Có Hứa thị ở phía sau làm chỗ dựa bao che, Khương Hi Trạch càng thêm không kiêng nể gì cả, nha hoàn không nghe lời thì đưa đến thôn trang làm việc, hoặc là dứt khoát bán cho quán ăn.
Người này coi như là hỏng rồi.
Khương Thanh Dao thầm nghĩ, không biết hắn ta có làm chuyện giống như đời trước hay không.
"Các ngươi tỉnh táo tinh thần lại một chút, âm thầm giám sát kho củi, đừng để bị người khác phát hiện ra.
"
Nha hoàn hai mặt nhìn nhau, mặc dù hoang mang nhưng vẫn tuân theo.
Quay lại viện tử, Khương Hi Trạch tức giận đập phá đồ đạc, đáy mắt hiện lên tia máu đỏ, hắn ta muốn giết người, muốn giết Khương Thanh Dao.
Từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, được chiều chuộng mà lớn lên, tổ mẫu phụ thân mẫu thân cũng chưa từng đánh hắn ta, dựa vào cái gì mà Khương Thanh Dao đáng chết tai tinh kia có thể đánh hắn ta?
Ngay cả nha hoàn đê tiện nhất ở Hoa Gian Cư cũng có thể đánh hắn ta.
Khương Hi Trạch nuốt không trôi cục tức này, một suy nghĩ điên cuồng bỗng nhiên chiếm cứ đầu óc.
"Đại tỷ tỷ, là ngươi trêu chọc ta trước, đừng trách ta.
"
!
Buổi tối, ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm.
"Không xong rồi không xong rồi cháy rồi!"
Toàn bộ hạ nhân của phủ Ninh Viễn Bá hoạt động, quản gia dẫn theo bà tử kẻ hầu bọn nha hoàn đi cứu hỏa.
Khương lão phu nhân đã bị kinh động, nghe thấy cháy, tâm hoảng ý loạn: "Chỗ nào bị cháy?"
"Bẩm lão phu nhân, là Hoa Gian Cư.
"
Trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi lại nặng nề tuột xuống.
Khương lão phu nhân không mặn không nhạt: “Ồ!”
Khoé miệng của nha hoàn phục vụ giật một cái, lão phu nhân đối xử với đại tiểu thư quá không ưa, thế mà không có một chút lo lắng nào.
Khương lão phu nhân đi rất chậm, nghĩ thầm có lẽ là ý trời muốn thu phục nghiệp chướng Khương Thanh Dao này, cũng coi như là tích đức cho phủ Ninh Viễn Bá.
Khương Ngật Tùng tỉnh táo hơn nhiều so với Khương lão phu nhân, ghi nhớ hôn ước với phủ An Quốc Hầu, không thể để cho Khương Thanh Dao xảy ra chuyện.
"Ngàn vạn lần không thể chết, nuôi nàng nhiều năm như vậy không thể nuôi không công!"
Hứa thị hận không thể khiến Khương Thanh Dao bị thiêu chết ở bên trong, vẻ lo lắng trên mặt Khương Vận Tuyết đã quét sạch sành sanh, sự buồn bực trong lòng cuối cùng đã có mười phần vui vẻ.
Chẳng bao lâu, tất cả mọi người đã đến Hoa Gian Cư.
Khương Quân Như đi đến trước mặt Khương Thanh Dao, nhẹ nhàng thở ra: "Đại tỷ tỷ không sao là tốt rồi.
"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thanh Dao có thêm một nụ cười, nàng đưa tay xoa đầu nàng ấy: "Ta như này gọi là người hiền tự khắc có trời giúp, không có chuyện gì, nên có chuyện gì là đám yêu ma quỷ quái khác kia.
"
Khương Quân Như là đứa trẻ nhỏ nhất trong phủ, 12 tuổi, cảm nhận của Khương Thanh Dao đối với nàng ấy không tệ.
Chỉ là về sau muội muội nhỏ nhất này cũng không có kết cục tốt, Khương Hi Trạch đánh bạc thành tính, nợ một khoản lớn, nên đã để Khương Quân Như gả cho nhi tử ngốc của một vị phú thương.
Nhi tử ngốc bạo lực ngày ngày đều đánh nàng ấy, mẹ chồng lại suốt ngày lập ra quy tắc cho nàng ấy, Khương Quân Như mang thai ba lần, tất cả đều sảy mất, cuối cùng phát điên.
Ánh mắt Khương Thanh Dao run lên, đời này vẫn nên thay nàng ấy trấn giữ một chút, đừng để bi kịch tái diễn.
Thấy Khương Thanh Dao tốt lành, Khương lão phu nhân khó nén thất vọng, bỗng nhiên chú ý tới cái gì đó: "Ô, Hi Trạch đâu? Sao không thấy nó?"
Tất cả mọi người đều tới đông đủ, chỉ thiếu mỗi Khương Hi Trạch.
Khương Vận Tuyết nhìn kho củi nhỏ ánh lửa ngút trời, nghĩ đến một loại khả năng, trong nháy mắt huyết dịch toàn thân muốn đông lại.