Đệ đệ đã từng nói với nàng ta muốn dạy cho Khương Thanh Dao một bài học.
Khương Vận Tuyết lập tức hét ầm lên: "Đệ đệ! Đệ đệ ở bên trong! Nhanh đi cứu hắn ta!"
Thì ra đệ đệ nói muốn trả thù Khương Thanh Dao là muốn phóng hỏa thiêu chết nàng, nhưng vì sao Khương Thanh Dao không việc gì, ngược lại đệ đệ bị nhốt bên trong?
Sau khi nàng ta nói xong, tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.
Trái tim của Khương lão phu nhân đột nhiên siết chặt, cơ thể lảo đảo muốn ngã, nghẹn ngào gào thét: "Nhanh, cứu đại thiếu gia, tôn nhi bảo bối của ta, ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
"
Hứa thị lại càng muốn xông tới, ngã một phát, vội vàng đứng lên, hận không thể xông vào đám cháy cứu nhi tử.
"Mẫu thân!" Khương Vận Tuyết ngăn bà ta lại.
Khương Ngật Tùng lòng rối như tơ vò, lớn tiếng gào thét thúc giục bọn hạ nhân nhanh chóng dập lửa: "Đại thiếu gia có sơ xuất gì, thì các ngươi sẽ phải chôn cùng!"
Cục diện hỗn loạn không chịu nổi.
Trong mắt Khương Thanh Dao phản chiếu ánh lửa, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Thật sự là một trận náo nhiệt lớn, nếu như người bị vây bên trong là nàng, đoán chừng những người này cũng không thèm đến liếc nhìn một cái.
Đến phiên Khương Hi Trạch, người nào người nấy lòng như lửa đốt.
Giờ khắc này Khương Thanh Dao cảm nhận được một cách rõ ràng sự lạnh nhạt của tình thân, nhưng không hề thất vọng một chút nào.
Chỉ có trong lòng mong chờ thì mới thất vọng với người khác, đối với đám người này nàng đã chẳng ôm hy vọng từ lâu.
Chẳng bao lâu sau, Khương Hi Trạch được cứu ra, tay trái bị bỏng nghiêm trọng, đại phu đã trị liệu cho hắn ta.
Tất cả mọi người chen chúc trong viện tử của Khương Hi Trạch.
Khương Thanh Dao đột nhiên mở miệng nói: "Vì sao đệ đệ lại ở kho củi? Vì sao Hoa Gian Cư lại cháy?"
"A a a" Khương Hi Trạch nhắm mắt lại ngơ ngơ ngác ngác kêu thảm.
Ánh mắt Khương lão phu nhân lấp lóe, mất kiên nhẫn liếc xéo Khương Thanh Dao: "Chuyện này có quan trọng không? Quan trọng là Hi Trạch bị thương rồi!"
Trong lòng Chi Đào dâng lên sự không cam lòng và đắng chát, lão phu nhân cũng quá không công bằng, quá bất công rồi.
Hơn nửa đêm kho củi của Hoa Gian Cư bị cháy, mà Khương Hi Trạch xuất hiện ở đó, đáp án rất rõ ràng, rõ ràng là do hắn ta phóng hoả.
Trong lòng Tô di nương và Vân di nương tựa như gương sáng, nhưng các nàng không thể nói ra.
Ngay cả Khương Thục Ninh luôn luôn không hoà hợp với Khương Thanh Dao cũng cảm thấy tổ mẫu vô cùng thiên vị, trong lòng không quá vui vẻ, tổ mẫu quá thiên vị tôn tử, đối với đám tôn nữ đều rất lạnh lùng.
Nàng ta cảm thấy mình không được coi trọng.
Hứa thị một lòng đều hướng về nhi tử, nghe thấy Khương Thanh Dao chất vấn, bực bội vô cùng: "Hi Trạch đã bị thương rồi, còn bị thương nặng như vậy, chắc chắn rất đau, ngươi làm tỷ tỷ không quan tâm hắn, còn muốn như thế nào nữa?"
Tay trái của Khương Hi Trạch vô cùng thê thảm, đại phu nói cho dù có chữa khỏi, sau này cũng sẽ để lại sẹo, cũng không linh hoạt giống như trước nữa.
Như này không phải là con của bà ta sẽ trở thành người khiếm khuyết hay sao?
Chuyện này làm sao mà Hứa thị có thể chấp nhận được?
Sắc mặt Khương Ngật Tùng nặng nề, rất bực mình vì Khương Thanh Dao không hiểu chuyện, vừa định xua tay quát bảo nàng lui ra.
Khương Thanh Dao đã mở miệng một lần nữa: "Nếu như không phải ta tỉnh táo cảnh giác, phát hiện sự khác lạ chạy thoát, chỉ sợ là sẽ bị thiêu chết ở Hoa Gian Cư rồi.
"
Lúc này bọn họ nhìn thấy chính là thi thể bị đốt cháy khét của nàng.
Hiển nhiên, Hứa thị không thèm quan tâm, trong lòng thầm mắng "Mạng của ngươi làm sao mà so sánh được với mạng của nhi tử ta?"
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không thể nói ra thành lời.
Khương lão phu nhân thờ ơ, lạnh lùng đến đáng sợ.
Khương Thanh Dao cũng không hy vọng xa vời bà ta có nửa điểm đau lòng, hờ hững nói ra: "Người nối nghiệp tương lai của Bá phủ lại mưu hại đích tỷ, anh em tương tàn, truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào?"
Sắc mặt Khương Ngật Tùng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, rơi vào trầm tư.
Nếu như chỉ bởi vì Khương Thanh Dao đạp cho Khương Hi Trạch một cái mà hắn ta đã muốn phóng hỏa thiêu chết Khương Thanh Dao, tính tình kẻ này quá tàn nhẫn ngang ngược, có thù tất báo, tính cách như thế, sau này sợ là khó thành đại sự.
Ông ta dốc hết tâm huyết mang nhiều kỳ vọng, vất vả bồi dưỡng trưởng tử, không thể có đức hạnh như vậy được, tương lai làm sao có thể chống đỡ nổi phủ Ninh Viễn Bá?