Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Bão nói tới là tới, tỉnh phát ra cảnh báo đỏ, nhắc nhở tất cả ngư dân không nên đi biển.

Lâm Mãn Chương bọn họ sợ neo thuyền ở cảng sẽ xảy ra chuyện nên trực tiếp kéo thuyền về luôn.

Những người khác trong nhóm đánh cá làm xong hết công tác chuẩn bị chống bão vào bờ.

Lục Áo thấy mọi người có vẻ rất khẩn trương, cậu đặc biệt gọi điện thoại cho Hoàng Trữ Nạp, "Giáo sư Hoàng, bão sắp tới rồi."

Có lẽ Hoàng Trữ Nạp đang ở bờ biển, Lục Áo có thể nghe thấy tiếng gió lùa từ điện thoại của ông truyền đến.

Hoàng Trữ Nạp nói to với điện thoại: "Tôi biết rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, hai ngày tới sẽ không đi biển. Lục Áo, con thuyền của cậu thì sao đây? Chúng tôi đậu ở cảng hay nghĩ cách sắp xếp khác?"

"Đậu ở cảng được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đến đó."

Hoàng Trữ Nạp thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt quá rồi, tôi vừa rồi còn nói với Lâm Tê Nham không biết phải xử lý thế nào, tôi không quen với những việc liên quan đến tàu thuyền!"

Hai người hò qua hét lại mới xong cuộc gọi.

Lục Áo cúp máy nhìn sắc trời.

Bão còn chưa chính thức đổ bộ mà sắc trời đã rất âm u rồi.

Đương nhiên, nếu cậu không muốn trời đổ mưa, vậy thì trong phạm vi thôn Sùng Tín chắc chắn một giọt cũng không rơi.

Lục Áo mặc áo sơ mi vào, chuẩn bị lùa ngỗng về.

Chuồng ngỗng mà cậu xây trên thượng nguồn, trời trong xanh còn đỡ, tụi ngỗng có thể tránh nắng ở đó.

Trời lỡ mưa to, cái chuồng lợp tôn kia căn bản không che được.

Hơn nữa, cơn bão này khá lớn, cục khí tượng quốc gia dự đoán là cấp 12.

Cơn bão với cấp độ này, có thể thổi bay xe hơi và làm ngã cây trên đường.

Nếu chuồng ngỗng bị bão tấn công trực diện thì toàn bộ phần đỉnh sẽ bị thổi bay.

Cho dù chuồng ngỗng không bị thổi bay, cơn bão to như thế sẽ mang đến một lượng nước cực kỳ dồi dào, đến lúc đó nước sông sẽ dâng lên, đàn ngỗng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Lục Áo nhìn điện thoại, bây giờ đã là 4 giờ 38 phút chiều, cậu phải tranh thủ thôi.

Cậu lấy ra một cây tre dùng để lùa ngỗng, lúc định đi lùa ngỗng, cậu đột nghiên cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ mà quen thuộc xuất hiện trong nhà.

Lục Áo vừa cảm nhận liền biết ngay Tống Châu đã về.


Cậu bỏ cây tre trong tay xuống, thò đầu vào trong sân nhìn, chỉ thấy Tống Châu vừa khéo xuất hiện.

Hai người nhìn nhau.

Tống Châu giơ hộp thức ăn trong tay ra hiệu với cậu, anh cười cười, "Anh bảo họ làm nhiều món một chút nên về trễ."

Lục Áo chạy tới, "Em còn tưởng tối nay anh phải tăng ca?"

"Để những người chưa có gia đình tăng ca đi." Tống Châu để hộp thức ăn vào phòng bếp, anh hơi cao giọng nói, "Bây giờ em đi lùa ngỗng về sao?"

"Ừm, lùa về an toàn hơn, anh đi chung không?"

"Anh về vì muốn đi cùng với em đó." Tống Châu lau lau tay, "Đợi anh một lát, anh đi thay quần áo."

Lục Áo ngoan ngoãn đứng chờ anh, "Ò."

Tống Châu vào phòng thay đồ, Lục Áo ở bên cửa sổ nói chuyện với anh, "Hai ngày trước giáo sư Triệu bọn họ đi xem ngỗng không thay quần áo."

"Vậy chẳng phải họ sẽ bị ngã hay sao?"

Hôm đó các giáo sư thật sự rất chật vật.

Bọn họ cũng rất bất ngờ, ngỗng nhà Lục Áo lại được nuôi trong núi sâu rừng già, hôm đó bọn họ còn tưởng là đến đây để thương thảo, không đoán trước được phải đi đường núi, sau cùng còn bị đàn ngỗng hù dọa đến vấp té.

Lục Áo nói: "Chủ yếu do họ mang giày da nên mới té, không phải vấn đề của quần áo."

Lục Áo rất thích trang phục hôm nay Tống Châu mặc, cậu tới sát cửa sổ rồi đề nghị, "Hay là anh chỉ thay giày được rồi?"

"Khó phối đồ lắm."

Tống Châu vừa nói đã thay xong đồ, anh mặt áo thun màu trắng và quần âu, chân đi đôi giày thể thao trông đẹp trai lịch sự ngời ngời.

Anh cười với Lục Áo, môi hồng răng trắng, "Đi thôi."

Lục Áo nhìn đôi mắt cong cong của anh, tim cậu đập thình thịch.

Một lát sau, Lục Áo mới phản ứng lại, hoang mang cụp mắt, đưa tay nắm tay anh, "Ừm."

Tống Châu tiện tay cầm theo cây tre lùa ngỗng, cười, "Sao vậy?"

"Sao gì?"


Lục Áo lặng lẽ sờ sờ lỗ tai mình, phải một lúc sau cảm giác nóng rát ở dái tai mới biến mất.

Tống Châu cũng không vạch trần động tác của cậu.

Tống Châu hiếm khi cùng cậu ra ngoài tản bộ, tiết trời lại mát lạnh, anh quyết định không thuấn di, hai người cứ thế chậm rãi đi về phía chuồng ngỗng.

Trên đường đi Tống Châu hỏi: "Núi Hải Ninh sửa sang đến đâu rồi? Lão Trần hôm nay còn làm không?"

"Sáng nay vẫn còn, em nói với bọn họ có bão sắp tới, mọi việc chờ bão tan rồi làm tiếp."

"Các công nhân không có ý kiến sao?"

"Chắc là không?" Lục Áo không nghĩ tới vấn đề này, "Làm ngày nào lãnh lương ngày đó, chắc sẽ không có ý kiến nhỉ?"

Việc khai phá núi Hải Ninh cậu giao toàn quyền cho lão Trần phụ trách, cậu chỉ phụ trách nghiệm thu thôi.

Tống Châu nói: "Công nhân không ầm ĩ trước mặt em, cho dù có ý kiến cũng được giải quyết hết rồi."

"Hình như là vậy." Lục Áo nói, "Từ khi lão Trần tiếp tay, không có ai đến tìm em cả, rất đỡ lo."

Lục Áo nói: "Hôm qua em đi xem thử rồi, trên núi được sửa sang lại rất tốt, cỏ dại cây dại về cơ bản đều được xử lý sạch sẽ, hố cây cũng được đào rồi, các công nhân còn bỏ phân ngỗng vào trong hố để bón lót. Đợi khi cơn bão tan là có thể bắt đầu trồng cây ăn quả rồi."

"Như vậy lão Trần khá đáng tin nhỉ?"

"Là cực kỳ đáng tin, có vài người không thể chỉ nhìn bề ngoài."

Lục Áo cảm thấy rất bất ngờ, cậu không biết rằng lão Trần có thể giúp cậu nhiều việc đến thế, dù sao người không quen thuộc với vị trí quản lý, đột nhiên phải tiếp nhận công việc lớn thường sẽ bị việc vặt vãnh làm cho bối rối.

Nhưng lão Trần không tìm đến cậu dù chỉ 1 lần.

Lục Áo nói: "Lão Trần rất đáng tin cậy, qua cơn bão này, em muốn giao việc trồng cây cho anh ta phụ trách. Sở nghiên cứu nông nghiệp của giáo sư Triệu bọn họ có chủng cây ăn quả mới, đến chừng đó để anh ta xem xét, hẳn không có vấn đề gì."

Tống Châu gật đầu.

Lục Áo biết anh không có ý kiến, nhưng vẫn trao đổi với anh từng chuyện một.

Hai người vừa đi vừa bàn bạc chuyện trong nhà, rất nhanh đã đi đến chuồng ngỗng.

Bão sắp đến rồi, trời âm u muốn mưa, đàn ngỗng có chút không yên, chúng không đi ra ngoài mà ở yên trong chuồng.


Nhìn thấy Lục Áo và Tống Châu, ngỗng lớn trong chuồng đều kêu lên cạc cạc tỏ vẻ vô cùng nhớ bọn họ.

Lục Áo khẽ vung cây gậy lên, đàn ngỗng tập thể đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, bên trong bao gồm ngỗng con mới hai ngày tuổi.

Lục Áo sợ ngỗng con không đi nổi, cậu khom lưng nhẹ nhàng bắt lấy ngỗng con ở bên chân lên nhìn.

Lông của ngỗng con tuy không đủ dài nhưng khá khỏe mạnh, Lục Áo bắt nó trong tay, nó còn giãy dụa khá dữ dội.

Lục Áo cảm nhận hơi sức của nó liền biết bộ xương của con ngỗng này phát triển khá tốt, dẫn nó đi theo sẽ không có vấn đề gì.

Cậu dứt khoát đặt nó xuống rồi mặc kệ.

Tống Châu tiếp nhận cây gây trong tay Lục Áo, anh hỗ trợ lùa ngỗng ra.

Lục Áo đi lên chỗ ngỗng ấp trứng xem còn ngỗng con nào chưa phát vỏ ở đó không.

Hôm qua cậu đến xem, trong đó có hai con ngỗng con sức sống không đủ lắm, cho dù cậu truyền thêm sinh mệnh lực cho tụi nó, cũng không dám chắc rằng chúng sẽ sống sót.

Khi Lục Áo đến xem lần nữa, trong ổ ấp trứng vẫn còn hai con ngỗng con chưa phá vỏ hoàn toàn.

Có lẽ vì chúng nó đã lâu vậy mà vẫn chưa thể phá vỏ thành công, ngỗng lớn không ôm hy vọng nữa liền vứt bỏ chúng nó, trực tiếp bỏ đi.

Lục Áo nhẹ nhàng chạm vào vỏ trứng, còn cảm nhận được nhiệt độ của ngỗng con.

Nhưng mà chúng nó đích thực không còn hơi sức nữa, bị Lục Áo chạm vào vẫn không nhúc nhích.

Lục Áo khe khẽ truyền chút sinh mệnh lực cho chúng, đặt chúng trong lòng bàn tay cậu.

Ngỗng đi khá chậm, vừa đi vừa kêu cạc cạc.

Tống Châu trực tiếp lùa chúng vào sông, để chúng bơi theo xuống hạ du.

Đàn ngỗng tiếp xúc với nước, lúc này mới yên tĩnh trở lại.

Lục Áo nhìn thấy đàn ngỗng trắng trong sông," Không biết nếu để người ngoài nhìn thấy chúng nó có khi nào sẽ lầm tưởng là thiên nga không nhỉ?"

"Hai con đâu cùng một loài."

Ngỗng nhà thực ra là một loài ngỗng trời hoang dã thuần hóa thành, về cơ bản chúng có nguồn gốc từ ngỗng xám hoặc ngỗng thiên nga, là một loài gia cầm thuộc họ vịt.

Thiên nga tuy thuộc họ vịt, nhưng là một loại du cầm.

Hai loài này thực ra có sự khác biệt rất lớn, hễ là người chuyên nghiệp một chút sẽ không nhìn lầm.

Lục Áo nhìn ngỗng nhà cậu.

Hiện tại ngỗng nhà cậu tính tình hoang dã hơn ngỗng nhà rất nhiều.


Ngỗng nhà bình thường sẽ không có năng lực bay với khoảng cách dài, ngỗng nhà cậu bay được, chúng giang cánh bay 200-300 mét đều không thành vấn đề. (Tác giả nói đó, tui ko có chém gió đâu)

"Ngoại trừ trên đầu có bướu thịt không giống thiên nga ra, hình như chúng không có gì khác với thiên nga nha?"

"Sao lại không? " Tống Châu giương mắt nhìn, "Chúng nó to hơn thiên nga nhiều."

"Con trưởng thành có lẽ không giống?" Lục Áo nắm hờ ngỗng con trong tay nhìn đàn ngỗng, "Chúng nó hình như còn có thể lớn nữa, giáo sư Triệu hôm trước có nói em biết, thể trọng của tụi nó nặng hơn so với ngỗng sư tử bình thường cùng tuổi 20%."

Là một loài gia cầm nuôi dưỡng, 20% cân nặng đã rất khả quan rồi.

Phần thể trọng nhiều ra kia đều là thịt, điều này có nghĩa là nuôi loài ngỗng này có lời hơn so với ngỗng nhà bình thường khác.

Đương nhiên, nếu muốn đưa ra thị trường còn phải xem xét đến các yếu tố như mùi vị, tỷ lệ thịt v.v

Hai người lùa ngỗng về nhà.

Khi về đến nhà, hai con ngỗng con được Lục Áo cầm trong tay đã phá vỏ, lông vũ trên người dính dính, song chúng rất có sức sống, vừa phá vỏ đã vây quanh Lục Áo kêu cạc cạc, không biết vì đói hay cái gì khác.

Lục Áo vội vàng chuẩn bị thức ăn gia súc và nước sạch cho chúng nó, lại đệm trên mặt đất một tầng rơm rạ.

Bão sắp tới rồi, thế nào cũng sẽ đi kèm với nhiệt độ giảm, ngỗng con khá yếu ớt cần phải được nghỉ ngơi ở nơi ấm áp và mềm mại, không thôi chỉ bằng một trận bệnh cúm cũng đủ lấy đi sinh mạng của phần lớn ngỗng con trong đàn rồi.

Đàn ngỗng rất nhanh đã thích nghi với chuồng ngỗng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Áo chuẩn bị cho chút thức ăn và nước uống, khóa kỹ chuồng xong, cậu đi cùng Tống Châu đến thành phố Kiềm Vĩnh.

Bọn họ trực tiếp thuấn di qua đó, tới thành phố rồi lại bắt xe đến khách sạn hội hợp với Hoàng Trữ Nạp bọn họ.

Hoàng Trữ Nạp thức trắng kiểm tra tài liêu cả đêm.

Lục Áo nhìn sắc mặt của ông, nhịn không được nói: "Mọi người như vậy cực nhọc quá, cơ thể sẽ không chống đỡ nổi đâu."

"Cũng được." Hoàng Trữ Nạp ngáp một cái, lau lau mắt kính, "Cũng không thức khuya lắm đâu, hôm nay tôi dậy khá trễ nữa kìa."

Lục Áo hỏi: "Vậy sao sắc mặt ông lại khó coi như vậy?"

Lâm Tê Nham ở kế bên ăn sáng nói: "Giáo sư đang lo cho bãi san hô, đã mấy hôm không ngủ được đủ giấc lắm."

"Hửm?"

Hoàng Trữ Nạp giải thích cho bản thân, "San hô vừa được gieo trồng không bao lâu, cũng không biết có phát triển ổn định hay không nữa, cơn bão lần này mạnh như vậy, tôi lo thủy triều sẽ cuốn chúng đi mất."

Lục Áo sửng sốt một chốc, ý định ban đầu của cậu chỉ là khuấy động một chút, tạo thành một cơn xoáy thuận.

Cậu cũng không ngờ được, sau cùng lại hình thành một cơn bão lớn, thoạt nhìn còn có thể trực tiếp đổ bộ vào vùng biển Kiềm Minh.

Lục Áo lấy lại bình tĩnh nói: "Chẳng phải chúng ta đã dùng giá sắt sao? Hẳn là không có vấn đề gì đâu."

"Chỉ mong là vậy." Hoàng Trữ Nạp miễn cưỡng xốc lại tinh thần, "Thuyền của cậu đậu ở nội cảng, trông có vẻ an toàn lắm, đợi lát nữa tôi dẫn các cậu đi xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận