Sau Khi Trọng Sinh Ta Đoạt Lại Phúc Khí


“Súc sinh! Nếu không phải Minh Châu bị ôm nhầm, sao ngươi có thể làm tiểu thư Trình phủ? Hiện tại chẳng qua mới đón Minh Châu trở về ngươi đã không thể bao dung nàng? Ta thật hối hận trước kia không đuổi ngươi đi!”
“Ý nha đầu, vốn tưởng con là người hiểu chuyện, không ngờ lại không biết tốt xấu như vậy ….

Thôi, rốt cuộc cũng không phải huyết mạch Trình gia ta, ngày mai thu dọn đồ đạc đưa nàng về nhà cha mẹ ruột đi thôi.


“Mẫu thân, lão gia ….

Không được, Ý nhi tuy không phải nữ nhi ruột thịt của con, nhưng tốt xấu con cũng thương nàng nhiều năm như vậy.

Chỉ là Minh Châu thật đáng thương, ở bên ngoài chịu biết bao khổ sở.


Bên tai ầm ĩ, trái ngược với biên quan đang bị man di xâm lấn, chiến mã hí vang.

Trần Tùng Ý dần khôi phục ý thức.

Nàng mở to mắt, nhìn đám người trước mặt.

Nơi này không phải biên quan Mạc Bắc mà là một tòa nhà xây theo kiểu Giang Nam.

Ngồi trên chủ tọa là một lão phụ đầu tóc hoa râm
Bà ta một thân quý khí, ánh mắt quá mức lạnh lẽo đã phá hỏng vẻ hiền từ vốn nên có ở tuổi này.

Nam tử trung niên đứng bên cạnh lão phu nhân có bộ râu ngắn, mặc áo choàng cổ tròn màu xanh lam.


Mặt mũi ông ta cùng lão phu nhân có mấy phần tương tự, có thể nhìn ra khi còn trẻ cũng là mỹ nam tuấn lãng.

Nàng lại nhìn xuống dưới, đứng bên trái chính đường là một phu nhân xinh đẹp tầm ba mươi tuổi.

Bà ôm lấy thiếu nữ thanh thuần vô tội như hoa sen, đang cầm khăn tay che mặt khóc nức nở.

Ánh mắt Trần Tùng Ý quét qua từng người một, cuối cùng thân phận của bọn họ cũng khớp với trí nhớ từ một thời xa xưa nào đấy của nàng.

Trình lão phu nhân, Trình lão gia, Trình Lưu thị.

Khó trách nàng cảm thấy phảng phất đã qua mấy đời, những người này không thuộc về kiếp trước của nàng.

Trần Tùng Ý nghĩ, ánh mắt lại nhìn về phía thiếu nữ Lưu thị đang ôm.

Khuôn mặt của hung thủ giết mình, nàng còn tưởng không còn cơ hội tái kiến đấy.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Trình Minh Châu cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Nhưng Trần Tùng Ý không đáp lại ánh nhìn chăm chú của nàng ta, nàng cúi đầu nhìn tay mình.

Đây là bản tay thuộc về thiên kim khuê tú, chưa từng tập võ, chưa từng cầm qua binh khí, mười đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ sờ đến kim chỉ.

Cơ thể này càng yếu ớt hơn, không thể khơi dậy dù chỉ một tia sinh lực.

Đây không phải cơ thể nàng.

Hoặc nói đúng hơn, không phải nàng của hôm nay.

Mới vài giây trước khi nàng nhắm mắt, còn đang cùng phụ thân thủ thành mới bị công phá.

Đại quân man di từ ngoài tiến công vào, nàng dẫn thủ hạ tắm máu chém giết, nhưng chung quy khó vãn hồi tương lai suy tàn đã định trước.

Cuối cùng, toàn bộ đội ngũ trấn thủ biên quan tử trận trong thành, bao gồm nàng.

Máu Trần Tùng Ý cũng chảy cạn như ánh tà dương cuối ngày.

Đây không phải lần đầu nàng chết, loại cảm giác chìm vào bóng tối này nàng vô cùng quen thuộc.

Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng chỉ nghĩ về một người.

Nếu chiến thần Đại Tề còn sống thì phải chăng có thể ngăn cản hết thảy?
Ý niệm này vừa dứt, nàng đã mất đi ý thức, sau đó, vừa mở mắt đã thấy mình trở về nơi này.

Hai kiếp người, chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ trở về thời điểm này.

Mỗi khi nhớ đến đời trước người Trình gia cướp đi hết thảy thuộc về nàng, ngọn lửa thù hận trong lòng Trần Tùng Ý lại bốc cháy hừng hực.


Đời trước nàng cũng sinh ra ở Đại Tề, trong một trấn nhỏ vùng sông nước Giang Nam.

Ngày đó trời đúng lúc giông tố, mẫu thân đi bốc thuốc cho phụ thân, đi nửa đường chưa kịp trở về đã động thai, ở miếu hoang hạ sinh nàng.

Cùng sinh con lúc ấy không chỉ mình mẫu thân nàng, còn có một vị phu nhân khác.

Khác với Trần nương tử xuất thân nông hộ, vị phu nhân kia thân phận phú quý, dẫn mấy nha hoàn đi cùng.

Tựa như đồng bệnh tương liên cùng nhau sinh con, vị phu nhân này thấy Trần nương tử sinh con một mình liền nổi lòng trắc ẩn, phái hai người giúp đỡ bà, hai người vượt cạn chỉ cách nhau vài khắc, thế nhưng đều sinh hạ nữ nhi.

Sau đó, có lẽ trong lúc vội vàng, hai bên ôm sai hài tử.

Cứ như vậy, thiên kim quan gia trở thành nữ nhi nông gia vùng sông nước Giang Nam, Trần Tùng Ý vốn nên là nữ nhi nhà nông lại trở thành thiên kim nhà quan.

Tuy chỉ là nữ nhi, nhưng sau khi nàng ra đời, Trình Trác Chi liền thuận lợi hồi kinh, Lưu thị cũng liên tiếp hạ sinh hai nhi tử, cho nên bọn họ đều vô cùng sủng ái trưởng nữ mang theo phúc khí này.

Nàng vừa mới cập kê đã đính hôn cùng nhi tử của Hàn lâm học sĩ, chỉ chờ hắn đề tên bảng vàng hai người sẽ thành thân.

Đúng lúc này, Lâm thị vì một lời chỉ điểm của người quen cũ đã nhận ra năm đó bà ngoài ý muốn ôm nhầm hài tử.

Sau một phen điều tra, bà lặng lẽ phái người đón nữ nhi thân sinh từ Trần gia trở về.

Trong lúc nhất thời, trên dưới cả nhà đều nghe được tiếng gió.

Chỉ có Trần Tùng Ý chẳng hay biết gì, còn toàn tâm toàn ý thuê bức bình phong làm lễ vật tặng sinh thần cho phụ thần.

Cuối cùng, Lưu thị dẫn Trình Minh Châu tới viện nàng, nói với nàng: “Minh Châu là cốt nhục Trịnh gia chúng ta, từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, trải qua rất nhiều khổ sở.

Nàng mới đến, có nhiều điều chưa hiểu, nương gửi nàng ở viện con mấy ngày, con phải chiếu cố nàng thật tốt.


Lưu thị nói Trình Minh Châu là họ hàng xa, bà thấy nàng ta đáng thương mới đem người về nhà.


Đối với lời của mẫu thân, từ trước tới nay Trần Tùng Ý luôn nói gì nghe nấy, lập tức đồng ý để Tình Minh Châu dọn đến viện của nàng, săn sóc nàng ta vô cùng cẩn thận.

Khuôn mặt Trình Minh Châu trời sinh thanh thuần vô tội, đặc biệt là đôi mắt kia, con người vừa to vừa đen.

Nhưng ẩn dưới vẻ bề ngoài vô hại như vậy, lại là tính tình thập phần xấu xa.

Nàng ta lớn lên nơi hương dã, chưa chịu qua quản giáo, không học được sự thuần phác của nữ nhi nhà nông, chỉ lây được tính tình dã man của thôn phụ, ngu muội còn tham lam.

Từ khi nàng dọn vào tiểu viện, đồ vật trong viện liên tục bị phá hoại, quăng quật, ngay cả chậu hoa lan Trần Tùng Ý tỉ mỉ chăm sóc cũng bị hủy trong tay nàng ta.

Bọn nha hoàn thập phần bất mãn, lén lên án hành động của Trình Minh Châu trước mặt đại tiểu thư.

Lúc ấy Trần Tùng Ý chỉ cảm thấy thương tiếc mấy khóm hoa, nhưng cắt cũng đã cắt, đành ra lệnh các nàng không được nhắc lại.

Điều thực sự khiến nàng chán ghét Trình Minh Châu chính là, nàng ta đả thương thỏ con nàng nuôi như sủng vật trong viện.

Con thỏ này là quà phụ thân Trình Trác Chi tặng nàng, Trần Tùng Ý vô cùng quý trọng, bây giờ bị người ngoài làm tổn thương, nàng không kiềm chế nổi nữa mới đi tìm Trình Minh Châu nói lý lẽ.

“Ta kính muội là khách nhân mới nhường nhịn muội đủ điều, nhưng đấy không phải lý do để muội ở trong viện ta càn quấy! Nếu muội muội còn thế này, xin mời ra khỏi tiểu viện này của ta!”
Nói đến cùng, nàng mới là thiên kim Trình gia.

Trình Minh Châu chẳng qua là họ hàng lưu lạc bên ngoài, cũng chỉ là khách, thế mà dám tùy ý làm bậy?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận