nàng cũng không chịu đi vào giấc mộng của ông ta.
 
“Uyển Uyển, nàng trở về đi.” Nước mắt của Tu Tấn lại không thể ngăn nổi.
 
Thật ra Tả Triều Chi cũng tồn tại một chút tâm tư xấu xa, hắn hé mở câu chuyện kịch tính đến mức này, mỗi một động tác đều đâm thẳng vào tim hoàng thượng, cũng là vì hắn muốn trút giận cho Uyển phi và Tu Kỳ.
 
Sau khi Uyển phi chết, trong cung không có một ai dám nhắc đến cái tên này, mọi bức tranh chân dung của Uyển phi đều đã bị đốt hết. Từ ngày Tu Kỳ có ký ức, cho đến lúc chết vẫn không biết mẫu thân của mình trông như thế nào, thậm chí đến ngày chết, hắn vẫn còn tưởng mẫu thân của mình là một người không trinh bạch.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi cho rằng, người hoàng thượng mắc nợ không chỉ là Ngu Huyên, mà nhiều hơn cả là Tu Kỳ, hắn là vật hy sinh đáng thương nhất trong chuyện tình của hai người họ.
 
Chân dung của Ngu Huyên đã bị đốt sạch, nhưng hoàng thượng cuối cùng vẫn không nỡ, đã giấu riêng một bức cuối cùng. Đó là bức tranh mà ông ta thích nhất, là chân dung ngày Uyển phi phong phi. Bức tranh được giấu trong ngăn bí mật ở Ngự thư phòng, đến khi nỗi oan của Uyển phi được rửa sạch, hoàng thượng mới mang bức tranh đó ra để treo lên lại lần nữa. Sau này Tả Triều Chi đã nhìn bức tranh đó suốt mấy năm, đã sớm nhớ kỹ, hắn dựa vào ấn tượng để vẽ ra cho Đường Miên, mất mấy ngày Đường Miên mới có thể vẽ ra không chút sơ hở nào.
 
Đương nhiên, nếu hai bức tranh quá giống nhau, hơn nửa sẽ khiến hoàng thượng hoài nghi. Vì thế, Tả Triều Chi và Đường Miên đã nghiên cứu cách ăn mặc và trang điểm thịnh hành ở Trường An vào hai mươi năm trước, bấy giờ mới dựa vào kỹ năng hội họa vô cùng khéo léo của hai người, tạo ra một bức chân dung có thể lay động tâm tư của hoàng thượng đến thế.
 
Xuất hiện chứng cứ phạm tội mới, thánh thượng lập tức ra lệnh cho hội thẩm tam ti điều tra vụ án của Uyển phi. Từ đêm ấy, có biết bao nhiêu người trong hoàng thành không thể kê gối ngủ ngon giấc nổi.
 
Người nôn nóng nhất lúc này đương nhiên là Thái hậu và Đức phi, dù sao thì cái chết của Uyển phi năm đó cũng do Thái hậu và Đức phi một tay chỉ đạo.
 
Đương kim Thái hậu là dưỡng mẫu của Hoàng đế, đương kim Đức phi là cháu gái ruột của Thái hậu. Năm ấy Hoàng đế là Ngũ hoàng tử, khi chưa lên ngôi đã lấy biểu muội ruột của mình làm chính thê, đó là hôn ước từ bé mà vong mẫu của thánh thượng đã định sẵn cho ngài, cũng chính là đương kim Hoàng hậu. Mà thân là dưỡng mẫu, thái hậu đương nhiên muốn cháu gái ruột của mình trở thành trắc phi, chèn ép Ngu Huyên khi ấy đang là lương đệ. Khi sinh trưởng công chúa, Hoàng hậu bị tổn hại thân thể, dưới gối không có con trai, hơn nữa tính cách Hoàng hậu cũng tương đối lạnh nhạt, không làm nên trò trống gì, sau khi sinh trưởng công chúa, Hoàng hậu không thể lao lực, bèn để Đức phi cùng quản lý lục cung. Đức phi không được sủng ái, nhưng trông vào thể diện của Thái hậu, mỗi tháng Tu Tấn vẫn đến với nàng ta hai tối, không khác gì với Hoàng hậu. Đức phi sinh cho thánh thượng hai người con trai, địa vị không thể lung lay.
 
Thứ thật sự có thể uy hiếp đến Đức phi chính là Uyển phi – người thật sự có được tình yêu của Hoàng đế. Con trai của Uyển phi vừa ra đời đã được sủng ái hết mực, thánh thượng là người không bao giờ bế trẻ con, nhưng tiểu hoàng tử này lại được thánh thượng nâng niu trong lòng không nỡ rời tay.
 
Trước Tu Kỳ, thánh thượng còn có năm vị hoàng tử, nhưng trong năm vị hoàng tử này, không một ai được coi trọng như Tu Kỳ.
 
Thái hậu rốt cuộc không ngồi yên nổi, cùng Đức phi mạo hiểm ra đòn sát thủ. Chuyện năm đó Uyển phi thông dâm, có thể tìm thấy nhiều chứng cứ xác thực trong hậu cung như thế, đó là bởi vì Thái hậu và Đức phi đã thông đồng với nhau, một tay che trời. Hoàng đế là thiên tử, cai quản triều chính, còn hậu cung lại là địa bàn của nữ nhân. Thái hậu và Đức phi là người nắm quyền lục cung, không ai có khả năng làm loạn ở hậu cung hơn bọn họ.
 
Bản án cũ cách hai mươi năm được giao lại cho hội thẩm tam ti là Hình bộ, Đại Lý tự và Đô sát viện, những người này hoàn toàn không giống những người thẩm vấn ở hậu cung năm ấy. Hết nhân chứng này đến vật chứng khác được tra ra, dưới trọng hình, những chứng cứ phạm tội được moi ra từng chút từng chút một, truy tìm căn nguyên chỉ còn là vấn đề về thời gian.
 
Đời trước chỉ mất chưa đến nửa tháng thì tất cả đã ngã ngũ, có lẽ đời này sẽ còn nhanh hơn, bởi vì rất nhiều chứng cứ đều đã bị Tả Triều Chi cố ý đặt ở vị trí nên có của nó.
 
Thẩm tra thế nào, phán quyết thế nào, những chuyện này đều không phải thứ Đường Miên cần bận tâm, nàng nằm trên chiếc giường chạm trổ thoải mái, dần dần khép mắt lại.
 
Từ ngày sống lại, đây là lần đầu tiên nàng ngủ một mình, tuy trong phòng đã đốt hương an thần, nhưng Đường Miên vẫn cảm thấy mình tỉnh táo lạ thường.
 
Cứ nằm vậy đến chuông canh ba, nàng mới mơ mơ màng màng thấy buồn ngủ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui