Ba lần bốn lượt dò hỏi đều không có được kết quả, Kỷ Sơ Bồng cũng mất kiên nhẫn, lập tức im bặt, không nói gì nữa.
Thật là không thể hiểu được.
Kỷ Sơ Bồng có vẻ giận, Tư Ngưng Hạ ngược lại càng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nàng hi vọng mau đến trường học, nàng sẽ không cần mở miệng nữa.
Trải qua mọi chuyện ở đời trước, nàng phát hiện mối quan hệ giữa các nàng trở nên ngượng ngùng vô cùng, không biết phải nên nói cái gì cho phải.
Họ không gặp phải tắc đường, xe nhanh chóng đến trước cổng trường.
Tư Ngưng Hạ lập tức cởi bỏ dây an toàn, cầm lấy túi xách bước ra khỏi cửa xe, do dự một lát vẫn là nói "Cảm ơn cậu, còn có món quà hôm qua cậu tặng cho mình, cảm ơn nhé."
Kỷ Sơ Bồng ừ một tiếng "Cậu thích thì tốt rồi."
"Ừm, mình thích." Tư Ngưng Hạ cười trừ một chút, nói với chính mình phải thật bình tâm mà đối đãi cô ấy "Mình đi trước đây."
"Hạ Hạ." Kỷ Sơ Bồng gọi nàng lại, Tư Ngưng Hạ cong lưng, từ cửa sổ xe nhìn vào.
"Cậu..." Kỷ Sơ Bồng ngừng lại một chút, nghĩ tới những lời Tư Ngưng Hạ vừa mới nói, lại lắc lắc đầu "Không có việc gì, cậu đi đi, mình đi tìm chỗ đỗ xe."
Tư Ngưng Hạ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không quay đầu lại mà đi vào trường học.
Lãnh Thính Nhiên ánh mắt sâu xa mà nhìn chiếc xe Audi màu bạc sử dụng phải đỗ xe của giảng viên, thẳng đến khi đuôi xe biến mất ở chỗ rẽ cô mới đưa tầm mắt chuyển hướng nhìn về phía thân ảnh trăng trắng kia, hơi hơi hạ khóe mắt.
Hôm qua mới cùng Khuất Ngữ hẹn hò, ăn cơm, xem phim điện ảnh thì hôm nay lại thay đổi một người khác.
Cho nên lời nói muốn hẹn hò cùng với mình cũng chỉ là nhất thời tùy hứng thôi sao? Cô cười lạnh một tiếng, dùng sức nắm chặt bình thủy trong tay, sau một lúc lâu cô mới cất bước đi vào trong.
Phải đi học thôi.
Tư Ngưng Hạ ở bên ai cũng không liên quan đến cô.
Cách sống của những người đó, cô vĩnh viễn cũng không muốn thử nghiệm.
Chỉ là khi nghĩ đến Tư Ngưng Hạ cùng với những người bọn họ làm chuyện abcxyz trong khi vẫn còn đang trong mối quan hệ với mình, cô không nhịn được liền nhíu mày, cô không thích loại cảm giác này, nhưng đây là cảm giác gì thì cô lại không thể nói rõ.
Biểu tình của cô đột nhiên ngưng đọng lại, cảm thấy chính mình chắc là điên rồi.
Đã nói là không liên quan đến mình, tại sao lại cứ nghĩ về chuyện đó.
Hay là cô cảm thấy chính mình đang bị chơi, trong lòng không phục chăng?
Ngoại trừ cách suy nghĩ này cô không tìm được lý do nào khác.
Lãnh Thính Nhiên cười lạnh một tiếng, chắc là chỉ vậy mà thôi.
Cô đi vào trong lớp học, theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Tư Ngưng Hạ đang ngồi.
Cô thấy Khuất Ngữ cũng đang định đi về phía nàng, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vẻ mặt không biểu tình mà tiến đến ngồi phía trước nàng.
Dư quang ở khóe mắt cho Tư Ngưng Hạ biết Lãnh Thính Nhiên đã đến.
Nàng quay người ngồi đối diện Khuất Ngữ, cười cười nói "Cảm ơn son môi của cậu."
Khuất Ngữ ngữ khí ôn nhu nói "Mình vui vì cậu thích."
"Màu này lên môi thật là đẹp." Tư Ngưng Hạ cười nói, âm thanh vừa lúc có thể khiến Lãnh Thính Nhiên nghe thấy.
Không sai, nàng chính là đang khoe, khoe ra chính mình không phải chỉ cần mỗi cô ta.
Nếu Lãnh Thính Nhiên trước mắt có được ký ức của đời trước, thấy nàng được người khác yêu thương, cô ta sẽ có biểu tình gì đây?
Tư Ngưng Hạ chợt sửng sốt, trên mặt chậm rãi thu hồi ý cười.
Nếu nàng có thể trọng sinh, vậy Lãnh Thính Nhiên có phải cũng sẽ trọng sinh hay không? Nghĩ đến khả năng này, Tư Ngưng Hạ nháy mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Thính Nhiên, biểu tình càng cao thâm khó đoán.
Không có khả năng.
Nếu Lãnh Thính Nhiên thật sự cũng có được ký ức của đời trước, cô ấy sẽ không lãnh đạm như vậy đối với mình.
Các nàng không phải là loại quan hệ có thể hòa thuận ở chung, cũng sẽ không thể làm được như vậy.
Đời trước quậy nhau đến túi bụi, sau cùng là nàng chủ động buông bỏ Lãnh Thính Nhiên, nếu có thể gặp lại có lẽ nàng cũng không thể nào mà mở miệng chào hỏi được.
Lãnh Thích Nhiên ghét nàng đến tột cùng, cô ta sẽ không cho nàng cơ hội đó.
Nếu Cao Xanh đã rũ lòng thương, nàng biết trước thảm kịch của cuộc đời mình rồi thì trong kiếp này nàng sẽ ngoan ngoãn mà rời xa Lãnh Thính Nhiên, trân ái sinh mệnh không dễ gì có được này.
"Làm sao vậy?" Khuất Ngữ đem biểu tình của nàng thu vào trong mắt, thấp giọng hỏi.
Cô phát hiện Tư Ngưng Hạ hai ngày nay đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, khi nói chuyện, khi xem phim hay là lúc nhìn thấy Lãnh Thính Nhiên...!giống như hiện tại, rõ ràng là đang rất vui vẻ nói chuyện son môi, sắc mặt lại đột nhiên trở nên thâm trầm.
Tư Ngưng Hạ bừng tỉnh hoàn hồn, miễn cưỡng cười trừ, lắc đầu nói "Mình nhớ đến vài chuyện cũ."
Khuất Ngữ đương nhiên muốn biết là chuyện gì, nhưng Tư Ngưng Hạ không muốn nói, cô cũng chẳng nghĩ sẽ hỏi.
Rốt cuộc ăn cơm xong, cùng đi xem phim, cũng không đại biểu cho cái gì, quan hệ của hai người vẫn chưa tiến triển được gì cả.
"Tiếp tục đề tài vừa rồi nha." Tư Ngưng Hạ nói.
Khuất Ngữ cũng không để bụng Tư Ngưng Hạ thất thần, tiếp tục nói "Cái màu này mình đã nhắm từ rất lâu, chỉ là bán rất chạy lại mau hết hàng, không nghĩ bên kia sẽ có nên lập tức mua luôn hai thỏi."
Tư Ngưng Hạ tiếp lời, nàng nói "Vậy sao sau đó cậu lại tặng cho mình?"
"Bởi vì mình thấy cậu tô lên nhất định sẽ rất đẹp." Tư Ngưng Hạ có đôi môi rất xinh đẹp, khi cười lên mang một độ cong hoàn mỹ ngập tràn vẻ kiêu hãnh, màu môi bản chất là hồng nhạt, cánh môi trên mỏng dưới đầy.
Thêm cặp mắt của nàng to tròn và đen lay láy, tổng thể khuôn mặt rất dễ khiến người khác si tình, lắm kẻ muốn yêu thương, bảo vệ.
Khi tô lên màu son sắc sảo ấy, vẻ đẹp lại càng khiến người ta không thể rời mắt.
Tư Ngưng Hạ dưới ánh nhìn của cô nhép miệng cười "Như vậy có phải hay không rất gợi cảm?"
Khuất Ngữ xem đến ánh mắt dính chặt đến không thể dứt ra, phản ứng có chút thong thả, gật đầu "Ừ, vô cùng gợi cảm."
Tư Ngưng Hạ bị biểu tình của cô ấy chọc cho bật cười "Vẻ mặt này của cậu cho thấy mình có đẹp cái gì đâu chứ.
Mình còn tưởng cậu đang chịu đả kích rất lớn."
Thật muốn chạm vào nàng.
Ý thức được suy nghĩ của chính mình, Khuất Ngữ cũng bị hoảng sợ.
Chuông vào học đúng lúc vang lên, Khuất Ngữ nâng tay, biểu tình chậm lại, vẻ mặt lúng túng nói "Thôi vào học rồi.
Tan học cậu có muốn cùng ăn cơm không?"
Tư Ngưng Hạ "Tất nhiên là có."
"Giảng viên đến rồi." Khuất ngữ khom lưng ngồi xuống, biểu tình có chút đáng yêu.
Trước kia nàng không có cùng Khuất Ngữ thân thiết cho lắm, không biết lâu lâu cô ấy cũng có dáng vẻ nghịch ngợm như này.
Tư Ngưng Hạ cảm thán nói "Rốt cuộc chỉ còn là một cô sinh viên đôi mươi."
Lãnh Thính Nhiên đột nhiên đưa cho nàng một tờ giấy, Tư Ngưng Hạ cầm lấy, mở ra.
"Cô có thể đưa tờ hợp đồng kia cho tôi không? Tôi sẽ viết giấy nợ cho cô."
Tư Ngưng Hạ biểu tình đông cứng, lại nàng thế nào lại quên mất chuyện này, nàng viết trả lời bên dưới nét bút của Lãnh Thính Nhiên.
"Tôi xé rồi.
Yên tâm đi."
Lãnh Thính Nhiên xem xong không viết gì nữa, đem thư cầm thẳng lên, nghiêng người ra sau, hạ giọng nói "Vậy còn tiền kia..."
"Cô có tiền thì trả, không có thì thôi." Trái tim của Tư Ngưng Hạ đau xót, giữa các nàng trừ bỏ chuyện tiền nong thì không còn có thể nói gì nữa.
Vậy cũng tốt, sẽ không có liên hệ gì.
Lãnh Thính Nhiên không nói nữa, ngồi thẳng lưng, thình lình trong ánh mắt lại xuất hiện chút buồn bã, mất mát.
Bởi vì người kia đưa lưng về phía mình nên Tư Ngưng Hạ không nhìn thấy biểu tình của cô, cho rằng cô đã hiểu rõ được ý tứ của mình nên nàng cũng không nói nữa.
Đúng lúc này, nàng cảm thấy được một ánh mắt vô cùng mãnh liệt nhìn mình, quay đầu tìm kiếm, không sai, chính là ánh mắt của Khuất Ngữ.
Nàng sửng sốt, sau đó lại khẽ cười lên, Khuất Ngữ cười, chỉ chỉ bảng đen, ý bảo nàng hãy tập trung nghe giảng.
Nàng giơ tay OK đáp lại cô.
Tiết học đầu tiên kết thúc, Khuất Ngữ lại đến gần, tay chống lên bàn, cơ thể hướng về phía Tư Ngưng Hạ càu nhàu "Đi học không lo nghe giảng, lần sau giảng viên mà bắt được thì mình không có giúp cậu đâu."
Tư Ngưng hạ cười cười, hiểu rõ ý tứ của Khuất Ngữ "Không có lần sau."
Khuất Ngữ cười nói "Vậy thì tốt."
Lãnh Thính Nhiên cầm quyển sách, trực tiếp hướng ngoài cửa đi ra.
Cô có chút bực bội, Tư Ngưng Hạ và Khuất Ngữ nũng nịu với nhau làm cho cô cảm thấy không thoải mái, dứt khoát đi ra ngoài, không thèm để ý nữa.
Thấy bóng dáng Lãnh Thính Nhiên đi khuất, Khuất Ngữ liếc mắt nhìn Tư Ngưng Hạ một cái, phát hiện người kia cũng đang nhìn theo cô ta.
Cô đã biết từ lâu Tư Ngưng Hạ có tình cảm đặc biệt với Lãnh Thính Nhiên, đáy mắt cuồng Si lại triền miên không dứt vốn dĩ không thể lừa gạt được người, một lần có thể là nhìn lầm, nhưng là vô số lần bắt gặp cô không thể nhầm lẫn.
Ở bên ngoài lớp học truyền tới một trận âm thanh ầm ĩ đem suy nghĩ của cô kéo về.
Khuất Ngữ ngẩng đầu nhìn qua, ánh vào trong mi mắt chính là một bóng dáng cao gầy, bên ngoài lại là tiếng nữ sinh trầm trồ.
Thoạt nhìn có điểm quen mắt nhưng lại không nhớ nổi chính mình đã gặp qua ở đâu.
Trong lúc cô đang còn nghi hoặc, người nọ đã ngừng lại ở trước mặt hai người, cửa phòng học và cửa sổ quây lại không ít người, những người trong lớp cũng bắt đầu sôi nổi hướng về phía các nàng hóng hớt.
Mặt Tư Ngưng Hạ nhanh chóng đen lại.
"Hạ Hạ."
Khuất Ngữ có chút kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới người này là ai, nhớ rõ học kỳ trước cô ấy cũng đến khoa của mình, là bạn thuở nhỏ của Tư Ngưng Hạ.
Chỉ là lúc ấy không có bao nhiêu người quây đến xem như vậy.
"Cậu đến đây làm gì?" Tư Ngưng Hạ thấp giọng chất vấn, sắc mặt không phải rất tốt.
Kỷ Sơ Bồng vẻ mặt nghiêm túc nói "Mình đang tính chuyển đến ngành của các cậu, về sau có thể cùng cậu học chung khoa, càng dễ chăm sóc cho cậu nhiều hơn."
Tư Ngưng Hạ trợn mắt "Cậu muốn chuyển ngành?"
Kỷ Sơ Bồng nói "Ừ, trước khi tốt nghiệp tạm thời mình chưa định đóng phim."
Không đóng phim?
Tư Ngưng Hạ vẻ mặt trở nên ngốc, Kỷ Sơ Bồng không đóng phim, vậy thì làm sao quen biết được Lãnh Thính Nhiên? Chẳng lẽ lịch sử lại một lần nữa bị thay đổi? Vậy "Walking With The Wind" sẽ đổi diễn viên hay sao? Cô nhớ rõ bộ phim này tháng năm năm sau sẽ công chiếu, theo lý cuối năm nay Kỷ Sơ Bồng sẽ phải vào đoàn phim.
"Vì sao vậy? cậu không phải rất thích đóng phim hay sao?" Rốt cuộc kỹ thuật diễn của cô ta tinh vi đến độ nào mà có thể giả vờ thật trân đến như vậy? Tư Ngưng Hạ châm chọc mà nghĩ.
"Phải, mình rất thích.
Nhưng phải lấy việc học làm trọng, về sau có khả năng mình sẽ còn phải thay ba xử lý công việc ở công ty."
Tư Ngưng Hạ có chút không hiểu, nàng nhớ rõ trước kia Kỷ Sơ Bồng không có nói với nàng chuyện này.
Vì cái gì mà cốt truyện lại trở nên khác lạ như vậy?
Kỷ Sơ Bồng hỏi "Sao thế? Cậu không chào đón mình à?"
Tư Ngưng Hạ không có trả lời, nàng không có biện pháp tưởng tượng chính mình về sau sẽ phải đối diện với Lãnh Thính Nhiên và Kỷ Sơ Bồng như thế nào.
Ngày hôm qua chỉ là ứng phó một mình Kỷ Sơ Bồng đã thấy mệt muốn chết, nếu mỗi ngày đều phải đồng thời đối mặt với cả hai người này, nàng chắc là sẽ không chịu nổi.
Nàng còn vừa định tính toán cùng giảng viên nói chuyện thay đổi lớp khác, nếu Kỷ Sơ Bồng thực sự chuyển qua, nàng ở khoa này chắc sẽ ngày càng mất gốc.
Khuất Ngữ ở một bên quan sát thật lâu, nhìn ra được Tư Ngưng Hạ toàn thân kháng cự, cô không tin cái vị ở trước mắt này lại không nhìn ra.
Cô không đành lòng nhìn Tư Ngưng Hạ khó xử, đành phải chen ngang cuộc trò chuyện của hai người, "Ngưng Hạ, vị này là?"
Tư Ngưng Hạ hoàn hồn, tâm lý nàng đang rất căng thẳng, hướng Khuất Ngữ giới thiệu "Đây là bạn từ nhỏ của mình, Kỷ Sơ Bồng, ở khoa Điện ảnh."
"Chào cậu." Khuất Ngữ tươi cười, không lộ ra sơ hở, "Mình là Khuất Ngữ."
Kỷ Sơ Bồng lúc này mới nhìn qua cô mới một chút, gật đầu thăm hỏi "Chào cậu." Nói xong lại nhìn về phía Tư Ngưng Hạ.
Tư Ngưng Hạ biết mình cần thời gian để hồi phục, tâm tình phức tạp nói "Cậu đừng có làm loạn, vụ chuyển ngành này chú Kỷ có biết không?"
"Chỉ là chuyển ngành, cũng không phải chuyển trường.
Chuyện nhỏ này không cần bàn với ba."
"Mình cảm thấy cậu vẫn là nên tôn trọng chú một chút." Mẹ của Kỷ Sơ Bồng từ lúc sinh cô ấy ra thì bệnh căn bản không dứt, sau đó mới hơn 30 tuổi đã phải nói lời từ biệt cõi đời, ba của cô ấy quanh năm bận rộn công việc, trong nhà còn có một chị gái hơn cô ba tuổi, học âm nhạc hiện tại còn đang ở nước ngoài du học.
So sánh với Kỷ Sơ Bồng, nàng và Kỷ Sơ Ngạn quan hệ không có tốt như vậy.
Người ta nói cách nhau ba tuổi là cách nhau cả một thế hệ, chắc là do nguyên nhân này.
Hơn nữa, Kỷ Sơ Ngạn và Kỷ Sơ Bồng tính cách hoàn toàn tương phản, một người thì nhiệt tình như lửa, khát vọng tự do, một người thì tĩnh tại như nước, âm trầm sâu lắng.
Nhớ rõ đời trước, Kỷ Sơ Ngạn còn lấy danh nghĩa chị gái khuyên nhủ nàng buông bỏ Lãnh Thính Nhiên, Tư Ngưng Hạ cho rằng cô ấy là vì muốn giúp Kỷ Sơ Bồng tranh giành Lãnh Thính Nhiên với mình nên đã to tiếng với cô ấy vài câu.
Nàng nhớ rõ Kỷ Sơ Ngạn nói như nước đổ đầu vịt, sau đó dùng ánh mắt chán chường mà nhìn nàng rồi quay mặt rời đi.
Đến khi nàng chết cũng chưa từng gặp lại cô ấy.
Kỷ Sơ Bồng hừ nhẹ một tiếng, nhưng thực ra nhìn không ra dáng vẻ tức giận, chỉ cảm thấy cô ấy nói bâng quơ "Ờ, mình sẽ nói với ba."
Tư Ngưng Hạ không nói nữa, Kỷ Sơ Bồng giơ tay nhìn mặt đồng hồ "Lát nữa mình có tiết kịch nói, phải về lớp đây, buổi tối về nhà rồi lại nói."
Vừa dứt lời cô ấy liền rời đi.
Lãnh Thính Nhiên cũng lúc này mà trở về, nhàn nhạt nhìn nàng và Khuất Ngữ, liếc mắt một cái.
Khuất Ngữ làm lơ Lãnh Thính Nhiên "Cậu và Kỷ Sơ Bồng quan hệ vẫn luôn tốt như vậy sao?"
Tư Ngưng Hạ bị hỏi đến sửng sốt, từ từ trả lời "Trước khi rất tốt, chắc là sau này sẽ không."
Khuất ngữ khó hiểu "Tại sao vậy?"
Tư Ngưng Hạ vẻ mặt âm trầm, sờ sờ cằm của mình, ra dáng trầm ngâm "Thì là tại như vậy đó."
Khuất Ngữ "..."
Chuông vào học lại vang lên, Khuất Ngữ không thể không trở về chỗ ngồi của mình.
Tư Ngưng Hạ nghịch ngợm phất phất tay với cô..