Lúc ấy, Trình Minh Châu cùng nha hoàn nàng ta mang đến đều bị áp chế hoàn toàn, không ngờ buổi chiều đã đi tìm lão phu nhân làm loạn.
Thời điểm Trần Tùng Ý bị gọi đến viện của lão phu nhân, vừa vào cửa đã thấy sắc mặt phụ thân xanh mét, mà mẫu thân ôm lấy Trình Minh Châu, nha hoàn của nàng ta còn đang khóc lóc kể lể.
“….
Từ khi vào viện Đại tiểu thư, ngày nào Minh Châu tiểu thư cũng bị khi dễ, cho dù chỉ đi dạo trong viện cũng bị điêu nô răn dạy, sợ tiểu thư làm hỏng hoa cỏ của nàng.
Hôm nay chẳng qua Minh Châu tiểu thư hảo tâm muốn cho con thỏ kia ăn, không ngờ nó nổi điên cắn nàng, khiến tiểu thư buông tay làm nó rơi xuống đất, đại tiểu thư liền tìm tiểu thư lý luận, còn nói muốn đuổi Minh Châu tiểu thư ra khỏi phủ ——"
“Phu nhân! Tuy tiểu thư nhà nô tỳ lưu lạc bên ngoài nhiều năm, nhưng nàng mới là cốt nhục thân sinh của ngài, không phải đại tiểu thư! Cho dù nàng được nuôi dưỡng bên người, thân phận bất đồng, cũng không thể đối xử với tiểu thư chân chính như vậy!”
Những lời này rơi vào tai Trần Tùng Ý như sét đánh giữa trời quang, làm nàng thiếu chút nữa đứng không vững.
Những lời bôi nhọ trong miệng nha hoàn kia đều không quan trọng, nàng chỉ bàng hoàng nhìn về phía cha mẹ, tổ mẫu, muốn tìm trên người bọn họ câu trả lời, nhưng Trình Trác Chi vừa thấy nàng tới đã quát: “Nghiệp chướng! Còn không quỳ xuống?”
Từ nhỏ đến lớn, Trần Tùng Ý chưa từng thấy phụ thân tàn nhẫn như vậy, hơn nữa nàng vừa chịu kích thích lớn, liền ngơ ngác quỳ xuống.
Lúc sau, nghe Lưu thị khóc lóc kể lể, vì sao đã đón nữ nhi ruột thịt trở về mà vẫn giấu diếm.
“….
.
Năm đó đã ôm sai một lần, hiện tại ta nhất định phải cẩn thận, sai người ra roi thúc ngựa đi tìm bà đỡ năm đó, đối chiếu vết bớt, còn dùng biện pháp lấy máu nhận thân, định sau khi hoàn toàn xác định mới công khai.
”
“Ý nhi tuy không phải nữ nhi thân sinh của ta, lại hơn cả cốt nhục ta sinh, đốn Châu nhi trở về sẽ khiến địa vị Ý nhi trong phủ rất xấu hổ, cho nên ta mới muốn trước khi công khai thân phận để hai tỷ muội ở chung tiếp xúc nhiều hơn, nào ngờ ….
”
Lưu thị ôm lấy nữ nhi thân sinh, dùng khăn tay che mặt khóc rống, nhưng Trần Tùng Ý trong một đêm từ thiên kim tiểu thư chân chính trở thành tu hú chiếm tổ chim khách mới thật sự bàng hoàng, phảng phất bị toàn bộ thế giới phản bội.
Ý tứ của lão phu nhân cùng Trình phụ đều là muốn đưa nàng về Trần gia, chính Lưu thị đau khổ ngăn cản, liều mạng giữ nàng lại.
Cuối cùng, Trần Tùng Ý bị phạt quỳ ở từ đường.
còn bị phạt ăn ba gậy gia pháp.
Giữa từ đường tối tăm, trên người nàng đau đớn, biểu tình mờ mịt.
Nàng nhìn bài vị trước mặt mình, nàng không phải nữ nhi Trình gia, cha mẹ ruột nàng rốt cuộc đang ở nơi nào?
Nàng ở trong từ đường quỳ một ngày một đêm, một hạt gạo cũng chưa ăn, hơn nữa thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi tỉnh lại, đã là mấy ngày sau, nha hoàn trong viện đều bị đánh đập dã mạn hoặc bán ra ngoài, mà tiểu viễn vốn thuộc về nàng nay đã chính thức thuộc về Trình Minh Châu.
Trần Tùng Ý bệnh rất nặng, ở trong tiểu viện xa lạ, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tự hỏi tương lai của nàng thế nào, lúc này, tới chăm sóc nàng lại là Lưu thị.
Lưu thị bưng chén thuốc tới, đút thuốc cho nàng, lau nước mắt nói: “Cha con phái người đi tìm cha mẹ thân sinh của con, nhưng bọn họ cảm thấy con ở đây sống rất tốt, không muốn đón con trở về.
”
Nghe được lời này, Trần Tùng Ý không khỏi run rẩy một trận—— ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần nàng, nàng còn có thể đi đâu?
Lưu thị nhìn nàng đầy thương tiếc, vẫn ôn nhu giống như ngày xưa, nói tuy rằng Trình Minh Châu đã trở về, nhưng nàng vẫn mãi là nữ nhi của bà ta.
“Chỉ cần con nguyện ý, con vĩnh viễn là Trình gia đại tiểu thư.
”
Lời nói của Lưu thị như mảnh gỗ trôi dạt trong lũ, lại giống như tia nắng mặt trời trong màn đêm, khiến Trần Tùng Ý dập tắt ý định rời đi.
Hai năm sau, nàng vẫn là Trình gia đại tiểu thư như cũ, nàng không còn muốn đi tìm phụ mẫu thân sinh, mà chấp nhận sống yên phận, nhường tiểu viện, nhường vị hôn phu, từ bỏ hết thảy.
Trình Trác Chi được quý nhân thưởng thức, địa vị Trình gia nước lên thuyền lên, nữ quyến Trình gia thường xuyên phải lộ mặt ở kinh thành.
Nhưng Trần Tùng Ý lại yên lặng rút lui, phảng phất như bị tâm tình bị ảnh hưởng, sức khỏe nàng cũng ngày càng giảm sút, nàng càng thêm hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.
Cho đến ngày ấy, trong phủ có hỉ sự, Trần Túng Ý nghe thấy thanh âm náo nhiệt bên ngoài, lâu lắm rồi mới có tâm tư đi ra ngoài.
Chỉ là lần ra cửa này, nàng một đi không trở lại.
Tiểu nha hoàn vừa quay lại lấy dù liền có người từ phía sau đè nàng vốn đã bị bệnh không còn sức lực chống đỡ bên hồ, gắt gao ấn đầu nàng vào hồ nước dìm đến chết.
Ngày đại hỉ, trong phủ lại có người chết, đúng là vô cùng đen đủi.
Bên ngoài Trình gia chỉ nói nàng trượt chân rơi xuống nước, cũng không điều tra gì thêm.