Đường Miên ngồi vào lòng Tả Triều Chi, dâng lên cho hắn bờ môi ấm áp của mình, nhiệt độ trong xe ngựa tăng lên không ít.
Xe ngựa bình ổn đi suốt đoạn đường, cuối cùng cũng tới được phủ Cung Vương, lúc xe ngựa dừng lại, khuôn mặt Đường Miên vẫn còn hơi hơi đỏ, Tả Triều Chi ôm lấy đầu nàng, trên môi hắn còn dính một chút son môi của nàng, nàng bèn vội vàng lấy khăn tay ra lau khóe miệng cho hắn.
Tả Triều Chi không hề phối hợp chút nào với Đường Miên, lại hôn nàng tới 'chụt' một cái, nàng không nhịn được mà lườm hắn mãi không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung Vương đã trở về phủ trước, Ngu Kiều không yên tâm được, bèn cùng Tu Kỳ đợi ở gian chính, nàng ấy đã hỏi lão Lý không dưới mười lần: "A Cẩm đã tới chưa?"
Lão Lý an ủi nàng ấy: "Nha đầu, phu nhân của Tả tướng quân là một người có phúc, ngươi nên chú ý tới bản thân một chút, đừng nóng vội!" Mặc dù lão Lý là quản sự trong Cung phủ nhưng vẫn không thay đổi cách xưng hô, thường xuyên gọi Ngu Kiều là 'nha đầu', coi nàng giống như cháu gái ruột.
Đương nhiên Ngu Kiều rất sốt ruột, từ sau khi Đường Miên tiến cung, nàng đã biến mất cả ngày trời, khiến Ngu Kiều ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng Tu Kỳ không chịu nổi áp lực, bèn kể cho Ngu Kiều nghe toàn bộ kế hoạch của hai người họ.
Ngu Kiều nghe xong thì vô cùng tức giận, nhất thời biến Tu Kỳ thành cái trống cho nàng đánh, Tu Kỳ sợ nàng ấy tức quá ảnh hưởng tới thai nhi, còn tìm cho nàng hai cây gậy gỗ, cho nàng đánh đỡ hao tổn tâm sức.
Lúc này Tu Kỳ đang ngoan ngoãn ngồi cạnh Ngu Kiều, không dám hó hé nửa lời, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn thê tử đáng kính của mình, tối qua đúng là thảm khóc, hắn ta bị thê tử của mình đuổi ra tẩm cư ngủ, chỉ còn cách đáng thương ngồi nhóm lửa đợi dưới mái hiên suốt cả một đêm, nhưng cũng không được gọi về, chứng tỏ Ngu Kiều thật sự rất tức giận.
Cửa vừa có động tĩnh, Ngu Kiều đã vươn cổ ngóng trông theo, nhìn thấy bóng dáng Đường Miên và Tả Triều Chi, Ngu Kiều vui mừng, xách váy chạy bước nhỏ tới nghênh đón hai người.
Dọa mọi người sợ muốn chết!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tẩu tử, tẩu tử, tẩu tử yêu quý của ta ơi, đừng có chạy chứ!
Gương mặt của hai đại nam nhân có thể nói là, người nào người nấy đều xanh như tàu lá chuối.
Ngu Kiều tới trước mặt Đường Miên, nàng ấy giận tới mức giơ tay lên, nhưng cuối cùng chỉ gõ nhẹ một cái xuống bả vai nàng, sau đó từng giọt nước mắt lã chã mà rơi xuống: "Đa tạ." Ngu Kiều ôm chầm lấy Đường Miên.
Ngu Kiều không nhiều chuyện hỏi Đường Miên tại sao lại làm những chuyện đó, sau khi nàng biết được kế hoạch của Tu Kỳ và Tả Triều Chi thì trong lòng mới rõ, cả hai nhà bọn họ đều đã bị cột chung bằng một sợi dây thừng, phải cùng hợp sức lại mới giải quyết được khó khăn.
"Đa ta hai người, đại ân đại đức này, cả nhà bọn ta sẽ không bao giờ quên." Những gì ngu Kiều nói cũng là điều Tu Kỳ muốn nói.
"Huynh đệ, đa tạ." Tu Kỳ cũng có hơi nghẹn ngào, nếu không có Tả Triều Chi giúp đỡ thì bọn họ khó có thể thoát ra khỏi mối nguy hiểm phía trước.
"Giờ nói đa tạ còn sớm quá, đoạn đường cuối cùng còn cần huynh tự mình đi, không ai có thể giúp được huynh." Tả Triều Chi chân thành nói, giữa nam nhân với nhau không hề có cảm tính giống nữ nhân, những gì hắn nói đều xuất phát từ lý tính cả.
Đến mức Tu Kỳ không nói tiếp gì nữa, nhưng Tả Triều Chi vẫn ngầm hiểu.
Nếu như Tu Kỳ ngồi lên vị trí kia, Tả Triều Chi sẽ chính là dưới một người, trên vạn người, nắm quyền lớn chức trọng trong triều đình.
Cũng giống như kiếp trước, chỉ có điều người ngồi ở long ỷ kiếp này, chính là người mà hắn thành tâm cúi đầu xưng thần.
Giải được khó khăn của phủ Cung Vương rồi, Tả Triều Chi và Đường Miên cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nữa, sợ là còn ở lại sẽ gây ra chuyện thánh nhân kiêng kị.
Sau khi uống cạn hai chum trà ở gian chính, bấy giờ mới thấy Phương Thảo bế Trà Trà đã ăn no ngủ đủ ra, mọi người lần lượt từ biệt nhau.
Ngu Kiều dựa vào người Tu Kỳ, đôi mắt nàng hơi sưng đỏ.
Nàng ấy đưa cho Đường Miên lễ vật đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đó là một chiếc vòng tay bằng ngọc trắng: "A Cẩm, thêm một món trang sức như càng có thêm niềm vui, ta không thể tham gia hôn lễ của muội, nhưng không thể không bày tỏ chút tâm ý, chiếc vòng tay này là ta bồi giá cho A Cẩm, là loại dương chi bạch ngọc cao cấp, hoa văn bên trên là A Cẩm của ta, là do đích thân cha ta khắc cho, ngụ ý tốt lành, năm đó cũng mong ta có thể bình an suôn sẻ, có được mối nhân duyên đẹp, ta cảm thấy nó rất hiệu nghiệm! Giờ ta tặng nó lại cho muội, muội nhất định phải bình an, chung sống hạnh phúc viên mãn với A Triều." Ngu Kiều đeo chiếc vòng tay vào cổ tay Đường Miên.
Ngu Kiều là đứa con tách ra ở riêng, phụ mẫu đều là thợ thủ công, Ngu mẫu phụ trách lên sơ đồ, Ngu phụ thực hiện công việc điêu khắc, hai phu thê bọn họ rất yêu thương nhau, cho nên đã sinh không ít con cái, gia đình tuy nghèo mà vui, ai ngờ Ngu Kiều lớn lên xinh đẹp, được bổn gia nhìn trúng, bọn họ mới đành nén đau thương để Ngu Kiều tới bổn gia làm dâu.
Người nuôi ngọc, ngọc nuôi người, chiếc vòng ngọc này được Ngu Kiều mang theo bên mình suốt bao năm qua, cũng không biết có phải do tác dụng trong tâm thức Đường Miên hay không mà vừa mang nó lên nàng đã cảm thấy thật ôn hòa, giống như con người Ngu Kiều, khiến người khác cảm thấy thương xót trong lòng.
"Đại tẩu, vật đáng giá chứa đầy kỉ niệm thế này, muội không dám nhận." Đã sống hai kiếp, Đường Miên cũng coi như là giác ngộ ra, giá trị của sự vật không nằm ở con số trên mặt, mà nằm ở sự chân thành trong nó.
Nàng là bởi vì khuất tầm mắt nghĩ oan cho Tả Triều chi, tận mười năm mới phát hiện ra giá trị to lớn đáng trân trọng của hắn, giờ nàng đã sáng mắt rồi, nên nàng mới thấy được chiếc vòng ngọc này vô cùng quý giá.
Ngu Kiều giả bộ tức giận nói: "Muội không thể không nhận! Phụ mẫu của ta đều là nhiệt tình, nếu biết được chiếc vòng tay có thể giúp đỡ nhiều người, thì bọn họ chắc chắn sẽ rất vui."
"Vậy thì muội xin nhận, tấm lòng của tẩu tử thật đáng quý." Đường Miên không nhịn được, vươn tay ra ôm lấy Ngu Kiều, người nàng ấy thật nhỏ, ôm vào có cảm giác rất vừa vặn.
Sau khi nói lời từ biệt thêm lần nữa, bọn họ mới lên xe ngựa trở về phủ.