Ánh mắt Trình lão phu nhân chợt lóe, dừng trên cổ tay Trần Tùng Ý.
Trình Ngộ Chi cũng biết nhìn hàng, lập tức tiếp lời nói: “Ồ, màu huyết bồ câu, giá cả rất xa xỉ đấy.
”
“Lúc ấy Tạ lão phu nhân tặng vòng tay này cho cháu dâu tương lai, nhưng người đính hôn cùng Tạ gia chính là đích tiểu thư Trình gia ta, hiện tại Ý nha đầu không phải nữ nhi Trình gia, vòng tay này không phải nên đưa lại cho Minh Châu sao?”
Nghe được lời này, ánh mắt Trình Minh Châu lập tức dừng trên cổ tay Trần Tùng Ý.
Ngựa tốt nhờ yên, người đẹp phải xem y phục, từ con gái nhà nông biến thành nữ nhi quan gia, ngày đầu tiên đến đây nàng ta đã hiểu rất rõ trang sức tốt ảnh hưởng tới khí chất một người như thế nào.
Nàng giống Lưu thị, trời sinh da trắng như tuyết, nếu đeo chiếc vòng tay màu huyết bồ câu này vào, chắc chắn sẽ khiến làn da ả trắng mịn như ngưng chi bạch ngọc.
Không ngờ vòng tay này là Tạ lão phu nhân đưa cho cháu dâu tương lai? Vậy càng không thể để Trần Tùng Ý mang đi!
Dưới ánh mắt mang theo mưu đồ khác nhau của Trình gia, Trần Tùng Ý rũ mắt, nhìn về phía vòng tay trên cổ tay.
Đời trước nàng yên lặng chết không một tiếng động, không ai hoài nghi, cũng liên quan tới cái vòng tay này.
Sau khi Trình Minh Châu được nhận về, rất nhanh sau đó đã công khai cho người ngoài biết.
Chẳng qua bên ngoài Trình gia cũng không nói Trần Tùng Ý bị ôm nhầm, trên danh nghĩa nàng vẫn là trưởng nữ Trình gia như cũ, vẫn có thể cùng mẹ con Lưu thị tham dự các loại yến tiệc.
Lúc đầu Trần Tùng Ý vẫn sẽ đi, nhưng sau khi vòng tay bị Trình Minh Châu đoạt mất, sau đó còn bị Tạ lão phu nhân phát hiện, hỏi tại sao nàng không mang.
Nàng không thể giải thích với Tạ lão phu nhân luôn yêu thương mình rằng vòng tay đã bị Trình Minh Châu cướp đi, mà tương lai nàng cũng không thể gả vào Tạ gia, cô phụ tấm lòng của lão nhân gia, cũng cô phụ Tạ Trường Khanh, vì thế dần dần không ra khỏi cửa.
Chính vì thế sau này nàng sinh bệnh, rồi bỏ mình, trong kinh cũng không nhiều người biết.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội*, đạo lý này nàng sớm đã hiểu rõ, bây giờ sao có thể tiếc rẻ cái vòng ngọc này.
(*): Những người bình thường không có thân phận bảo vệ thường vì trong mình có vật quý hiếm mà rước vào mình không ít phiền toái, thậm chí mất mạng.
Nàng ngẩng đầu, duỗi tay tháo vòng ngọc, ánh mắt lão phu nhân chợt lóe, Triệu thị đứng cạnh mắt cũng sáng lên.
Còn Lưu thị, bà ta cảm thấy chắc chắn Trình Tùng Ý sẽ luyến tiếc tâm ý của Tạ lão phu nhân, cũng luyến tiếc vị hôn phu Tạ Trường Khanh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trần Tùng Ý nắm mắt làm ngơ trước với biểu tình của bọn họ.
Dưới ánh mắt nóng rực như lửa của Trình Minh Châu, nàng tháo vòng tay xuống.
Tạ gia gì chứ, nàng không nhớ rõ.
Xin lỗi cái gì? Không có gì phải xin lỗi.
Kiếp trước chính vì nàng giam mình trong thứ đồ này, mới bị Lưu thị khống chế trong bốn góc phòng, đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Đinh một tiếng, mọi người đều nghe thấy tiếng va chạm nhẹ của vòng ngọc với mặt đất.
Sau khi vứt bỏ vòng tay, bàn tay run nhè nhẹ vẫn kiên định rút xuống châu thoa, đồ trang sức.
Tháo hoa tai trân châu trên vành tai, sau đó là ngọc bội bên hông, túi thơm.
Cứ như vậy, từng chút từng chút, từ thiên kim Trình gia khiến bao người ghen tị, trở thành nữ nhi nông gia không chút trang sức trên người.
Động tác của nàng càng lúc càng nhanh, bàn tay ngày càng vững vàng.
Một khắc trước bất luận thế nào cũng khóc không ra nước mắt, giờ phút này theo từng hoa châu trang sức rơi xuống, lệ dài cũng chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng luyến tiếc, khuất nhục, chỉ có mình Trần Tùng Ý biết, những giọt lệ này là vì vui mừng vì đã loại bỏ xiềng xích trên người nàng kiếp trước, linh hồn được khôi phục tự do.
Nàng đứng giữa sảnh, cởi đôi hài Đông châu, dưới chân chỉ còn đôi vớ khinh bạc.
Nàng lại cởi bỏ lăng la tơ lụa, trên người chỉ còn một thân trung y trắng thuần.
Cứ như vậy, đôi mắt hồng hồng, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân không chút trang sức đứng trước mặt mọi người.
Ai cũng kinh ngạc trước dũng khí của nàng, không ai nghĩ nàng sẽ làm đến bước này.
Ở thời đại này, một nữ tử trẻ tuổi sợ nhất chính là y phục bất chính ra khỏi cửa, đi trên đường cái, một chút thanh danh cũng không còn.
.
Mà Trần Tùng Ý cởi áo ngoài, cởi đến không thể cởi tiếp nữa, Triệu thị tựa như nghẹn họng, không nói gì thêm.
Rốt cuộc, nha hoàn mắc sai lầm bị bán đi, ít nhất cũng được mặc xiêm y chỉnh tề.
Nhưng Trần Tùng Ý không thèm để ý chuyện này.
Thời điểm thoi thóp trước khi chết, nàng còn bất kham hơn thế này nhiều.
Đại sảnh một mảnh yên tĩnh, nàng chỉ nhìn về phía Trình Trác Chi vẻ mặt không đành lòng, tỏ vẻ tươi cười trấn an dưỡng phụ.
Bên tai Trình Trác Chi phảng phất thanh âm của nàng, nàng nói như vậy phụ thân mới không khó xử.
Trần Tùng Ý hít sâu một hơi, nói với mọi người trong sảnh: “Từ hôm nay trở đi, con không còn là nữ nhi Trình gia.
Những cửa hàng lấy danh nghĩa con, trước kia là của hồi môn của con, nhưng con chưa xuất giá, khế đất vẫn trong cửa hàng.
”
“Con phải đi rồi, phụ thân bảo trọng.
”
Nói xong, nàng không dừng lại, xoay người rời khỏi đại sảnh.