Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lục Áo bọn họ ở lại trên biển cả đêm.
Cả đêm Lão Lạc luôn trong trạng thái kích động, Lục Áo ngồi xếp bằng trên thuyền của mình, nghe bọn họ ở bên kia gọi điện thoại nói với công ty về việc phát hiện cá cúi.
Ông ta còn cường điệu việc Lục Áo phát hiện lợn biển, nói lợn biển này có thể là giống loài mới, sẽ chấn động giống như việc phát hiện bò biển Steller trước đây.
Tên của loài bò biển này được đặt theo tên người phát hiện.
Lục Áo nghe giọng nói kích động của ông ta kéo dài đến nửa đêm, trung gian có vài lần, có người đề nghị ông ta tranh thủ xuống biển lần nữa để xác định tình huống dưới đó.
Lão Lạc cũng đồng ý, nhưng mỗi lần khi ông ta mặc xong trang bị, định nhảy xuống biển đều đối diện với đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa xinh đẹp của Lục Áo.
Lão Lạc bọn họ đều có chút sợ Lục Áo, có thể là do danh tiếng của Lục Áo quá lớn, cũng có thể do toàn thân cậu tỏa ra hơi lạnh, tính cách không dễ chọc.
Mỗi lần khi lão Lạc mặc xong trang bị, đều tự nhủ với lòng mình rằng không cần để tâm ý kiến của Lục Áo, tự mình xuống biển là được.
Thế mà vừa nhìn thấy Lục Áo, chút can đảm vừa gom góp được liền biến mất tiêu.
Ông ta theo bản năng cảm giác được nguy hiểm.
Lão Lạc mặc xong lại cởi, cởi xong lại mặc, do dự hồi lâu, ông cũng không dám xuống nước.
Lục Áo ngồi ở trên boong tàu, dựa vào lan can, hai mắt nhìn chằm chằm lão Lạc tàu đi tới đi lui ở bên kia boong tàu.
Cậu vốn đã hẹn với Tống Châu, để anh tối nay lên tàu.
Bọn họ ở trên con thuyền của chính mình, buổi tối có thể ôm nhau ngủ một giấc.
Đối diện với lão Lạc lòng gian không chết, Lục Áo không có cách nào bỏ mặc lợn biển, cậu sợ đối phương sẽ săn trộm.
Lúc này cho dù còn muốn hẹn hò, Lục Áo cũng chỉ đành bỏ qua.
Cậu gọi điện thoại cho Tống Châu, nói sơ lại tình huống cho anh nghe, sau đó nhìn chằm chằm lão Lạc bọn họ.
Đêm nay đa số người đều bị mất ngủ, đặc biệt là lão Lạc và Chu Minh Ý.
Hai người và công ty nói chuyện cả đêm, giọng nói cũng khàn theo.
Mãi đến khi hơn 4 giờ sáng, lão Lạc chưa từ bỏ ý định, mặc lại trang bị một lần cuối, ông đi ra quan sát, thấy Lục Áo đang nằm ngủ trên chiếc chiếu được trải trên boong tàu.
Ông vừa đến dần lan can, Lục Áo liền ngồi dậy, đầu quay về hướng của ông ta.
Lão Lạc hết cách đành quay trở lại khoang thuyền.
Người của Cục cảnh sát rất nhanh đã đến, vừa hơn 6 giờ sáng một chút, bọn họ đã xuất hiện.
Đi cùng bọn họ còn có người bên Cục Ngư Nghiệp Ngành Sinh Thái Môi Trường Biển.
Bọn họ ngồi thuyền chấp pháp đến đây, thoạt nhìn rất coi trọng chuyện này.
Tiểu Đỗ cũng đi theo đến đây.
Thuyền của bọn họ từ từ áp sát, công sự của tiểu Đổ là lão Cao hai tay chống trên lan can, cao giọng hỏi Lục Áo:" Cậu tiểu Lục, tình huống thế nào rồi?"
"Hôm qua khi chúng tôi xuống biển khảo sát đã phát hiện cá cúi và lợn biển trong rừng tảo bẹ nên báo cảnh sá.t"
"Xác định chứ?" Lão Cao hoài nghi, "Chúng nó vốn dĩ không cùng một loài sao lại chen chúc với nhau?"
Lợi biển thuộc chi Trichechus trong bộ bò biển.
Cá cúi thuộc chi Dugong trong bộ bò biển.
Theo lý mà nói, hai loài sinh vật này sẽ không sống chung với nhau mới phải.
Lục Áo gật đầu, "Cực kỳ khẳng định. Tôi nhìn thấy cái đuôi của nó."
Người bên Cục Ngư Nghiệp hỏi: "Hôm qua mọi người có chụp hình phải không? Có thể cho chúng tôi xem qua không?"
Lão Lạc bọn họ đứng bên cạnh đợi mãi mới có cơ hội nói xen vào, "Đương nhiên có thể. Cứ vậy nói chuyện cũng không tiện, hay mọi người lên thuyền trao đổi nhé?"
Người bên Cục Ngư Nghiệp không phản đối, "Được, vậy chúng tôi qua đó."
Lão Lạc cười, nhiệt tình giúp đỡ bon họ lên thuyền.
Tiểu Đổ và lão Cao cũng vội lên theo.
Trước khi lên thuyền của lão Lạc, tiểu Đỗ hô to, "Anh Lục, anh có qua đây không? Chúng ta trao đổi với nhau rồi tổng kết lại tình huống hiện tại?"
Lục Áo nhìn thuyền của mình, "Không cần đâu, mọi người cứ trao đổi trước đi, đợi lát nữa tôi dẫn mọi người xuống nước khảo sát."
Người bên Cục Ngư Nghiệp vừa nghe vậy, lập tức nói: "Vậy làm phiền cậu đợi một chút, chúng chỉ cần 10 phút để hiểu sơ về tình hình đã."
Lục Áo gật đầu, "Tôi đi chuẩn bị trước."
Ý định ban đầu của lão Lạc muốn thống nhất với bên cục ngư nghiệp và cảnh sát rằng nhân viên của công ty UG là người đã phát hiện ra cá cúi, tốt nhất làm một lần để tên của công ty UG đi chung với lợn biển và cá cúi.
Chờ sau khi lên bờ, đối diện với phỏng vấn của nhà báo cũng phải nói như vậy.
Ai ngờ lời này của Lục Áo vừa ra, người bên cục ngư nghiệp lập tức bị thu hút chẳng còn lòng dạ từ từ trao đổi với bọn họ.
Lão Lạc và Chu Minh Ý hết cách, hai người liếc nhìn nhau một cái, chỉ đành đơn giản giải thích tình huống ngày hôm qua, sau đó cũng đi thay trang bị.
Ngay hôm qua Lục Áo nói phát hiện lợn biển, nhưng thực ra ngoại trừ Lục Áo, không có người thứ 2 xác nhận nhìn có nhìn thấy lợn biển.
Lão Lạc bọn họ cũng phải xuống biển lần nữa để xác nhận.
Bằng không động tác lỡ mà chậm, Lục Áo có thể sẽ dứt bỏ bọn họ, chỉ mang theo người bên cục ngư nghiệp xuống biển.
Về phần vấn đề người phát hiện cá cúi, đành phải giao cho ban quan hệ xã hội của công ty nói chuyện với lãnh đạo cục ngư nghiệp và cảnh sát mà thôi.
Lục Áo rất nhanh đã mặc xong trang bị.
Một thân đồ lặn màu đen càng tô điểm cho dáng người cao ráo của cậu, chỉ cần đứng ở đó đã nhìn như người mẫu rồi, vô cùng hấp dẫn người nhìn.
Người bên cục ngư nghiệp vốn định dùng 10 phút để hiểu rõ tình huống, nhưng nhìn lướt qua chỗ Lục Áo lập tức toàn bộ tâm trí đều bị hấp dẫn.
Lúc này mọi người không có tâm trạng để nói chuyện, họ chỉ muốn mau chóng xuống biển đi xem thử có phải thực sự có lợn biển hay không.
Lần này bên cục ngư nghiệp có 3 người, lão Mã, lão Vương và tiểu Vệ.
Hai người trước là người đàn ông trung niên, người sau cùng là một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu.
Bọn họ làm trong ngành này bao lâu nay, vẫn chưa có dịp nhìn thấy đàn cá cúi hoang dã.
Khi nói sẽ xuống biển để tìm cá cúi, cả ba đều rất kích động.
Lục Áo nhìn bọn họ mặc xong trang bị, liền chỉ đạo bọn họ kiểm tra thiết bị một phen, xác định không có vấn đề rồi mới dẫn bọn họ xuống nước.
Lần này lặn biển tìm cá cúi tổng cộng có 10 người.
3 người bên cục ngư nghiệp, công ty UG 5 người cộng thêm Lục Áo và tiểu Đỗ vừa đủ 10.
Lục Áo là người xuống biển đầu tiên, cậu bơi tới gần con thuyền lớn đợi bọn họ.
Lão Lạc nhảy xuống nước, vừa cố gắng làm bản thân nổi lên, vừa nói với Lục Áo: "Cậu Tiểu Lục, hôm nay làm phiền cậu rồi."
"Không phiền." Lục Áo nói, "Mọi người sau khi đến nơi đừng tới quá gần cá cúi, cố gắng đừng làm phiền chúng nó."
Tiểu Vệ vội nói: "Anh yên tâm, quy tắc của thợ lặn chúng tôi đều biết."
Lục Áo gật đầu, "Vậy chuẩn bị xuất phát thôi."
Khi bọn họ xuống nước đã hơn 7 giờ sáng.
Mặt trời đã mọc lên, ánh sáng màu da cam chiếu lên mặt biển, giống như những mảnh vàng vụn vậy.
Lục Áo thoáng xoay người, toàn thân đã lặn xuống biển.
Tầm nhìn hôm nay rất được, mặt biển khá tĩnh lặng.
Khi bọn họ lặn xuống, từng cây tảo bẹ trôi nổi trong biển nối liền với nhau hợp thành một mảnh rừng rậm.
Lục Áo dẫn theo bọn họ cẩn thận vượt qua cây tảo bẹ từng chút lặn xuống đáy biển.
Trung gian Lục Áo thường quay đầu lại nhìn bọn họ, bảo đảm không có ai bị tụt lại phía sau.
Trong 5 người của công ty UG, có hai người mang theo máy quay phim dưới nước, liên tục ghi chép lại tình hình trước mặt.
Tiểu Vệ bên cục ngư nghiệp cũng mang theo máy quay phim dưới nước.
Bọn họ tò mò nhìn những con cá bơi qua bơi lại giữa rừng tảo bẹ.
Trong quá trình quay phim, họ tích cực theo dõi những con cá được camera ghi lại.
Việc lặn biển vốn là một quá trình tương đối từ tốn, cho dù chậm thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Lục Áo không thúc giục bọn họ, khi bọn họ quay phim, cậu phụ trách công việc lấy mẫu.
Ngày hôm qua khi lặn biển, cậu đã tiến hành lấy mẫu rồi, còn đặc biệt thu nhặt một cây tảo bẹ tương đối nhỏ cho công ty UG.
Chu Minh Ý ngoài miệng không nói, nhưng lại rất hài lòng với việc làm của cậu.
Bọn họ tốn hơn 10 phúc mới lặn xuống đáy biển.
Lục Áo mang theo bọn họ tiếp tục lặn sâu xuống.
Mấy người lão Lạc nhìn về phía trước, chỉ thấy đủ loại cá, nhuyễn thể, sao biển linh tinh giữa tầng tầng lớp lớp tảo bẹ, căn bản không nhìn ra bóng dáng của cá cúi.
Nếu không phải hôm qua lão Lạc bọn họ tận mắt nhìn thấy cá cúi thật sự tồn tại, ông sắp nghi ngờ có phải Lục Áo là kẻ lừa đảo hay không, vùng biển này căn bản không có cá cúi.
Trong biển không thể giao tiếp, cho dù có thể ra dấu, các động tác tay cũng chỉ có thể bày tỏ một vài ý nghĩa cơ bản, không có cách nào truyền tải đầy đủ lời nói của bản thân.
Bọn họ liên tục theo sau Lục Áo lặn sâu xuống đáy biển.
Có vài người trong nhóm mặt đầy hoài nghi, chỉ có điều bình oxy vẫn còn nhiều, trong biển lại không thể bày tỏ ý kiến của mình, cho dù bọn họ có lời muốn nói, cũng chỉ đành nghẹn lại trong họng.
Lục Áo vừa xuống đáy biển đã cảm nhận được sự tồn tại của cá cúi.
Lục Áo dẫn đám lão Lạc lặn hơn 10 phút, sau khi lặn đến một mảnh tảo bẹ nào đó, bọn họ chợt trong thấy một vùng bóng đen phía trước.
Ở nơi xa hơn 10 mét, đại khái có 17 con cá cúi to to nhỏ nhỏ đang gặm tảo bẹ.
Sở dĩ nói là đại khái, bởi vì tảo bẹ xung quanh quá nhiều, che lại một phần cá cúi, nếu bọn họ không bơi đến tìm kiếm từng con một sẽ rất khó để có được con số cụ thể.
Nhưng sinh vật phía trước quả thật là cá cúi, tất cả mọi người đều trông thấy rõ ràng.
Huống chi phần lớn cá cúi phía trước đều có kích thước dài hơn 2 mét, thân thể to lớn như thế, bọn họ không muốn nhìn rõ cũng khó.
Lão Lạc không ngờ đã cách một đêm, vậy mà bọn họ vẫn còn thể thành công tìm thấy cá cúi lần nữa.
Vẻ mặt lão Lạc khó tin, quay đầu ra một cái cử chỉ, tỏ ý đồng nghiệp phụ trách quay phim mau tranh thủ.
Đồng nghiệp của ông vội vã bưng máy quay phim lội tới quay chụp.
Tiểu Vệ cũng lội tới quay.
Khi bọn họ quay phim, cá cúi đang gặm ăn những cây tảo bẹ mọc ra từ đáy biển.
Cá cúi quả thực sẽ ăn tảo bẹ, nhưng thứ chúng nó ăn nhiều hơn là cỏ xoan mọc dưới đáy biển.
Khi cá cúi ăn thức ăn, miệng sẽ ủi lên, có chút giống mũi heo ủi cỏ.
Chúng nó ăn uống rất tỉ mỉ, cơ bản tìm đúng một bãi cỏ liền chuyên chú gặm ăn, mãi đến khi hết sạch thì thôi.
Lục Áo bọn họ ở nơi cách xa hơn 10 mét lẳng lặng nhìn.
Thị lực của cá cúi không tốt, không biết là vì chưa phát hiện ra bọn họ, hay nhìn thấy bọn họ cũng không để ý, chẳng sợ bọn họ ở bên cạnh quan sát hồi lâu, đàn cá cúi vẫn yên lặng ăn cỏ như thường.
Động tác của chúng rất nhàn nhãn, thậm chí thoạt nhìn có chút chầm rì.
Cá cúi cứ mỗi 10 phút phải nổi lên hít thở một lần.
Tảo bẹ nơi này thực sự quá nhiều, tầng tầng lớp lớp.
Tầm nhìn của bọn họ không phải tốt lắm, khi cá cúi bơi lên mặt biển, hai thợ quay phim của công ty UG và tiểu Vệ lập tức đuổi theo quay chụp, có điều rất nhanh liền bị chúng bỏ rơi.
Độ nhanh nhạy của con người khi ở dưới nước luôn thua xa những sinh vật biển khác.
Nhất là với độ sâu hiện tại của bọn họ, họ căn bản không thể cấp tốc bơi lên mặt biển được.
Lão Mã cục ngư nghiệp quay lại ra dấu với Lục Áo: Bơi lên hay tiếp tục đợi ở đây?
Lục Áo nhìn những người khác.
Mọi người nhanh chóng hiểu ý cậu.
Tiểu Đỗ là người phản ứng nhanh nhất, cậu ta ra hiệu: Đợi ở đây.
Lão Lạc cũng ra hiệu bỏ phiếu: Đợi ở đây.
Gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều chọn ở lại chờ.
Oxy trong bình của bọn họ vẫn còn rất nhiều, bọn họ còn chưa ngắm đủ, huống chi tất cả mọi người còn chưa tìm ra lợn biển, không ai muốn bơi lên cả.
Lục Áo gật đầu, ra hiệu ở lại tại chỗ chờ.
Bọn họ tiếp tục quan sát đàn cá cúi.
Không phải tất cả cá cúi đều bơi lên để hít thở, mà là tốp năm tốp ba, luân phiên chậm rãi bơi lên.
Chúng nó bơi lên rồi lặn xuống, tiếp tục gặm ăn đủ loại cỏ biển dưới đáy.
Lục Áo mắc sắc, chú ý tới chúng nó gần như không ăn thịt.
Trong quá trình chúng nó gặm cỏ biển, nếu phát hiện trong tảo bẹ có sò hến, chúng nó sẽ lặng lẽ tránh ra.
Ngoại trừ việc này, Lục Áo còn phát hiện chúng nó thực ra chẳng thích ăn tảo bẹ lắm.
Chúng nó chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu gặm một chút lát tảo bẹ, gặm một hồi, chúng nó lại lặn sâu xuống gặm ăn cỏ biển mọc trên đáy biển.
Tất cả mọi thứ đều phát sinh ở tại đáy biển có độ sâu hơn 60 mét.
Quá trình cá cúi gặm cỏ biển rất yên tĩnh mà nhàn nhã, xem chúng nó ăn rất giải stress.
Lục Áo nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ lặn nước của mình.
Độ sâu hiện tại là 67.2m.
Đáy biển không hề bằng phẳng, khi bơi đi xa hơn chục mét, đáy biển sẽ có một độ sâu mới.
Lục Áo nhìn vạch trên trang bị lặn, bình oxy của cậu vẫn còn khá dồi dào, đại khái có thể dùng thêm khoảng 1 tiếng nữa.
Từ đó suy ra, bình oxy của những người khác hẳn sẽ không quá ít.
Thời gian vẫn còn kịp.
Lục Áo ra hiệu với người phía sau, tỏ ý bảo bọn họ theo mình qua đây.
Những người kia mờ mịt, cũng không biết theo cậu qua đó để làm gì.
Vẫn là lão Lạc phản ứng nhanh nhất, ông kiềm chế lại sự kích động của mình ra hiệu cho những người phía sau, ý bảo những người khác trong công ty mau đuổi theo.
Tiểu Đỗ cũng rất nhanh đã hiểu ý Lục Áo, anh tiểu Lục là muốn dẫn bọn họ đi xem lợn biển đây mà.
Tiểu Đỗ ra hiệu cho lão Mã bọn họ.
Lục Áo thấy bọn họ đã hiểu hết rồi mới bơi về phía trước mọi người nhìn chằm chằm vào cậu, trong lòng cứ thắc mắc mãi bằng cách nào mà cậu lại có thể định vị được con lợn biển kia.
Chỉ là dưới nước thật sự rất khó để trao đổi, chẳng sợ mọi người lòng đầy nghi vấn, cũng không có cách để hỏi ra.
Lục Áo không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, cậu im lặng dẫn theo bọn họ bơi về phía trước.
Sau khi bơi đi hơn 100 mét, bọn họ nhìn thấy một đàn cá cúi khác.
Đàn cá cúi này chỉ có 6 con, nhìn qua lại cảm thấy to hơn đàn ban nãy một chút.
Đàn cá cúi này vẫn rất từ tốn ăn cỏ biển mọc trên đáy biển.
Bọn họ cẩn thận quan sát hồi lâu, mới phát hiện những sinh vật phía trước này không phải cá cúi mà là lợn biển.
Sự khác biệt lớn nhất giữa cá cúi và lợn biển chính là cái đuôi của chúng.
Đuôi của cá cúi có phần giống cá heo, hình chữ Y.
Đuôi lợn biển thì giống mái chèo, tròn tròn dẹp dẹp, hình bầu dục.
Chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ lập tức phát hiện ra sự khác biệt.
Lão Lạc bọn họ từ tối hôm qua vẫn luôn hoài nghi dưới biển có thực sự có lợn biển hay không, bây giờ cuối cùng đã chứng minh là có, mấy người bọn họ vô cùng kích động, đặc biệt là hai thợ quay phim, khiêng máy quay quay chụp không ngừng nghỉ.
Ngược lại Lục Áo là người bình tĩnh nhất trong số bọn họ, cậu đè lại những người xung quanh, không cho bọn họ tiến lên quấy rầy chúng nó.
Một đám người ở chỗ này quan sát hơn 10 phút, đợi đến khi phải bởi lên, Lục Áo mới thu thập mẫu vật xung quanh rồi dẫn bọn họ chậm rãi bơi lên.
Vừa nổi lên mặt biển, lão Lạc liền gấp rút báo cáo cho Chu Minh Ý, "Giáo sư Chu, có lợn biển thật, hôm nay chúng tôi đã quay được video rồi."
"Hả? Nhanh, video đâu? Mau đưa tôi xem."
Thợ quay phim của công ty UG bơi tới mép thuyền, nâng máy quay lên.
Những người khác vội vã đưa bọn họ lên thuyền.
Lục Áo cũng bị bọn họ kéo lên, vừa lên thuyền đã có người đưa khăn sạch qua.
Tiểu Đỗ khó nén kích động, "Anh tiểu Lục, anh giỏi quá, tình huống dưới nước phức tạp như vậy, sao anh phát hiện được trong đàn cá cúi có lẫn lợn biển thế?"
"Vì tôi nhìn thấy cái đuôi của chúng nó."
"Trâu bò!"
Lão Mã cục ngư nghiệp cũng đi qua, "Cậu Lục à, thật cảm ơn cậu, chúng tôi đã xác nhận bên dưới quả thật có lợn biển, đợi lát nữa chúng tôi sẽ đem chuyện này báo lên cấp trên, qua hai ngày nữa sẽ có chuyên gia đến. Cảm ơn nỗ lực bảo vệ biển cả của cậu."
"Không cần khách sáo. Tôi cũng chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình mà thôi."
"Ha ha ha ha, nếu như tất cả mọi người đều có thể nghĩ giống như cậu thì tốt quá."
Thực ra lão Mã để nói chuyện với Lục Áo một hồi.
Trước mặt người ngoài Lục Áo thường không nói nhiều, lão Mã một mình nói chuyện một hồi lâu, thay mặt cục ngư nghiệp bày tỏ lòng biết ơn dào dạt của bọn họ xong, mới kết thúc quy trình này.
Trong lúc bọn họ nói chuyện Chu Minh Ý đã xem xong video kia, nhìn thấy video, ông có chút thất vọng, ông vốn tưởng hôm nay có thể sẽ phát hiện ra giống loài mới, không ngờ chỉ là lợn biển bình thường.
Ông mau chóng ôn định lại tâm trạng của mình, có thể phát hiện lợn biển cũng rất tốt rồi, tuy rằng không thể lưu danh sử sách như khi phát hiện giống loài mới.
Lão Mã đi qua nói chuyện với Chu Minh Ý, "Giáo sư Chu, đây là loài lợn biển gì? Có thể phân tích vì sao đàn lợn biển lại xuất hiện cùng với cá cúi ở chỗ này không?"
"Trước mắt tôi vẫn chưa rõ nguyên do, nhưng theo như tôi được biết, tỉnh Đông Nam kế bên có khu bảo hộ cá cúi, không biết đàn cá cúi này có phải di chuyển từ bên đó sang đây hay không?"
Lão Lạc nói: "Này khó nói lắm, tuy nói tỉnh kế bên có khu bảo hộ, nhưng đã là chuyện của mấy chục năm về trước rồi, không có ai thật sự gặp qua cá cúi, bây giờ bọn họ cũng hoài nghi nơi đó có cá cúi hay không."
"Đến chừng đó chúng ta làm thí nghiệm gen sẽ biết." Chu Minh Ý nói, "Tôi không phải chuyên gia về phương diện này, sự hiểu biết của tôi cũng vì thế mà ít hơn, chỉ sợ còn phải nhờ sự giúp đỡ từ chuyên gia bên các anh."
Lão Mã thấy ông khiêm tốn bèn khách sáo hỏi han một hồi, tiếp theo quay về thuyền của cục ngư nghiệp bọn họ gọi điện thoại về cục, báo cáo chuyện bọn họ phát hiện ra cá cúi và lợn biển.
Cấp trên rất coi trọng chuyện này, nói sẽ lập tức điều đội chuyên gia dến đây kiểm tra.
Sau khi báo cáo cho cấp trên xong, bọn họ lại xuống biển quan sát lần nữa.
Lần này vẫn do Lục Áo dẫn đội.
Cá cúi và lợn biển đã không còn ở vị trí ban nãy nữa.
Lục Áo vẫn chuẩn xác tìm được tung tích của chúng nó.
Lần này lặn xuống, bọn họ ngoại trừ việc quan sát hai loài sinh vật ra, còn phải làm công tác thu thập mẫu vật, Lục Áo giờ đây đang làm thuê cho công ty UG, toàn bộ mẫu vật mà cậu thu thập được đều thuộc về công ty UG.
Lúc đầu công ty UG thuê cậu chủ yếu nhờ cậu tìm rừng tảo bẹ, dẫn đội lặn biển và thu thập mẫu vật.
Ba công việc này cậu đều hoàn thành rất xuất sắc, cơ bản trong vòng hai ngày đã có thể hoàn thành tất cả công việc.
Lần này bọn họ tìm thấy lợn biển và cá cúi là phát hiện ngoài ý muốn.
Sau khi Chu Minh Ý và lão Lạc báo cáo cho công ty xong, công ty của bọn họ quyết định để cho bọn họ mang hàng mẫu trở về trước thời hạn,
Người bên cục ngư nghiệp đã tiếp quản vùng biển này, trên nguyên tắc mà nói cũng không cho phép bọn họ tiếp tục ở lại.
Vì thế vào trưa ngày thứ 3, Lục Áo và người của công ty UG lái thuyền chuẩn bị về cảng.
Đường về lúc nào cũng nhanh hơn đường đi, hơn 6 giờ chiều, bọn họ đã đến thành phố Kiềm Vĩnh.
Lục Áo định lái thuyền trực tiếp trở về trấn trên, Chu Minh Ý yêu cầu cậu đi theo bọn họ đến thành phố Kiềm Vĩnh để bàn giao với công ty.
Thù lao của Lục Áo khi tiếp nhận công việc này là 30.000 tệ.
Đây là tiền mua thời gian một tuần của cậu, cho dù bây giờ hạng mục đã hoàn thành, ở phương diện nào đó mà nói, hiện tại hợp đồng giữa cậu và công ty UG vẫn còn hiệu lực, đối phương yêu cầu cậu quá đó bàn giao, cậu cũng không có ý kiến.
Lục Áo không ngờ chính là, vừa xuống thuyền bọn họ đã bị một đám phóng viên vây quanh, ai náy cũng cầm cái micro chỉa thẳng vào cậu, đòi phỏng vấn chuyện bọn họ phát hiện ra cá cúi và lợn biển.
Ngoại hình của Lục Áo cực kỳ tốt, đứng chung với những người khác tạo cảm giác như hạc giữa bầy gà, hơn nữa trước đó không lâu cậu từng lên hot search, khuôn mặt lại có độ nhân dạng cao, rất nhanh các phóng viên liền khóa chặt cậu lại, lúc phỏng vấn vô cùng kích động:
"Anh Lục, trên mạng đồn rằng vận may của anh rất tốt, là thần may mắn của biển cả, lần này việc mọi người tìm thấy cá cúi và lợn biển có phải cũng có yếu tốt may mắn trong đó?"
"Anh Lục, anh có thể giới thiệu đôi chút về cá cúi cho chúng tôi nghe không?"
"Anh Lục, lần này công ty UG của các anh làm hạng mục gì vậy, có liên quan đến lợn biển không?"
Chu Minh Ý và lão Lạc một trái một phải đứng bên cạnh cậu, chủ động nói chen vào:
"Hạng mục của công ty chúng tôi có liên quan đến thức ăn của lợn biển."
"Đúng vậy, công ty của chúng tôi rất quan tâm đến công tác bảo vệ môi trường."
"Chúng tôi nghe nói danh tiếng của cậu tiểu Lục rất tốt nên đã đặc biệt mời cậu ấy đến nhậm chức ở công ty chúng tôi, không ngờ cậu ấy lại hoàn thành xuất sắc vượt xa dự kiến ban đầu của chúng tôi."
"Chắc chắn có yếu tố may mắn trong đó, nhưng loại chuyện này phần nhiều vẫn phải có thực lực mới hoàn thành được."
Hai người bọn họ mặt đầy tươi cười.
Lục Áo muốn nói chen vào cũng không chen nổi.
Lục Áo vài lần muốn chuyển chủ đề, rất nhanh liền phát hiện các phóng viên thực ra chẳng quan tâm đến tột cùng cậu muốn nói gì, chỉ qua loa lấy lệ với cậu hai câu, lại đem trọng tâm quay về chỗ Chu Minh Ý và lão Lạc.
Lục Áo nghe nhiều lập tức hiểu ra, đám phóng viên này là do công ty UG tìm đến, mục đích chính của bọn họ chủ yếu vẫn là thay công ty UG nói lời muốn nói.
Nghe một hồi, tại thời điểm một nam phóng viên nào đó hỏi cậu, Lục Áo bỗng nhiên đưa tay cầm lấy micro.
Nam phóng viên không ngờ cậu sẽ giật lấy micro, anh ta ngớ người một chút, khi muốn ra sức giành lại thì phát hiện mình giành không lại Lục Áo.
Lục Áo thoạt nhìn dễ dàng liền cầm được cái micro.
Cậu liếc mắt nhìn phóng viên xung quanh mở miệng nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi và công ty UG chỉ là quan hệ hợp tác ngắn hạn, dựa theo hợp đồng, sau khi công việc này kết thúc, mối quan hệ hợp tác giữa chúng tôi sẽ được hủy bỏ, các vị vui lòng đừng kéo tôi cột chung với công ty UG."
Sắc mặt của Chu Minh Ý và lão Lạc lúc này khẽ biến, họ không ngờ cậu lại trực tiếp đến vậy, không chút nể mặt người khác.
Câu nói này thật quá gay gắt.
Lục Á nói xong, cũng không tiếp nhận phỏng vấn nữa.
Cậu nói tiếng cảm ơn với mọi người có mặt ở hiện trường rồi rời đi.
Các phóng viên có mặt ở hiện trường và người bên công ty UG không biết cậu làm thế nào, cậu chỉ là một đẩy một chen đã thoát khỏi đám người.
Đôi chân dài kia của cậu, người bình thường căn bản không đuổi theo kịp.
Trong lòng Chu Minh Ý và lão Lạc thầm nghĩ không biết nói gì cho hay, hai người miễn cưỡng duy trì dáng vẻ tươi cười.
Rất nhanh, bọn họ đã phỏng vấn xong.
Sau khi phỏng vấn chấm dứt, lão Lạc gọi điện thoại cho Lục Áo chỉ trích,"Cậu tiểu Lục, cậu quá không nể mặt mũi người khác nhỉ?"
Lục Áo nói: "Là các người tính kế trước."
"Lời này sao nói đến khó nghe như thế. Phát hiện lợn biển và cá cúi là chuyện tốt, nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác nữa thì sao."
"Về sau rồi tính."
Lục Áo thản nhiên nói:" Các người đều cảm thấy tôi may mắn, thật ra vận may của tôi cực kỳ tốt, người tính kế tôi thường sẽ bị xui xẻo, các người cẩn thận một chút."
Lão Lạc: "???"
Lão Lạc nửa đùa: "Ài, không phải, cậu đang uy hiếp chúng tôi à?"
"Không, chỉ nhắc nhở thôi. Chỗ tôi có chút việc, cúp trước đây."
Chú thích:
Bò biển steller: hiện tại sinh vật này đã tuyệt chủng rồi nha các bạn