Bảy giờ tối, Tư Ngưng Hạ xuống xe ở cửa Nam khu biệt thự rồi đi bộ về nhà.
Điện thoại di động trong túi lại reo lên, vẫn là Kỷ Sơ Bồng gọi, nàng cảm thấy có chút phiền phức, dứt khoát tắt máy không nghe.
Mới vừa bấm tắt, một số điện thoại khác gọi đến, là số điện thoại bàn trong nhà.
Người gì mà phiền quá vậy?!
Tư Ngưng Hạ không nghe, tắt chuông điện thoại rồi lại nhét vào trong túi.
Mở cửa hàng rào đi vào sân, đi qua lối vào lát đá, nàng đứng trước cửa nhà, tay đặt lên tay nắm cửa.
Mở cửa đi vào thì nàng sẽ phải chạm mặt ngay với Kỷ Sơ Bồng.
Tư Ngưng Hạ nhắm mắt lại, thở sâu, đem sự phẫn nộ và cảm giác ai oán khó gọi tên kia giấu đi, lần nữa mở mắt ra thì nét mặt đã trở về trạng thái bình tĩnh.
Nàng đẩy cửa ra, chưa kịp thay dép lê thì đã nghe giọng của mẹ nôn nóng hỏi.
“Về rồi đấy à?”
Kỷ Sơ Bồng đang ngồi trên ghế sofa màu xám cọ kiểu châu Âu trong phòng khách, trong tay cầm điện thoại di động, màn hình còn đang sáng.
Điện thoại Tư Ngưng Hạ lại rung, nhưng sau đó thì cuộc gọi đã bị ngắt.
Tư Ngưng Hạ “....”
“Hạ Hạ, cậu đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại? Có biết mình và mẹ cậu ở nhà lo lắng lắm không, cứ sợ cậu xảy ra chuyện gì rồi.” Kỷ Sơ Bồng tùy tiện ném điện thoại sang một bên, vọt tới trước mặt Tư Ngưng Hạ.
Nhìn thấy bộ dáng lo sốt vó của cô, Tư Ngưng Hạ theo bản năng lùi về sau vài bước.
Ngực Tư Ngưng Hạ có chút khó chịu.
Thì ra Kỷ Sơ Bồng năm hai mươi tuổi xinh đẹp đến nhường này, quả không hổ danh đương kim ảnh hậu.
Nếu vài năm sau cô cũng vẫn còn lo lắng cho nàng như vậy, không chen chân vào mối quan hệ của nàng và Lãnh Thính Nhiên thì… Mà thôi, cho dù không phải là Kỷ Sơ Bồng, Lãnh Thính Nhiên vốn không yêu nàng thì sớm hay muộn cô ta cũng sẽ ra ngoài tằng tịu với ả khác.
Khi có ý nghĩ này, nàng chắc phải cảm ơn Kỷ Sơ Bồng chăng? Nhờ có cô ta mà nàng không còn ngu ngốc yêu Lãnh Thính Nhiên nữa, Tư Ngưng Hạ khóe miệng giương lên làm một nụ cười trào phúng.
Kỷ Sơ Bồng nhíu mày, nhạy bén phát hiện nàng có chút kì lạ, ghé sát vào hỏi: “Cậu sao thế? Sao không nói tiếng nào vậy?”
Tư Ngưng Hạ quay mặt đi, nhàn nhạt nói: “Không có gì.
Tôi thấy cũng sắp về tới nhà rồi nên mới không nghe máy.”
“...” Kỷ Sơ Bồng nhìn nàng thật lâu.
Quan Cảnh Thiên kịp thời mở miệng, "Bồng Bồng hiếm khi rảnh rỗi đến chơi với chúng ta, đừng tranh cãi mất vui.
Đồ ăn sắp nguội rồi, vào ăn đi các con."
Tư Ngưng Hạ gắt gao nắm chặt túi giấy chứa son môi lúc chiều được tặng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Vâng."
Nếu đã biết sau này nàng và Lãnh Thính Nhiên không chung đường, nàng cũng không cần phải hằn học với Kỷ Sơ Bồng làm gì, cứ thuận theo tự nhiên đối xử với cô ta vậy.
Tuy rằng đôi khi nghĩ lại vẫn sẽ cảm thấy chạnh lòng.
Kỷ Sơ Bồng như cũ cảm thấy kỳ quái, dùng ánh mắt xét nét nhìn Tư Ngưng Hạ.
Quá khả nghi.
Bình thường cậu ấy nhìn thấy mình nhất định sẽ rất vui vẻ, cứ thích quấn lấy mình tám chuyện trên trời dưới đất không ngưng miệng.
Gần đây bận đóng phim, Kỷ Sơ Bồng không có về trường học, chẳng lẽ trong trường xảy ra chuyện gì sao?
Kỷ Sơ Bồng híp híp mắt, đột nhiên giữ chặt tay nàng hỏi, "Có phải cậu yêu đương rồi không?"
Thân thể Tư Ngưng Hạ cứng đờ.
Quả nhiên là như vậy!
Kỷ Sơ Bồng chớp mắt, nhìn túi giấy trong tay nàng, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, không nhịn được tò mò, "Là ai đây ta?"
Tư Ngưng Hạ cúi đầu xuống, đáy mắt có chút phẫn nộ, ngữ khí không tốt nói, "Liên quan gì tới cậu."
Kỷ Sơ Bồng nghẹn lời, thở dài hỏi, "Chẳng phải chúng ta là chị em tốt sao? Mình chỉ muốn quan tâm cậu thôi."
Mới không gặp nhau nửa tháng, Tư Ngưng Hạ cứ như trở thành người khác.
Chị em tốt? Quan tâm? Thật là nực cười.
"Tâm trạng của cậu không tốt, mình sẽ không hỏi nữa, khi nào cậu muốn nói thì mình sẽ cùng cậu tâm sự." Giọng nói của Kỷ Sơ Bồng nhẹ nhàng, nghe có chút ý lấy lòng.
Tư Ngưng Hạ có chút hoảng hốt mà hồi phục tinh thần, phát hiện vừa rồi mình thất thố, chỉ là nếu kêu nàng xin lỗi thì nàng lại chẳng thể mở miệng được.
Tư Ngưng Hạ thu hồi cảm xúc nóng nảy, nhàn nhạt nói, "Mình không sao, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Kỷ Sơ Bồng nhoẻn miệng cười, "Ngày mai mình về trường học, chúng ta đi cùng không?"
"Ừ."
Tư Ngưng Hạ không có từ chối, quan hệ của hai người tốt đẹp những hai mươi năm lại, bây giờ thái độ của nàng đột nhiên chuyển biến lạ thì sẽ không ổn.
Thôi thì cứ đi chung rồi tìm cách tách ra là được.
"Hai đứa còn làm gì mà chưa qua, lại đây ăn đi nào." Giọng của Quan Cảnh Thiên truyền tới.
"Con qua liền." Tư Ngưng Hạ vội đáp.
Kỷ Sơ Bồng vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bóng dáng Tư Ngưng Hạ, cảm thấy có chút mờ mịt không hiểu.
Đợi hai người ngồi xuống, Quan Cảnh Thiên nói, "Công ty ba con tối nay có việc, chắc không về ăn cơm rồi."
Tư Ngưng Hạ: "Còn anh đâu rồi mẹ?"
Quan Cảnh Thiên hờn dỗi liếc mắt, sau đó lộ ra một biểu tình khác, cười tủm tỉm nói: "Khôgn phải anh con dạo gần đây bận rộn đều không về nhà sao? Chắc là đang giúp con tìm chị dâu đó."
Tư Ngưng Hạ ngẩn tò te "Thiệt hả mẹ?"
Đời trước nàng đặt hoàn toàn sự chú ý vào Lãnh Thính Nhiên, lơ là chuyện nhà, chỉ nhớ trước khi nàng gặp tai nạn xe thì anh trai nàng vẫn chưa kết hôn.
Nghe Quan Cảnh Thiên nói, nàng thấy bất ngờ, sau đó là ngập tràn vui vẻ.
"Ai rảnh lừa con?" Quan Cảnh Thiên xoa xoa tay, trên mặt đầy vẻ mong chờ, "Anh con cũng đâu còn nhỏ, ba và mẹ luôn muốn nó tìm người yêu mau mau đặng còn thủ thỉ, bầu bạn."
"Anh hai tài giỏi ưu tú như vậy, còn cần ba mẹ phải lo lắng sao?" Tư Ngưng Hạ cười nói, cố tình bỏ lơ sự tồn tại của Kỷ Sơ Bồng.
Quan Cảnh Thiên quay đầu hỏi Kỷ Sơ Bồng, "Bồng Bồng, gần đây con đang quay phim gì thế?"
Kỷ Sơ Bồng đáp "Là một bộ phim truyền hình cổ trang ạ, con cũng không có bao nhiêu đất diễn."
"Không sao đâu con, cứ coi như tích lũy kinh nghiệm."
Kỷ Sơ Bồng cười gật đầu.
Trong mắt cô, mẹ của Tư Ngưng Hạ cũng giống như mẹ mình, cô vô cùng tôn kính bà ấy.
Quan Cảnh Thiên lại hỏi "Còn thông cáo báo chí, gần đây con cũng không làm à?"
Kỷ Sơ Bồng "Dạ, có đạo diễn đến tìm con, nhưng con không nhận lời.
Vẫn còn là sinh viên, con vẫn muốn lấy việc học làm trọng.
Con muốn tạm thời ngưng việc quay phim, đợi sau khi tốt nghiệp rồi sẽ quyết định có nên tiếp tục tham gia vào showbiz hay không ạ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tư Ngưng Hạ cảm giác Kỷ Sơ Bồng khi nói chuyện năm lần bảy lượt cứ nhìn về phía mình.
Từ khi còn là trẻ con quấn tã, nàng và Kỷ Sơ Bồng đã quen biết nhau.
Học cùng từ tiểu học, trung học rồi đại học, cả hai người đều ở bên nhau, Kỷ Sơ Bồng bất giác trở thành thân thuộc, tựa như người thân trong gia đình nàng.
Bây giờ vì khúc mắc của đời trước, đột nhiên nàng lạnh nhạt với cô ấy, quả thật không khí giữa hai người cũng có chút cảm giác lạ lùng.
Tư Ngưng Hạ vẫn là không nhịn được nâng mắt lên nhìn, không ngờ lại đúng lúc chạm vào ánh mắt của Kỷ Sơ Bồng.
Ngây người trong giây lát, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, cầm lấy đũa gắp thức ăn, giả vờ đang chăm chú thưởng thức mĩ vị.
"Chúng ta vừa ăn vừa nói." Quan Cảnh Thiên gắp thức ăn cho Tư Ngưng Hạ và Kỷ Sơ Bồng, "Bồng Bồng cũng không phải người ngoài, cứ tự nhiên nha con."
Quan Cảnh Thiên nói rất lớn như đang lấy lòng Kỷ Sơ Bồng, cô nhỏ giọng nói cảm ơn, ánh mắt cũng không rời đi khuôn mặt Tư Ngưng Hạ.
Tư Ngưng Hạ tất nhiên là cảm nhận được cái nhìn của người kia, nàng cứ tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không ngừng dặn bản thân tuyệt đối đừng nhu nhược, nếu không thì về sau nàng sẽ càng đau khổ.
Kỷ Sơ Bồng ho nhẹ một tiếng thấy Tư Ngưng Hạ không nhìn mình, cô cũng không cảm thấy mất mặt, an ủi chính mình chắc là nàng mệt mỏi thôi mà, ngày mai chắc sẽ ổn.
Tư Ngưng Hạ cứ chuyên tâm vào chén canh cà chua trứng gà của mình, cả một buổi đều không lên tiếng.
Đôi mắt Quan Cảnh Thiên lướt qua hai người một lần, bà cũng không phải là người mù mà không thấy hai đứa nhỏ này có chuyện gì.
Bà vờ như không để ý, tiếp tục cùng Kỷ Sơ Bồng bàn chuyện giới giải trí.
Cơm nước xong xuôi, Quan Cảnh Thiên kéo Tư Ngưng Hạ vào phòng, nhỏ giọng hỏi, "Con đang giận Bồng Bồng chuyện gì à?"
Tư Ngưng Hạ "Không có đâu mẹ."
"Không có chuyện gì mà mặt mày con chù ụ, người ta nói chuyện với con, con cũng không thèm trả lời là sao? Hai đứa lâu ngày gặp lại, bộ không có chuyện gì để nói hay sao?"
Nghe vậy Tư Ngưng Hạ dở khóc dở cười, "Ai nói cứ lâu ngày không gặp thì sẽ có rất nhiều chuyện để nói vậy mẹ? Thật sự con không biết phải nói gì với cậu ấy." Nàng cũng không muốn nói gì.
Quan Cảnh Thiên cảm thấy kì lạ, "Không phải hai đứa trước kia luôn nói không ngưng miệng hay sao?"
"Đó là trước kia mà mẹ."
"Nhìn con xem, rõ ràng là hai đứa đang giận nhau cái gì đây mà."
Tư Ngưng Hạ "..."
Nếu mẹ nàng biết vài năm sau Kỷ Sơ Bồng đối xử với con gái bà như thế nào, liệu rằng bà sẽ yêu thương cô ta, khuyến khích nàng đối xử tốt với cô ta như hiện tại nữa hay không?
Tư Ngưng Hạ có chút buồn cười, bất quá nếu là mẹ nàng biết con gái bà không có tự trọng, cùng với Lãnh Thính Nhiên và Kỷ Sơ Bồng chơi trò tam giác tình yêu ngang trái như phim truyền hình, thì có đuổi nàng ra khỏi nhà luôn hay không?
"Được rồi, con ra ngoài nói chuyện rõ ràng với người ta đi, có mâu thuẫn nào mà không thể giải quyết cơ chứ? Nói ra cho tỏ lòng nhau là được rồi."
Tư Ngưng Hạ bất đắc dĩ, rất muốn nói giữa hai người không có chuyện gì, mâu thuẫn giữa các nàng không xuất phát từ hiện tại mà là vài năm sau.
Bây giờ cả hai có nói chuyện tới cạn từ hết ý thì cũng chẳng đi đến đâu.
Âu cũng vì Kỷ Sơ Bồng của hiện tại nào hay biết chuyện của sau này.
Hơn nữa nàng biết, nếu cùng Kỷ Sơ Bồng nói rõ ràng mọi chuyện sẽ không tránh khỏi mẹ nàng hoài nghi lại tra hỏi, lải nhải một trận.
Thôi đành giả vờ đồng ý, gật đầu "Dạ biết."
Tư Ngưng Hạ trở lại phòng khách, bị bắt ngồi cùng Kỷ Sơ Bồng, sắc mặt khó ở vẫn giữ nguyên.
"Hai đứa lâu rồi không gặp, tâm sự với nhau đi, dì đi tắm đây." Quan Cảnh Thiên nói.
Tư Ngưng Hạ "..."
Kỷ Sơ Bồng "Dạ."
- ------------------
Chương này mình edit xong từ tuần trước mà bận thi nên quên up =)))))) Bộ này hơi lằng nhằng tâm lí của Tư Ngưng Hạ, mình chưa trải qua cảm giác yêu đương day dứt rồi hận thù sâu sắc như vậy nên chuyển nghĩa câu cú có thể lủng củng, mong được mọi người góp ý =))))) Buổi tối vui vẻ moah moah..