Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lục Áo nghe xong lời anh nói, trong đầy nhảy ra dấu chấm hỏi.

Lục Áo chần chừ chỉ chỉ vào mặt biển, "Chúc phúc cho san hô ạ?"

Tống Châu thấy cậu như vậy, nói: "Việc này nghe có vẻ hoang đường, nhưng có tác dụng thật đấy."

Lục Áo bán tín bán nghi, nhìn nhìn mặt biển rồi nhìn nhìn anh, "Vậy phải làm thế nào?"

"Rất đơn giản, em nghĩ về chúng nó, trong lòng thầm bày tỏ chúc phúc là được rồi."

"Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi." Tống Châu bình thản nói, "Thiên đạo khí vận*,chỉ cần trong lòng em có nghĩ đến sẽ tạo thành một mối liên kết với bãi san hô, phước lành sẽ tự nhiên được ban tặng cho chúng."

Lục Áo hơi cau mày, khép lại hai mắt làm theo lời anh nói.

Sau một hồi lâu, không biết có phải ảo giác hay không, trong lòng Lục Áo thật sự cảm nhận được có chút gì đó khác thường.

Tống Châu thấy cậu chúc phúc xong liền nắm tay cậu, "Nán lại ở đây lâu như thế này, chúng ta trở về trước thôi."

Lục Áo bị anh nắm tay mới cảm nhận được có chút lạnh, tay của cậu không biết từ khi nào đã đông cứng lại.

Tống Châu nắm tay cậu về nhà, vừa về đến nơi đã nhét cậu vào trong phòng tắm, để cậu tắm rửa sạch sẽ.

Lục Áo tắm xong khoác khăn tắm đi ra, "Em đi cho ngỗng ăn."

"Anh cho ăn rồi, trạng thái của đàn ngỗng bây giờ rất tốt."

"Vậy còn ruộng rau thì sao?" Lục Áo nhìn nước mưa xối xả như trút nước ngoài hiên nhà, "Hôm nay gió lớn như thế, không biết ruộng rau có bị ngập không nữa, lát nữa em qua đó xem tình hình nhé?"

"Anh kiểm tra rồi, không có vấn đề gì." Tống Châu đè cậu ngồi xuống ghế, "Đừng lo lắng, nghỉ ngơi chút đi, anh đi nấu cơm tối."

Lục Áo ngồi trên ghế dựa dưới hiên nhà cảm nhận hơi nước bên ngoài xông tới.

Cậu cứ vậy bọc khăn tắm ngắm mưa.

Tiếng mưa có sức thôi miên cực mạnh, cậu nhìn một hồi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tống Châu nấu cơm xong, vốn định kêu cậu tới ăn, nào ngờ thấy cậu bọc khăn tắm nằm ngủ ngon lành liền không đánh thức cậu dậy, anh đi lấy một tấm thảm đến đắp lên người cậu, sau đó đi mở đèn hành lang và cầm một quyển sách ngồi đọc bên cạnh cậu.

Lục Áo ngủ một giấc đến hơn 7 giờ, khi thức dậy cậu thấy thắt lưng mình tê rần.

Cậu bất giác lau khóe miệng, may quá không chảy nước miếng.

Tống Châu đang đọc sách bên cạnh, "Dậy rồi à?"

Lục Áo vẫn chưa tỉnh người lắm, nghe giọng của Tống Châu như thể truyền qua một làn nước vậy, mơ mơ hồ hồ, không mấy rõ ràng.


Cậu vô thức dùng đôi mắt lim dim còn ngái ngủ nhìn Tống Châu.

Tống Châu nhìn bộ dạng ngơ ngác này liền cười nhẹ, anh sờ sờ đôi má cậu, "Ngủ tới khờ người luôn rồi."

Lục Áo lúc này mới tỉnh táo lại đôi chút, xoay người ngồi dậy, một chân đặt trên ghế một chân gác lên thành ghế, "Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em dậy?"

"7 giờ 41 phút, uống nước trước đi, chuẩn bị ăn cơm thôi."

Tống Châu nói xong liền đi bưng thức ăn ra phòng khách.

Anh đã giữ nhiệt cho món ăn, khi bưng ra trên dĩa còn đang bốc khói, không khác với việc vừa nấu xong là mấy.

Bữa tối nay ăn món thịt kho, dưới nhiệt độ cao, những món này càng thêm đậm vị.

Hôm nay trời mưa, hai người ngồi ăn trong phòng khách.

Lục Áo ngủ một giấc xong, khẩu vị tốt lên rất nhiều, Tống Châu làm tổng cộng 5 món, cậu ăn sạch hết toàn bộ.

Cơm ngon canh ngọt xong, Lục Áo thu dọn chén dĩa đem đi rửa.

Tống Châu cũng đi vào phụ giúp.

Trong lúc hai người rửa chén, điện thoại của Lục Áo liên tục vang lên.

Trước khi ngủ cậu đã bật chế độ im lặng, ăn cơm xong mới mở lại, cũng không biết là tới bây giờ mới có người tìm cậu, hay người ta đã tìm cậu cả một buổi chiều.

Lục Áo vốn định rửa chén xong sẽ chơi game với Tống Châu, nghe thấy vậy cậu rửa chén xong chỉ đành mở điện thoại ra xem.

Quả nhiên có rất nhiều người tìm cậu, nhóm đánh cá, nhóm đấu giá, nhóm tình nguyện viên, nhóm của các thuyền trưởng, nhóm tu sửa núi cũng có.... gần như toàn bộ nhóm trong wechat đều tag cậu.

Lâm Cống Thương bọn họ gửi tin nhắn, nhắc nhở cậu bão sắp tới rồi, chú ý an toàn.

Lục Áo trả lời từng tin nhắn một, gửi nhãn dán cảm ơn.

Khi cậu trả lời tin nhắn, thấy thành viên trong nhóm tình nguyện đang bàn về bãi san hô.

Lục Áo nhìn thấy liền đáp: San hô không có việc gì, về cơ bản toàn bộ đều sống sót, chúng nó sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng từ cơn bão đâu.

- Hả?

- Cậu nhận tin hồi nào vậy, có chính xác không?

Lục Áo: chính xác, hôm nay tôi đi tìm giáo sư Hoàng bọn họ, cơ bản không có vấn đề gì, mọi người không cần lo lắng.

- Thật tốt quá

- Cụng ly [JPG]


- Nếu sau này môi trường của vùng biển Kiềm Hải ngày càng tốt lên thì phải trao huân chương cho chúng ta đó.

- [LIKE] Mọi người giỏi quá.

Lục Áo nhìn thoáng qua, trong nhóm một mảng hân hoan, sau khi xem xong cậu thoát ra ngoài.

Hạng Hưng Xương thấy cậu online, trực tiếp nhắn tin riêng: Lục Áo tôi có người bạn giật dây, muốn đi khảo sát tảo bẹ, cậu có rảnh đi cùng không?

Lục Áo:?

Hạng Hưng Xương: Đối phương là người của công ty mỹ phẩm, nói muốn nghiên cứu tảo bẹ, nghe đâu cùng một viện nghiên cứu khoa học hợp tác nghiên cứu, là bán công ích, tôi cảm thấy việc trồng tảo bẹ nhân tạo cũng là một chuyện tốt, nếu bọn họ thật sự muốn gây trồng, tôi sẽ dắt dây cho.

Hạng Hưng Xương: Đương nhiên, có muốn đi hay không tùy cậu.

Lục Áo: Là công ty nào vậy, danh tiếng thế nào?

Hạng Hưng Xương: UG, danh tiếng khá ổn, nghe nói công ty này rất bảo vệ môi trường.

Lục Áo: Tôi sẽ xem xét, chỉ sợ khi họ nhìn thấy rừng tảo bẹ rồi sẽ làm ra những việc gây tổn hại môi trường sống của nó.

Hạng Hưng Xương: Hẳn sẽ không đâu, tôi đi hỏi thăm thử xem sao, nếu cậu thấy hứng thú có thể tự mình nói chuyện với bọn họ, nếu không có hứng thú thì thôi.

Lục Áo: Được, anh đưa danh thiếp của họ cho tôi nhé, tôi sẽ nói chuyện với họ.

Hạng Hưng Xương: [JPG] Đây nè, các cậu nói chuyện trước đi.

Lục Áo: [OK]

Lục Áo tiện tay thêm Wechat đối phương.

Đối phương tạm thời không trả lời ngay, Lục Áo cũng không đợi.

Cậu tiếp tục trả lời những tin nhắn bên dưới.

Tin nhắn tiếp theo do Tạ Linh Tầm gửi.

Tạ Linh Tầm: Anh Lục, bão đổ bộ rồi [nhảy múa]

Tạ Linh Tầm: Tôi đã xem dự báo thời tiếp rồi, thứ 7 này bão sẽ tan nên thứ 2 tuần sau chúng ta đi biển được không?

Lục Áo thoát ra xem lịch, thứ 2 tuần sau vừa khéo ngày 26, nếu kéo dài thêm nữa thì việc này sẽ bị kéo tới tháng 11.

Lục Áo sảng khoái đáp: Không thành vấn đề, thứ 2 tuần sau nếu không còn bão chúng ta sẽ xuất phát.


Tạ Linh Tầm: Cảm ơn anh Lục!

Tạ Linh Tầm: Vậy tôi báo tin cho bọn họ chuẩn bị, lần này đi tính luôn cả tôi tổng cộng 7 người, mỗi ngày chúng tôi đưa anh 3.000 tệ, anh bao ăn bao thuyền, đi khoảng 5 ngày, anh thấy thế nào?

Lục Áo: Thuyền của tôi không thích hợp với câu biển lắm, tôi sẽ tìm một con thuyền khác cho các anh.

Lục Áo: Nếu chỉ câu cá vẩu thì không cần 5 ngày đâu, khoảng 3 ngày đủ rồi.

Tạ Linh Tầm: Nhanh vậy sao? Vậy để tôi bàn bạc với bọn họ một cái?

Lục Áo: Ừ

Lục Áo: Các anh bàn xong hết rồi báo tôi nhé.

Tạ Linh Tầm: Không thành vấn đề.

Lục Áo tiếp tục trả lời tin nhắn của những người khác.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng trả lời hết toàn bộ tin nhắn.

Lục Áo nhìn thời gian, đã 9h23 phút rồi.

Bình thường giờ này đã sắp tới giờ đi ngủ của bọn họ rồi.

Tống Châu nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu rồi nhìn đồng hồ trước mặt, anh cười nhẹ, "Hay hôm nay ngủ trễ một chút, chúng ta chơi điện thoại trước?"

Lục Áo lập tức đồng ý, "Không thành vấn đề, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trong game trước đi!"

Bản thân Lục Áo rất mê chơi game, đặc biệt thích chơi cùng Tống Châu.

Tống Châu chơi với cậu thêm một tiếng rưỡi mà cậu vẫn còn chưa đã thèm.

Tống Châu vân vê gáy cậu đuổi cậu về giường, cậu đành ủi mình vào trong lòng Tống Châu ngáp một cái thật to rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau vẫn là ngày trời bão.

Lục Áo nằm trên giường, cậu đã thức rồi nhưng không muốn dậy, nằm mãi đến hơn 8 giờ mới chậm rì rì đứng dậy đi ăn sáng.

Tống Châu còn phải đi làm nên trong nhà chỉ còn một mình cậu.

Lục Áo giương mắt nhìn bên ngoài, trời vẫn âm u như trước.

Chỉ có điều ngày trời bão cơ bản không có sấm sét, không có gì nguy hiểm.

Cậu nhân lúc bên ngoài không có bao nhiêu người liền đội nón đi lên núi.

Núi Hải Ninh cậu thầu đã được sửa sang lại rất tốt, đặc biệt là phần dưới chân núi, lưới sắt vây quanh một vòng.

Lưới sắt này cao gần mét tám tuy hơi mắc, nhưng có những lưới sắt này thì khả năng người bình thường lên núi sẽ thấp đi rất nhiều, Lục Áo ở trên núi biến về hình rồng cũng tiện hơn.

Lục Áo mở khóa, nhìn những lưới sắt này dự định mùa xuân sang năm sẽ trồng chút gì đó dọc theo nó, ví dụ như cây kim ngân này nọ.

Hoa quả cũng có thể trồng một chút, chanh dây leo hẳn có thể trồng.

Lục Áo ở trên núi dạo một vòng, ngoài ý muốn hái được chút nấm.


Có thể bởi vì khoảng thời gian trước thời tiết quá nóng, quá hanh khô nên nấm không mọc được, bây giờ trời mưa rồi, điều kiện lại thích hợp nên nấm mới nhú ra.

Cậu nhìn một chút, những cây nấm này cậu đều nhận ra, phần lớn là nấm thông, nấm mồng gà, nấm đỏ linh tinh các loại.

Cậu không mang theo công cụ, cậu dùng vạt áo làm bọc, khi xuống núi, vạt áo đã bị cậu nhét đầy.

Dù gì nấm cũng hái rồi, cậu hăng hái dạt dào chạy ra biển mò chút nhím biển, lại bắt thêm chút cua bùn và tôm.

Cậu dùng hình rồng xuống biển, cơ bản không gì có thể ngăn cản cậu.

Sau một hồi tìm kiếm, cậu thu hoạch thêm một con cá mú nghệ và 3 con tôm hùm.

Lục Áo thực sự hết tay cầm rồi, chỉ đành cởi áo ra bỏ hết đồ vào bọc lại mang về nhà.

Khi cậu về đến nơi Tống Châu đã ở trong nhà rồi, thấy cậu mang theo một túi to về, anh nói: "Anh vừa định ra ngoài tìm em."

"Không cần tìm." Lục Áo đem đồ đặt gọn gàng trong phòng bếp, lại tháo nón tre trên đầu xuống, "Hôm nay em lên núi hái được chút nấm."

Tống Châu theo sau cậu, thuận miệng hỏi: "Có nhiều nấm không?"

"Em thấy khá nhiều, hái một hồi đã được nhiêu đây rồi."

Lục Áo nói xong lấy cái áo thun ra.

Tống Châu nhìn cái áo thun lấm lem bùn đất của cậu, nhắc nhở nói: "Không mặc được rồi."

"Cứ vậy bỏ sao?" Lục Áo thấy tiếc, nhìn cái áo thun kì kèo, "Mấy thứ em mang về hôm nay còn không đáng giá bằng cái áo thun này... "

"Em đã mặc hết nửa mùa hè rồi, còn sắp giặt tới bạc màu luôn nè." Tống Châu lấy cái áo trong tay cậu rồi tự tay đem bỏ, "Đáng lẽ phải bỏ rồi."

Về phương diện sinh hoạt Lục Áo khá qua loa, đối với những thứ này cũng không có khái niệm gì.

Nghe Tống Châu nói như vậy, cậu đành tiếc nuối dời tầm mắt.

Tống Châu cười, "Trời sắp lạnh rồi, anh bảo người đưa quần áo thu đông đến."

Lục Áo vội vẫy tay, "Đừng đưa mấy món đắt tiền nha."

Quần áo của Tống Châu cái nào cũng rất mắc, giá tiền của một cái áo bằng tổng tiền của toàn bộ quần áo cậu mặc trong nửa năm.

Tống Châu nghe lời này của cậu lại bật cười, "Được."

Chú thích:

Nấm thông:



Nấm mồng gà:



Nấm đỏ:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận