"Sao lại là ngươi? Hạ Hoài Hiên đâu?!"
Sắc mặt Khương Thanh Dao trắng bệch tựa vào mép giường, nhìn thấy người tới, trong lòng dâng lên một cỗ bất an nồng đậm.
Tần Ngọc Dung, biểu muội bà con xa vẫn luôn sống nhờ ở phủ Ninh Viễn Bá nhà nàng, đắc ý nở nụ cười, "Biểu tỷ tỉnh lại đi, Hoài Hiên bây giờ là phu quân của ta, không phải của ngươi.
"
Khương Thanh Dao cố nén tức giận, "Nhớ thương phu quân của người khác, ngươi còn biết xấu hổ hay không?"
Tần Ngọc Dung cười lạnh một tiếng, "Phu quân vào đi, đã đến lúc để biểu tỷ gặp các hài nhi của chúng ta rồi.
"
Dứt lời, Hạ Hoài Hiên dắt ba hài tử hai nữ một nam đi vào, trong đó nam hài còn là con riêng do Khương Thanh Dao khổ tâm bồi dưỡng, dốc lòng chăm sóc sáu năm!
Con riêng bổ nhào vào trong ngực Tần Ngọc Dung, nâng cằm vui vẻ nói: "Mẫu thân, không còn lão yêu bà này, một nhà năm người chúng ta cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận sống bên nhau rồi!"
Tần Ngọc Dung sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, "An Nhi, là một nhà sáu người mới đúng, rất nhanh con sẽ có thêm một đệ đệ.
"
Khương Thanh Dao nhói tim, nước mắt đột nhiên chảy ra.
Đời này nàng không thể có con của mình, coi con riêng là con ruột, dốc hết tâm huyết nuôi nấng, không để ý tính mạng nhảy vào đám cháy cứu hắn, hắn hại bệnh nặng, nàng không tiếc quỳ lạy ba trăm bậc thềm đá cầu linh dược cho hắn, bởi vậy chân mới bị tật, mùa đông khắc nghiệt liền đau thấu xương.
Bỏ ra tất cả để đổi lấy cái gì?
Vẻ ghét bỏ trong mắt, một tiếng lão yêu bà đi.
Trái tim Khương Thanh Dao như bị dao cắt, run rẩy hỏi: "Hạ Hoài Hiên, không phải ngươi nói ngươi không thể sinh con sao? Ba đứa nhỏ này là làm sao vậy?"
Phẫn nộ cùng khuất nhục trước nay chưa từng có chiếm cứ trong lòng, khiến đầu nàng đau muốn nứt ra.
Là đích nữ của phủ Ninh Viễn Bá đã nghèo túng, Khương Thanh Dao gả cho Thế tử phủ An Quốc Hầu, ai mà không hâm mộ nàng trèo cao, gả cho vị hôn phu tốt chứ.
Nhưng mà, thành hôn bảy năm, Khương Thanh Dao cũng chưa từng viên phòng với Hạ Hoài Hiên, hắn nói với mình hắn không bất lực, nàng chưa từng có một câu oán hận, chịu áp lực từ chi nhánh Hạ gia nhận làm con thừa tự một đứa bé đến dưới gối.
Trong bảy năm, Khương Thanh Dao vì cái nhà này mà móc sạch của hồi môn của mình, chị em dâu khi dễ, thậm chí con riêng bướng bỉnh, nàng đều chịu đựng qua, dầu hết đèn tắt.
Không ngờ, cả đời của nàng đều bị người ta xoay mòng mòng, thay người khác nuôi con, bây giờ chỉ còn lại nửa cái mạng, còn phải nhìn người khác ở trước mặt mình cả nhà vui vẻ.
Bảy năm trả giá, nàng chỉ là một trò cười.
"Hạ Hoài Hiên, ngươi thật nhẫn tâm!"
Sau khi tê tâm liệt phế gào thét, Khương Thanh Dao giống như bị rút sạch tất cả khí lực.
"Hạ Hoài Hiên, chúng ta hòa ly đi, ta nhường chỗ cho các ngươi, Hầu môn chủ mẫu này, không làm cũng được.
"
"Chỉ cầu ngươi có thể giúp nhà ngoại tổ ta, Tiết gia bị oan.
"
Ánh mắt Hạ Hoài Hiên lóe lên: "Quá muộn rồi.
"
Tần Ngọc Dung cười thầm: "Trưa hôm qua, hơn một trăm nhân khẩu trong Tiết gia đều đã bị chém đầu, thi thể ném đến bãi tha ma cho sài lang chó hoang ăn.
"
"Cái gì?"
Khương Thanh Dao như bị sét đánh, trực tiếp ngã xuống giường: "Vì sao không ai nói cho ta biết?"
Hạ Hoài Hiên có chút không vui, chẳng qua là nhà ngoại tổ của nàng, sao phải thương tâm như thế? Vì hờn dỗi với hắn, ngay cả chủ mẫu Hầu phủ cũng không làm, quả nhiên là hắn vẫn quá dung túng nàng, để cho nàng càng không thể nói lý.
Thấy Khương Thanh Dao mặt xám như tro tàn, Hạ Hoài Hiên quyết định tha thứ cho nàng một lần: "Thanh Dao đừng làm rộn, mấy năm nay Dung Nhi ẩn nhẫn ủy khuất, lại vì Hạ gia khai chi tán diệp, có công lớn, nàng cũng không dễ dàng.
"
Tần Ngọc Dung ủy khuất lau nước mắt, vội vàng thúc giục, "Phu quân, chàng trước dẫn bọn nhỏ trở về đi, ta trò chuyện với biểu tỷ một chút.
"
Chờ Hạ Hoài Hiên rời đi, Tần Ngọc Dung giơ tay lên, hung hăng tát Khương Thanh Dao một cái.