Ngoài cửa một giọng nữ bén nhọn quát: “Cút ngay!”
Một giọng nam khác mắng: “Tên chó mắt mù, nơi này là Trình gia, có nơi nào tứ gia ta không thể đi?”
Nghe thấy thanh âm này, Lưu thị đang đứng trước mặt Trình lão phu nhân sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Trái ngược với phản ứng của Lưu thị, vừa thấy người ngoài cửa, trong nháy mắt lão phu nhân đã bình tĩnh trở lại.
Khóe mắt Trần Túng Ý thoáng nhìn thấy một nam một nữ hấp tấp chạy lướt qua nàng, đi đến trước mặt Trình lão phu nhân hô to một tiếng “Nương”, thanh âm bén nhọn của phụ nhân kia như muốn đẩy Lưu thị ra, đanh đá vô cùng.
Nhìn bọn họ một lát, Trần Tùng Ý từ trong trí nhớ mơ hồ mới nhận ra bọn họ là ai —— tứ phòng Trình gia.
Sau khi nhớ lại, đôi mắt nàng chậm rãi sáng lên.
Trình gia tổng cộng có bốn phòng, trong đó đại phòng cũng là con chính thất nhưng không phải Trình lão phu nhân sở sinh, mà là nguyên phối lưu lại.
Lão phu nhân là kế thất của Trình lão gia, bà sinh hạ hai trai một gái, nữ nhi sớm đã xuất giá, hai nhi tử là Trình Trác Chi cùng Trình Ngộ Chi.
Trong ấn tượng của Trần Tùng Ý, đại phòng con vợ cả cùng tam phòng con vợ lẽ Trình gia đều ra ngoài làm quan, không dễ trở về.
Trong nhà này, chỉ có tứ phòng luôn ở mọi nơi tranh chấp với nhị phòng.
Trình Trác Chi cùng Trình Ngộ Chi tuy là thân huynh đệ, trong ấn tượng của nàng, tính cách hai người hoàn toàn khác nhau.
Trình Trác Chi rất quan tâm tới thể diện, còn Trình Ngộ Chi tham tài, thích bám váy mẫu thân, cưới được phu nhân Triệu thị tính tình cũng đanh đá, cái gì cũng dám nói, vì lợi ích cái gì cũng dám làm, cùng Trình tứ gia có thể nói trời sinh một đôi.
Là mầu thân vốn dĩ sẽ luôn thiên vị tiểu nhi tử, Trình Ngộ Chi bản lĩnh khác thì không có, riêng việc dỗ lão thái thái vui vẻ thì không ai bằng.
Mấy năm nay dựa vào trình độ dỗ ngọt lão phu nhân, tứ phòng bọn họ nhận được không ít đồ tốt từ tay bà.
Thật ra thời điểm lão phu nhân bệnh nặng, Triệu thị cũng có tâm tư tranh giành quyền quản gia với Lưu thị.
Đáng tiếc tài không bằng người, rơi xuống thế hạ phong, hiện tại dứt khoát một lòng một dạ lấy lòng Trình lão phu nhân, đối nghịch với Lưu thị.
Vừa vào sảnh, vây quanh Trình lão phu nhân nhìn một vòng, Triệu thị liền đem dùi chĩa thẳng vào Lưu thị.
Bà ta há miệng, giọng nói vang vọng như pháo hoa đốt ngoài phố: “Đệ muội cùng Ngộ Chi nghe nói bên nương xảy ra chuyện, liền vội vàng chạy tới đây, không ngờ tên nô tài không có mắt kia dám chặn đường.
Nhị tẩu là người hiền huệ, chuyện trong nhà trước nay đều xử lý gọn gàng ngăn nắp, không ngờ cũng có lúc hồ đồ như vậy?”
“Nhị tẩu hồ đồ, không lẽ nhị ca cũng hồ đồ theo?” Trình Ngộ Chi vỗ lưng để trấn an lão thái thái, ngẩng đầu trách cứ huynh trưởng, “Nàng không phải cốt nhục nhà ta, nào có đạo lý ở lại Trình gia? Còn dùng cẩm y ngọc thực mà dưỡng dục nàng mười sáu năm, thiện đường cùng lắm chỉ bố thí như thế.
”
Tiểu nhi tử cùng tiểu tức phụ đã đến, Trình lão phu nhân cảm thấy bà không cần lên tiếng nữa.
Bọn họ là công cụ để chấn áp Lưu thị, bà muốn nói gì, tiểu nhi tử cùng tiểu nhi tức sẽ thay bà nói ra, hơn nữa còn nói vừa lớn vừa hả giận.
Bàn tay của Trình Trác Chi lúng túng dừng lại giữa không trung, đưa ra không được, rút về không xong.
Lưu thị bên cạnh ông cũng không kìm nén được nữa.
Triệu thị nhìn phản ứng của nhị phòng, trong lòng vui sướng như tiên, vị nhị tẩu một đời thông minh này, vậy mà phạm sai lầm chết người chuyện con cái.
Khó trách nô tài nhị phòng một đường ngăn cản bọn họ, thậm chí còn muốn phong tỏa tin tức, may mắn mẫu thân sớm đã cho người báo tin cho bọn họ.
Trình Ngộ chi một bên dỗ Trình lão phu nhân, một bên lấy hai chữ bất hiếu đại kỵ ra chấn áp nhị ca hắn.
Triệu thị chớp mắt, nhìn thấy Trình Minh Châu mới được nhận về, ánh mắt đảo qua khuôn mặt thanh thuần vô hại của nàng ta, chửi thầm một tiếng “Cùng loại mặt hàng như Lưu thị”, sau đó nhìn về phía Trần Tùng Ý đang quỳ trên mặt đất.
Đời trước Trần Tùng Ý đã có cảm giác tứ phòng nhìn nàng không vừa mắt.
Ở trong mắt Triệu thị, vị trưởng nữ sinh ra đã mang đến phúc khí này, vừa ra đời đã giúp phụ thân nàng hồi kinh nhậm chức.
mua được tòa nhà tốt, còn định thân cùng Tạ gia.
Nhị phòng xuân phong đắc ý như vậy, Trình gia nước lên thuyền lên, tứ phòng bọn họ chỉ có thể dựa vào nhị phỏng để giữ chút hơi tàn.
Triệu thị rõ ràng sinh hạ nhi tử, thế nhưng bị Lưu thị xuất thân thương hộ đánh bại.
Vốn dĩ Đại Tề trọng hiếu, Trần Tùng Ý hiếu thảo nổi danh kinh thành, quả thực tìm không ra chút khuyết điểm để bà ta công kích Lưu thị—— hiện tại thì hay rồi, náo loạn nửa ngày, nàng không phải nữ nhi Trình gia!
Mà nữ nhi ruột thịt của Lưu thị, là dã nha đầu lớn lên ở nông thôn, trời sinh thua kém người khác, về sau nỗ lực thế nào cũng không thể vượt qua cô nương tứ phòng.
Triệu thị nghĩ thế, trong lòng không khỏi đắc ý.
“Nương.
” Trần Tùng Ý thấy bà ta rõ ràng đang cúi đầu nói chuyện với Trình lão phu nhân, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Lưu thị, ra vẻ suy nghĩ vì nhị phòng, nói “Nương, Ý nha đầu tuy trăm ngàn điều tốt, nhưng chung quy không phải người Trình gia chúng ta, hiện tại Minh Châu đã quay về, nào có chuyện ruột thịt ở nhà bên, ngoại nhân ngồi chính điện? Nếu chuyện này truyền đi, sợ là bị toàn kinh thành chê cười.
”
Trình lão phu nhân đạm nhiên gật đầu: “Không sai.
”
Trình Minh Châu đứng một bên cố gắng giữ bình tĩnh, vẫn nhịn không được kinh hỉ —— cha mẹ ả trúng cổ rồi mới muốn giữ Trình Tùng lại, tứ thúc cùng tứ thẩm vừa đến, đã giúp nàng ta đuổi tiện nhân kia đi!
Lưu thị đương nhiên không cam lòng bị bọn họ ngáng đường, nắm khăn tay mở định miệng đáp lại, Trình lão phu nhân liền liếc bà một cái, sau đó dứt khoát nói: “Không phải người Trình gia, không có đạo lý ở lại Trình gia!”