Chương 10
Nghe thấy giọng nói của Quận chúa cũng không có vấn đề gì, Thanh Tước thở phào: "Vậy thì tốt rồi, người ngủ tiếp đi, sắc trời không còn sớm đâu."
Bên trong trướng lập tức tối lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó là tiếng bước chân ngày càng xa của Thanh Tước.
Tần Nam Tinh nhìn Vân Đình, ánh mắt đặc biệt sáng. Bởi vì mới vừa rồi trong lúc vội vàng, thân thể của bọn họ đã quấn quýt kề sát nhau, giọng Tần Nam Tinh mang chút đắc ý nói: "Hắc hắc, bây giờ chàng phải chịu trách nhiệm với ta, còn hôn ta nữa chứ."
Vừa nói, nàng còn vừa sờ lên đôi môi đỏ có chút tê ngứa của mình.
Dù tối nhưng Vân Đình vẫn có thể thấy rõ mọi thứ, đương nhiên cũng thấy được đôi mắt hoa đào của nàng híp lại thành một mảnh trăng cong, thế nên hắn cũng không muốn tiếp tục che giấu tâm tư muốn thân mật cùng nàng của mình: "Nàng có phải thích ta hay không, thích ta giống như lời trong thư nói ấy?"
Dứt lời hắn ôm nàng vào lòng, môi mỏng dán vào cái cổ mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.
Tần Nam Tinh bị hắn hỏi như vậy, bối rối trong giây lát, sau đó muốn đẩy đầu hắn ra: "Đừng, nhột."
"Nói, có phải hay không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Đình giống như từ hoàng hoa khuê nữ trinh liệt đột nhiên biến thành một tên lưu manh, không ngừng cọ vào da thịt mềm mại của nàng, khiến nàng nhịn không được muốn cười nhưng vẫn phải cố nhịn vì sợ bị nha hoàn ở bên ngoài nghe thấy.
Nàng vừa ngẩng đầu lui về phía sau, vừa trả lời: "Trong thư nói cái gì?"
"Trong thư nói lòng nàng thích ta." Đôi mắt phượng của Vân Đình nhiễm màu vui sướng, đáy lòng tràn ngập yêu thích cùng kích động, không chỗ giải bày.
Tần Nam Tinh nhịn cười, cắn môi dưới, "Đúng, lòng chàng thích ta."
"Không phải, là lòng nàng thích ta!" Vân Đình nóng nảy, buông cánh tay đang ôm nàng ra, cầm bức thư nói: "Nàng nhìn đi, lòng nàng thích ta mà."
"Đúng vậy, là lòng chàng thích ta nha." Tần Nam Tinh ngước ánh mắt vô tội nhìn hắn, trong bóng tối tầng hơi nước thật mỏng trong mắt nàng khúc xạ ánh sáng, lấp lánh tựa như sao trên trời rơi xuống.
(Giải thích một tẹo: bởi vì trong tiếng Trung chỉ có hai ngôi là ta (我) và ngươi (你) thôi, nên đoạn này khi tướng quân nói, "Lòng nàng thích ta" thì nó cũng giống như câu "Lòng chàng thích ta" mà quận chúa nói, đều là "Ngươi tâm duyệt ta", nên quận chúa mới giả vờ không hiểu để trêu tướng quân á)
Vân Đình hiếm khi không thưởng thức vẻ đẹp của nàng, "Không đúng, là tâm ta duyệt nàng!"
"Ừ, lòng chàng thích ta, ta biết." Bàn tay trắng nõn của Tần Nam Tinh phủ lên cánh tay cường tráng của hắn, buồn bực cười, ha ha ha, nam nhân này thật đáng yêu, thật dễ bắt nạt.
Nghe được tiếng cười này, đầu óc vốn không tỉnh táo lắm của Vân Đình cuối cùng cũng hiểu ra được, hắn bị nàng đùa bỡn.
Hắn cáu kỉnh, nghiêng đầu không muốn để ý đến nàng, hắn đối với nàng là cả một tấm chân tình, sao nàng có thể cười nhạo hắn vậy chứ.
Nhìn tấm lưng ảm đạm của hắn, Tần Nam Tinh lại buồn cười, nàng cười đến mắt hiện lên ánh nước, sau đó dùng ngón tay nho nhỏ chọt chọt vào lưng hắn, khẽ nói: "Tức giận rồi à?"
Nắm lá thư trong tay, thật trong lòng Vân Đình cảm thấy ấm ức, hắn vất vả mới sống lại, mỗi khi gặp nàng còn phải khắc chế mình, sợ hù dọa nàng, còn nàng thì tốt rồi, cố ý dùng bức thư này để đùa giỡn hắn.
Nàng đều không biết, lúc ấy hắn có bao nhiêu hưng phấn bao nhiêu kích động đâu.
Ngón tay thon dài nắm lá thư ngày càng dùng sức, mu bàn tay nổi gân xanh, có thể thấy hắn đang cực kỳ ẩn nhẫn.
"Nếu lòng nàng cũng không thích ta, vì sao còn phải viết thơ đùa bỡn ta?"
Tần Nam Tinh nghe thấy một nam nhân lại dùng giọng nói ấm ức như vậy nói chuyện, thiếu chút nữa lại không nhịn được cười ra tiếng.
"Nàng còn cười?"
Vân Đình nghe được tiếng nàng cười, lập tức xoay đầu lại nhìn nàng, gương mặt tuấn tú căng thẳng: "Có phải nàng cảm thấy ta rất buồn cười không?"
"Chàng bị ngốc à." Tần Nam Tinh bị lời này của hắn làm cho phát cáu, một cái tát đánh qua, âm thanh thanh thúy lập tức vang lên. Tiếng vang này suýt chút nữa là bị Thanh Tước phát hiện.
Nhưng mà Tần Nam Tinh cũng không để ý điều này, nàng xách lỗ tai Vân Đình đến sát mình nói: "Nếu là đùa bỡn chàng, thì ta đã sớm gọi người tới, sẽ để chàng hôn ta sao?"
"Rõ ràng là ta cưỡng ép hôn nàng..." Hàng mi Vân Đình rũ thấp, trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ đau thương ấm ức như cũ.
Bởi vì Vân Đình đưa lưng về phía Tần Nam Tinh nên nàng thật sự không phát hiện.
Nàng tiếp tục nói: "Nếu như ta không cho phép, chàng có thể hôn được sao?"
Vân Đình yếu ớt nói: "Cho nên, nàng cố ý để ta hôn được là bởi vì thích ta."
"Không thích!" Tần Nam Tinh cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nắm lấy cằm Vân Đình, "Được nha, chàng dám giả bộ đáng thương!"
Lần nữa ôm Tần Nam Tinh vào lòng, Vân Đình ở bên tai nàng không kêu ngừng nghỉ: "Tinh nhi, Tinh nhi, Tinh nhi,..."
"Ta đây, ta đây, ta vẫn luôn ở đây."
Đêm ngày càng sâu, sương mỏng mịt mờ.
Vân Đình bước đi trên đường phố lạnh lẽo nhưng hắn không cảm thấy lạnh chút nào, mà ngược lại còn cảm thấy cả người nóng hôi hổi, một thân khí nóng không có chỗ phát tiết.
Trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh cánh môi ướt át đỏ mọng của nàng.
Dáng người mềm mại xinh đẹp của nàng.
Da thịt sáng bóng như ngọc của nàng.
Ầm
Mặt hắn như nổ tung, đỏ ửng lên.
Oa oa oa, thật muốn phát tiết một chút quá!
Nhưng mà… sau khi Vân Đình tỉnh táo, mới hồi tưởng lại, Tần Nam Tinh vẫn không có thừa nhận nàng thích hắn.
Thật ra thì trong lòng hắn rất rõ ràng, nàng hiện tại không thích mình nhưng chẳng biết tại sao lại đột nhiên tìm tới hắn, kỳ thực ngay cả bức thư này ý trêu đùa cũng nhiều hơn ý thích một chút.
Hắn có thể cảm nhận được.
Nhưng bất kể nàng có mục đích gì, Vân Đình cảm thấy, hắn cũng sẽ chấp nhận!
Chỉ cần nàng cách hắn gần một chút, gần thêm chút nữa, hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Hiện tại Vân Đình lại càng mong chờ đến ngày hưu mộc*, bởi vì bọn họ đã hẹn vào ngày đó sẽ đi du hồ một chuyến. Cứ mỗi lần cùng nàng đơn độc ở chung một chỗ, khát vọng muốn chiếm nàng làm của riêng trong lòng Vân Đình lại càng mãnh liệt hơn một chút.
*Hưu mộc: vào thời Tần và thời Hán, một người sẽ có thói quen ba ngày gội đầu một lần, năm ngày tắm một lần. Vì vậy, triều đình cứ cách năm ngày lại cho quan viên nghỉ một ngày, ngày đó được gọi là "Hưu mộc" (theo baidu. com)
Kiếp trước chỉ cần từ nơi xa xa nhìn thấy nàng sống tốt thì hắn đã hài lòng rồi, nhưng đời này, điều hắn muốn càng ngày càng nhiều, hắn muốn cưới nàng, muốn thân thể nàng, bây giờ còn muốn cả trái tim của nàng.
Mắt phượng lành lạnh lóe lên ánh sáng rực rỡ của sự quyết tâm.
Bước chân vì thế mà cũng cương quyết hơn rất nhiều.
Ngày kế.
Vừa tỉnh lại, việc đầu tiên Tần Nam Tinh làm chính là cầm quyển thoại bản lên, bên trong có kẹp một tờ giấy, chính là kế hoạch truy phu của nàng.
Bỗng nhiên, nàng viết lên tờ giấy.
Thứ năm: Như gần như xa, như thế mới khiến hắn muốn dừng mà không được.
Tay ngọc khẽ vuốt vết mực đã khô, môi đỏ cong lên độ cong hời hợt, không nghĩ tới tối hôm qua hắn không nhịn được lén vào khuê phòng của nàng. Nàng đã định hẹn hắn đi du hồ để cho hắn thêm chút ám thị nữa.
Cũng không biết có phải kiếp trước hắn cũng thừa dịp nàng ngủ mà tới thăm nàng hay không.
Chẳng qua là bởi vì là một người sống lại, nàng ngủ quá nông, vừa có chút động tĩnh đã lập tức tỉnh lại. Còn ở kiếp trước nàng luôn ngủ rất say, không phát hiện được cũng không phải chuyện kỳ quái.
Nhớ đến bóng lưng ấm ức quay đi của Vân Đình, Tần Nam Tinh không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng.
Tiếng cười trong vắt nhẹ nhàng, khiến lòng người lâng lâng.
Thanh Loan bưng chậu nước tiến vào, cung kính nói: "Quận chúa, người muốn rời giường rồi sao?"
Thuận tay đặt thoại bản xuống, giọng nói Tần Nam Tinh còn mang theo chút trầm khàn khi mới ngủ dậy: "Ừ, dậy thôi."
Mới vừa được Thanh Loan hầu hạ rửa mặt xong, bên ngoài đã truyền đến giọng nói vội vội vàng vàng ngày càng lớn của Thanh Tước: "Quận chúa, không xong, không xong rồi, Bình phu nhân ăn trúng nhân sâm bị hư, sắp sinh non rồi!"
Tay cầm chiếc khăn mềm mại ngừng lại một lát, tin tức này sao lại quen tai như vậy.
A, đúng rồi, kiếp trước cũng có xảy ra chuyện như vậy, chính là chuyện Liễu Phiêu Diêu uống thuốc an thai rồi sinh non, nhờ đó mới khiến cho nàng không chút nghi ngờ mà tín nhiệm bà ta.
Ném khăn đi, Tần Nam Tinh ung dung ngồi trước bàn trang điểm, "Biết rồi, ngươi hoảng cái gì?"
"Quận chúa, người quên rồi sao, trước đó vài ngày không phải người đã phái Thanh Ngọc tặng một cây nhân sâm qua đó, cây nhân sâm bị hư này rất có thể chính là cây mà chúng ta tặng đó!"
"Yên tâm đi, cây nhân sâm mà chúng ta tặng là đồ tốt." Thần sắc Tần Nam Tinh cũng không đổi, thản nhiên nhìn vào gương thoa dầu thơm.
"Ai nha, đây không phải là vấn đề! Ý nô tỳ là, bà ta rất có thể sẽ hãm hại người!"