Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Buổi tối Đường Miên đi ngủ muộn nhưng ngủ rất say giấc, đúng như Tả Triều Chi nói, Đường Miên ngủ thẳng một mạch tới tận khi mặt trời đã lên cao, được Phỉ Thúy hầu hạ dùng chung cả bữa sáng lẫn bữa trưa chung một lần.
 
Vì chưa ăn sáng nên thức ăn được dọn lên thiên về các món thanh đạm.
 
Phỉ Thúy rất nghiêm khắc, thái độ cung kính nhưng hết sức kiên trì bắt Đường Miên phải ăn chén cháo sò gà xé xong mới ăn đến những món khác. Đường Miên cứ có cảm giác giống như Tả Triều Chi đang giám sát nàng ăn cơm, không biết có phải là vì nàng nhung nhớ quá độ hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đường Miên hoàn toàn không ngờ được rằng Phỉ Thúy là người Tả Triều Chi phái tới để chăm sóc cho nàng, nàng chỉ cho rằng tác phong làm việc của người trong cung luôn ổn thỏa như vậy.
 
Dùng cơm xong, Đường Miên thay bộ đồ nội cung chuẩn bị cho, chất vải đương nhiên là loại thượng hạng, vải lăng dệt nổi hoa văn tuyết bay may thành áo có vạt cân đối với ống tay áo rộng, nửa người dưới là vải sa màu nổi, làn váy dài chấm đất được cắt may bồng bềnh như những lớp mây, lúc bước đi trông chẳng khác gì tiên nữ đang bay trên mây, khói sóng dập dờn, cạp váy thêu hoa văn dây nho bằng chỉ vàng cột sát chân ngực, thân váy để rũ tự nhiên, đeo tua rua màu vàng kim.
 
Trang phục này không những vô cùng cao quý mà còn mặc rất rắc rối, giặt giũ cũng rất mất công, có thể nói là một cách làm dáng khoe độ giàu có của quý nữ trong kinh, bởi vì trang phục kiểu này chỉ mặc một lần là không thể mặc lại được nữa.
 
Đường Miên rất thoải mái mặc nó. Tả Triều Chi chinh chiến nhiều năm, của cải sung túc, chiến lợi phẩm mỗi lần thắng trận cướp được đều được hoàng đế thưởng cho một phần mười. Trong số trăm vạn bạc cống năm Đột Quyết đại bại, Tả Triều Chi bỏ túi mười vạn.
 
Đời trước, y phục của Đường Miên nhiều đến không mặc xuể, đời này thì lại… Rất ít mặc y phục.
 
Tình cờ nghĩ tới một vài hình ảnh tươi đẹp ở lầu Như Ý, trong lòng Đường Miên có phần oán thầm.
 
Hình như Tả Triều Chi làm nàng trở nên là lạ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại tướng quân tới rồi.” Cung tì ngoài cửa vào thông truyền.
 
Đường Miên nghĩ đến Tả Triều Chi, bước chân như nhẹ hơn, thành thân mười năm mới bắt đầu yêu đương, dư vị tình yêu lúc này thật đắm say, thực sự là một ngày không gặp như cách ba thu.
 
Tả Triều Chi không ngủ suốt cả đêm, sáng ra thay triều phục đi thẳng lên triều, thẩm vấn chín, mười tên phạm nhân cùng với hoàng đế xong, mắt hơi thâm quầng, cằm hơi mọc râu. Ngược lại, Đường Miên tinh thần phơi phới bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa điện.
 
“A Triều!” Nàng sát tới gần, mặt cười tươi, Tả Triều Chi thấy nàng vui vẻ, cảm giác mệt mỏi ít nhiều vơi đi.
 
Gần đây, Đường Miên đã quen tự do, thoải mái nhào vào trong lòng hắn. Thực ra, Tả Triều Chi cũng không hề phản đối, có ai nỡ từ chối ôm ấp cơ thể mềm mại dịu dàng bao giờ. Có điều người trong lòng hắn xưa nay luôn rất trọng thể diện.
 
“A Cẩm, vẫn còn những người khác ở đây đó!” Tả Triều Chi vỗ nhẹ lưng nàng, thì thầm khe khẽ vào tai nhắc nhở nàng.
 
“Thế thì sao, thấy điều không hợp lễ thì không nên nhìn, họ không nhìn lung tung đâu.” Đường Miên chẳng hề định bỏ tay ra, còn hít hà mấy hơi thật sâu, trên người Tả Triều Chi có mùi hương khiến nàng yên tâm.
 
Ánh mắt Tả Triều Chi trở nên dịu dàng hơn một chút, những lời này trước đây hắn cũng đã từng nói, chỉ có điều quan điểm đổi ngược cho nhau, trước đây hắn thích ôm nàng còn nàng lại không thích vì đang có người ngoài ở đây.
 
“Thấy điều không hợp lễ thì không nên nhìn, họ sẽ không nhìn lung tung đâu.” Đây là lời lúc đó hắn đáp, sau đó hắn còn nói: “Không ôm A Cẩm một cái, trong lòng ta thấy không yên.”
 
“Không ôm A Triều một cái, trong lòng ta thấy không yên.” Tiểu cô nương ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn, nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
 
Trong thoáng chốc, Tả Triều Chi chợt cảm thấy lồng ngực vẫn luôn trống rỗng bỗng dường như được thứ gì đó lấp đầy.
 
“Ngốc nghếch quá, về rồi ôm sau, phải đi tạ ơn hoàng đế trước đã.” Chính Tả Triều Chi cũng không biết giọng của hắn nghe dịu dàng biết chừng nào nhưng Đường Miên biết rõ, Tả Triều Chi năm xưa ngập tràn tình yêu trong lòng đã được nàng tìm về từng chút một, khoé môi nàng mỉm cười, tay nàng tìm được bàn tay to của Tả Triều Chi trong ống tay áo rộng, nàng nắm tay hắn, mười ngón đan vào nhau.
 
Như thế này không hợp với lễ nghi nhưng hợp với lòng người.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui