Phòng tân hôn của bọn họ ở địa phương có vị trí tính ra rất thuận tiện, cách căn chung cư tại trung tâm thành phố cũng rất gần.
Thế nhưng, hoàn cảnh của hai phòng tân hôn lại khác nhau một trời một vực.
Cái tiểu khu bọn họ ở đã từng là khu nhà của một nhà xưởng dệt may nên có không ít công nhân viên chức lớn tuổi đã về hưu ở đây.
Tiến vào trong tiểu khu này, có thể thấy được đây là một nơi khá cũ nát.
Ở dưới lâu bày rất nhiều các loại vật dụng khác nhau như ghế sô pha rách bươm, các thiết bị tập thể dục loang lổ rỉ sét.
Thời điểm hai người tới nơi, trời đã hơi tối, trong tiểu khu cũng không thấy bóng dáng ai, càng có vẻ tĩnh lặng và nghèo nàn.
Trước khi đi đến căn phòng mà tổ tiết mục chuẩn bị, bọn họ biết được căn phòng đó ở ngay tầng cao nhất, tầng bay mà nơi này lại không hề có thang máy để đi.
Liếc mắt nhìn một cái, hàng hiên đều tối om.
Nhìn đến cảnh này, trong lòng Lăng Vũ lộp bộp một cái, cậu sợ Tống Tái Hạo khó chịu, không muốn ở lại.
Nhưng mà còn tốt, Tống Tái Hạo tuy trên mặt có vẻ không vui nhưng bên ngoài cũng không có lộ ý tứ ghét bỏ hay là tức giận.
Hắn một phen xách hành lý lên, "Tôi đi trước, anh đi theo phía sau tôi đi."
Lăng Vũ đi theo sau hắn, có chút ngoài ý muốn thấy Tống Tái Hạo vẫn như cũ săn sóc cậu tận tình.
Giờ phút này, trong lòng Tống Tái Hao đương nhiên là không vui nhưng phần nhiều là tự trách bản thân chơi trò chơi thua nên không thể cho Lăng Vũ ở một nơi tốt hơn.
Hắn thật chất đã lén đi hỏi đạo diễn có thể đổi cho hắn một phòng khác để quay hay không.
Đạo diễn cũng rất khó xử, nói tất cả là vì tính chân thật của chương trình.
Tuy ngoài mặt Tống Tái Hạo rất là kiêu ngạo nhưng hắn không phải là người cố ý gây khó xử cho người khác nên cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hai người dùng chìa khóa mở cửa phòng, hoàn cảnh trong phòng vậy mà so với tưởng tượng của bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Trên cửa lớn và cả phòng trong đều dán chữ hỉ thể hiện tân hôn.
Lăng Vũ nhìn, cảm thấy rất là vừa ý.
Toàn bộ bầu không khí đều rất ấm áp và vui vẻ, nếu là người làm công bình thường, khi kết hôn có được một căn nhà ấm áp như vậy, bản thân cũng thấy rất hạnh phúc rồi.
Dù nội thất trong nhà có hơi cũ kỹ nhưng nhìn qua toàn bộ không gian bên trong đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh tề.
Các loại đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như là nồi, chén bát, chổi, cây lau nhà,... cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Bọn họ chỉ cần dọn đồ vào ở mà thôi.
Không gian trong nhà không phải rất lớn.
Nếu trong nhà có khoảng năm sau người đàn ông to cao đứng thì sẽ rất chật chội, còn có một số chỗ bị máy móc chiếm nữa. Không gian liền càng trở trên thu hẹp hơn.
Vì vậy, các nhân viên chỉ có thể dán thiết bị quay phim ở các góc của căn phòng.
Bởi vì thời gian không còn sớm, các máy quay cũng đã được gắn tốt ở khắp nơi trong phòng.
Phó đạo diễn tự hỏi một chút, tự chủ đạo mang các nhân viên công tác đi về.
Trong phòng đột nhiên chỉ còn lại hai người Lăng Vũ và Tống Tái Hạo, không gian lập tức trở nên trống trải.
"Tham quan căn nhà một chút đi." Tống Tái Hạo ném hai cái túi trên vai xuống, hưng phấn nói.
Kết quả là bọn họ phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
60m2 nói chung không phải là một căn phòng nhỏ nhưng nhà này lại chỉ có một phòng ngủ.
Phòng khách chiếm diện tích lớn nhất khiến không gian bên ngoài nhìn rất thoải mái.
Tống Tái hạo lại nghĩ đến căn nhà cảnh biển kia có hai cái phòng ngủ cực kỳ lớn, đầu hắn lại gục xuống.
"Không có việc gì, cậu ngủ trong phòng đi, tôi ngủ ngoài phòng khách cũng được. Ghế sô pha ở phòng khách tính ra cũng rất thoải mái. " Lăng Vũ mau chóng nói.
"Cái đó không được, tôi cũng không thể để Lăng lão sư ngủ ở phòng khách được." Tống Tái Hạo phản bác.
Trong lòng Lăng Vũ chỉ nghĩ là nếu lúc sau chương trình được chiếu nếu fans của Tống Tái Hạo biết cậu để idol của bọn họ ngủ ngoài ghế sô pha không phải bọn họ sẽ đòi nháo lên tới trời luôn sao.
Nhưng mà, hiện tại, cậu cũng không muốn cùng Tống Tái Hạo tranh giành nên đành nói sang chuyện khác.
"Hôm nay, chúng ta cũng quá bận rồi, tôi đi làm về sinh đơn giản, sau đó chúng ta nấu chút gì đó để ăn đi."
Tống Tái Hạo thở dài, thỏa hiệp, "Hay là tôi và anh ngủ cùng nhau đi."
Hiển nhiên, Tống Tái Hạo tuy rằng trong lòng rất muốn giúp nhưng hắn đúng là không hề biết làm việc nhà.
Hắn dọn dẹp mà như biến căn nhà trở thành bãi chiến trường. Cây lau nhà còn đang ướt, hắn không vắt khô đã lau xuống sàn nhà. Cái khăn vẫn còn thấm đầy nước hắn đã mang đi lau TV.
Lăng Vũ dở khóc dở cười mà đi ra ngăn hắn lại.
Vì thế, bình thường một người chỉ cần mất nửa giờ để dọn dẹp căn nhà thì hai người bọn họ phải mất gần một giờ đề làm.
Tống Tái Hạo có hơi ngượng ngùng, "Khụ, lần sau, tôi sẽ học cách dọn nhà."
Lăng Vũ giống như đang khen bạn nhỏ, vươn ngón cái khích lệ.
"Cậu hôm nay làm cũng không tệ lắm, lần sau nhất định sẽ tốt hơn."
Tống Tái Hạo được cậu khen đến đỏ mặt.
Hắn đột nhiên đứng dậy, "Tôi đi nấu cơm."
"À, thôi thôi." Lăng Vũ vội vàng ngăn hắn lại.
"Cơm hộp, cơm hộp, hôm nay chúng ta gọi cơm hộp đi."
Nói giỡn chứ, Tống Tái Hạo nhìn là biết không có kinh nghiệm làm việc nhà, cậu không muốn vì mười phút ăn cơm mà phải dọn nhà bếp trong hai giờ đâu.
Tuy không cam lòng nhưng Tống Tái Hạo cũng tự biết năng lực bản thân có hạn, trước mắt, hắn chỉ có thể nấu được mì ăn liền àm thôi, tốt nhất vẫn không nên tự làm xấu bản thân.
Huống hồ, kêu cơm hộp, hắn không phải có thể phát huy sở trường hay sao!
Vì thế, hắn ngoan ngoãn ngồi lại, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi cơm hộp.
Một bên đặt, một bên hỏi Lăng Vũ thích ăn món gì.
Lăng Vũ không dám tùy tiện trả lời, tuy Tống Tái Hạo khách khí nhưng cậu cũng không phải là người kén chọn, vì thế kế tiếp câu trả lời đều là.
"Đều có thể". "Cậu quyết định đi." "Theo khẩu vị của cậu."....
Tống Tái Hạo cũng biết đây là do Lăng Vũ đang ngượng ngùng.
Vì thế, hắn cố gắng lục trong trí nhớ, Lăng Vũ đời trước thích ăn những món gì mà hắn chỉ có thể mơ hồ nhớ là cậu thích ăn các món hải sản.
Hắn thật sự rất hối hận, buồn rầu đặt cơm, không nói lời nào.
Lăng Vũ vừa đi WC ra, phát hiện Tống Tái Hạo lại uể oải.
Cậu có chút xấu hổ nhưng vẫn căng da đầu ngồi bên cạnh hắn.
Dù sao xung quanh đều là máy quay, hai người cũng không thể không noi chuyện với nhau như vậy được.
"Cậu làm sao vậy?" Lăng Vũ chủ động mở miệng, "Cậu có muốn uống chút nước không?"
Tống Tái Hạo ngẩng đầu, nhìn cậu, ánh mắt kia, Lăng Vũ nhìn mà sửng sốt, nhất thời quên mất phải nói gì.
Trong mắt hắn chứa đầy nỗi ưu thương và thâm trầm.
Tống Tái Hạo đang nhìn cậu nhưng lại giống như là xuyên qua cậu nhìn một người khác vậy.
"Không có gì, chỉ là đang nghĩ Lăng lão sư đối với ai cũng săn sóc chu đáo như vậy hay sao." Tống Tái Hạo lắc đầu, biểu tình ưu thương kia nhanh chóng biến mất.
Lăng Vũ cười cười, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tống Tái Hạo đột nhiên nói, "Nhưng mà tôi thực sự rất vui được gặp Lăng lão sư. Lời tôi nói hôm nay cũng không phải nói giỡn, tôi sẽ đối xử với anh thật tốt, cũng sẽ cố gắng hết sức cho Lăng lão những thứ tốt nhất."
Lăng Vũ bị hắn nhìn chăm chú, nhất thời cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Hắn ho nhẹ một tiếng, không giấu nổi sự mất tự nhiên, "Cậu không phải so với tôi nhỏ tuổi hơn sao? Phải là tôi chiếu cố cậu chứ."
Tống Tái Hạo cười một tiếng, gật đầu mạnh một cái: "Đúng vậy, chúng ta sẽ chiếu cố lẫn nhau."
Lăng Vũ ngoài mặt bình tĩnh nhung khi nhìn Tống Tái Hạo, trong lòng cậu không tiếng động mà hò hét.
Đây là Tống Tái Hạo đúng không? Cái này không giống bình thường chút nào nha!!
Cái tên tiểu tử hay dễ nổi nóng, kiêu căng, không nói lý đâu?
Vì cái gì hắn lại giống bộ dáng của một chú cún lớn ngoan ngoãn, dễ bảo và nhiệt tình đến vậy.
Rất là chân thành còn là một chú chó lớn đẹp mã nữa!
Như này ai có thể chịu được nha!