Hạ Hoài Hiên cho là An Quốc Hầu chỉ có một người nhi tử là hắn ta, người thừa kế tước vị chắc chắn là hắn ta.
Nhưng hắn ta lại quên mất, hiện tại vây cánh của hắn ta chưa lớn mạnh, lại làm ra chuyện có hại với thể diện của phủ An Quốc Hầu cỡ này, Hạ lão phu nhân làm sao yên tâm để hắn ta kế thừa tước vị chứ?
Trong phủ vẫn còn có các công tử khác, nếu như Hạ Hoài Hiên không làm được việc lớn, không cách nào đảm đương chống đỡ được phủ An Quốc Hầu, Hạ lão phu nhân có thể tấu lên với hoàng thượng, ban chiếu chỉ tước đi phong hào thế tử của hắn ta, lập người khác làm thế tử, tương lai kế thừa tước vị.
Đáng tiếc Hạ Hoài Hiên quá mức tự phụ cao ngạo, chưa nhìn thấy rõ ràng điểm này.
Khương Thanh Dao chỉ đợi để nhìn hắn ta tìm đường chết từng bước một.
Hôm sau, sắc trời đã sáng lên.
Khương Thanh Dao theo những người khác đến Phúc Thịnh Đường thỉnh an lại nghe nói Khương lão phu nhân ưu phiền quá độ, bị bệnh, ai cũng không gặp.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, hết chuyện này tới chuyện khác, mọi chuyện đều không hài lòng, lão phu nhân tích tụ trong lòng, tự nhiên là sinh bệnh.
Khương lão phu nhân còn đặc biệt miễn cho Khương Thanh Dao đến thỉnh an, rõ ràng không muốn nhìn thấy đại tôn nữ khiến cho người ta chán ghét này.
"Thế mà còn có loại chuyện tốt này." Khương Thanh Dao cười khẽ.
Nàng chỉ là xuất phát từ lễ tiết bên ngoài nên mới đến thỉnh an lão nhân gia, bớt được chuyện này, Khương Thanh Dao càng vui vẻ hơn.
"Không, không muốn!" Tần Ngọc Dung nước mắt lã chã rơi xuống, không để ý đến vết thương trên người đang nứt ra liều mạng giãy dụa, ý đồ tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nhóm bà tử.
"Cô ngoại tổ mẫu, ta muốn gặp cô ngoại tổ mẫu, ta không muốn đến Am đường, van xin các người ta sai rồi.
.
."
Nàng ta khóc đến mức thở không ra hơi, tóc tai rối bời, như thể một người điên.
"Bây giờ ngươi nói cái gì cũng vô dụng, ai bảo ngươi ngu xuẩn như thế, làm ô uế quy củ, không biết liêm sỉ, còn giữ ngươi ở lại, phủ Ninh Viễn Bá chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất ở kinh thành." Khương Thục Ninh nghiêm mặt nói.
Khương Thanh Dao chỉ ở phía xa xa nhìn Tần Ngọc Dung bị kéo lên xe ngựa, nhóm bà tử chê nàng ta ồn ào, dứt khoát nhét một miếng vải vào trong miệng nàng ta.
Đời trước Tần Ngọc Dung là ngoại thất bên ngoài được Hạ Hoài Hiên nuông chiều, chờ đợi để thay thế nàng trở thành chủ mẫu của Hầu phủ, hiện tại, nàng ta ngay cả ngoại thất cũng không làm được, suy đồi tới Am đường.
Móc hai mắt, chém đứt tay chân, loạn côn đánh chết...!Nàng ta đối xử với mình như thế nào, Khương Thanh Dao đều nhớ kỹ.
Như này vẫn là lợi cho nàng ta quá rồi.
Am đường, không phải là kết cục cuối cùng của Tần Ngọc Dung, địa ngục mới phải.
Trái tim Tần Ngọc Dung dường như vỡ nát, nhìn Khương Thanh Dao, hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng.
Nàng ta nhất định sẽ trở lại!
.
.
Sau bữa cơm trưa, Hạ Tư Dư đến tìm Khương Thanh Dao.
Chi Đào bưng hai chén trà lên, rồi tự giác lui ra ngoài, không quấy rầy các nàng nói chuyện phiếm.
Hạ Tư Dư khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: "Thanh Dao tỷ tỷ, tỷ không nhìn thấy tổ mẫu tức giận đến thế nào đâu, còn dùng cả gia pháp với Tam ca rồi."
“Ồ?" Khương Thanh Dao cảm thấy rất hứng thú, lại không tiện cười công khai, thấp giọng hỏi: "Rất thảm khốc phải không?"
"Đúng vậy!"
"Tổ mẫu kêu người dùng roi đặc chế đánh cho Tam ca 20 cái, sau lưng Tam ca da tróc thịt bong, máu thịt be bét, ta cũng không dám nhìn."
Tình cảnh lúc ấy rõ mồn một trước mắt, máu tươi nhuộm đỏ y phục của Hạ Hoài Hiên, hắn ta gần như sắp ngất đi, dựa vào chút tự tôn này để ráng chống đỡ mà thôi.
"Tổ mẫu còn phạt Tam ca chép phạt gia quy trăm lần, phạt một năm tiền tiêu hàng tháng, tịch thu viện tử mà hắn ta đặt mua bên ngoài."
"Vậy thì thật là thảm." Khương Thanh Dao nói, trong lòng không có chút rung động nào.
Hạ Tư Dư hít vào một hơi: "Thật sự không biết rốt cuộc Tần Ngọc Dung này cho Tam ca ăn bùa mê thuốc lú gì mà khiến cho Tam ca ngay cả lễ tiết xấu hổ căn bản cũng không cần."
Có lẽ hắn ta vốn dĩ không có thứ này.
Khương Thanh Dao nghĩ thầm.