Sau Khi Trọng Sinh Tôi Được Nữ Thần Yêu Thầm Ba Năm


-Thủ đô, bệnh viện Nhân Dân số 1, bên ngoài phòng phẫu thuật-

Thẩm Thần im lặng ngồi một chỗ, mấy tiếng đồng hồ rồi mà anh vẫn không hề cử động một chút nào.

Cánh cửa phòng phẫu thuật hé mở, vài y tá và bác sĩ đẩy một giường bệnh đi ra.

Thẩm Thần ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, vị bác sĩ kia đón nhận cái nhìn của anh rồi khẽ lắc đầu.

“......!Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cô ấy bị thương quá nặng…… Cậu còn lời gì muốn nói thì đợi thuốc gây mê tan hết, cố gắng nói với cô ấy đi……”

Thẩm Thần siết chặt bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt……

Phòng chăm sóc đặc biệt ICU - Bên trong căn phòng yên tĩnh vô cùng, trái ngược lại với khung cảnh trời mưa to như trút nước, sấm chớp đùng đoàng ở ngoài kia.

Một cô gái nhỏ bé yếu ớt đang nằm trên giường bệnh, dáng vẻ cùng với hơi thở của cô lúc này toát lên sự cô đơn đến cùng cực.

Thẩm Thần nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh, anh ngồi xuống giường, bàn tay khẽ nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô.

Cô gái tựa hồ như cảm nhận được mà chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt của cô thật sự rất đẹp, nhưng giờ đây lại tràn ngập tử khí.


Cô nhìn Thẩm Thần, trong mắt hiện lên một tia sáng, tia sáng như làm tan đi sắc màu xám xịt kia.

“......Thẩm Thần, anh…… anh đến rồi.”

Thẩm Thần không lên tiếng, bàn tay nắm tay cô lại càng siết chặt hơn.

“Em vui lắm, em đã đợi anh rất lâu, rất lâu rồi……” - Cô nức nở, khóe miệng khẽ nở một nụ cười, “Anh…… anh thích em…..

có đúng không?”

“Nha đầu ngốc, anh đương nhiên là thích em rồi.”

Câu nói của cô khiến cho sống mũi của Thẩm Thần cay xè, một tay khác của anh lấy từ trong túi áo ngực ra một chiếc hộp nhung nhỏ.

“Anh đã chuẩn bị nhẫn từ lâu rồi, anh vẫn luôn mang nó theo bên mình.

Anh cố gắng kiếm tiền, vốn dĩ đang đợi một cơ hội để cầu hôn em……”

Khuôn mặt nhợt nhạt của cô chợt xuất hiện một nụ cười rạng rỡ.

Cô gắng sức nâng bàn tay mình lên: “......!Em đồng ý, anh mau đeo nhẫn giúp em đi……”

Thẩm Thần lấy chiếc nhẫn ra rồi nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô.

Cô mím môi, ngượng ngùng hỏi: “......!Có đẹp không ạ……”

Giọng Thẩm Thần khẽ run rẩy: “Đẹp lắm.”

Cô cười đầy mãn nguyện.

“Em vui lắm, em thật sự rất vui……”

Âm thanh của cô mỗi lúc một nhỏ dần, vế sau cơ hồ nhỏ đến mức anh không còn nghe rõ nữa…… Cô chậm rãi nhắm mắt lại……

Thẩm Thần gọi tên cô: “An Tiểu Nhiên…… Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên!!!!!!”


Không có tiếng đáp lại……

Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai lặng lẽ chiếu sáng vạn vật.

Ánh sáng chiếu lên cơ thể cô, xua tan đi sự u ám, cô gái xinh đẹp lặng lẽ nằm ở đó, như thể nàng công chúa đang đợi hoàng tử đến giúp mình thoát khỏi giấc ngủ ngàn năm……

Khung cảnh này thật sự rất đẹp.

Thẩm Thần xúc động lay cánh tay An Tiểu Nhiên: “An Tiểu Nhiên, em đừng bỏ rơi anh! Em mau tỉnh lại đi!!!!!!”

“Mau tỉnh lại đi!”

“Không phải em đã nói muốn theo đuổi anh cả đời này sao? Còn chưa sống được hết nửa đời mà, thiếu một ngày, một giờ hay một giây đều không tính là cả một đời! Em không được bỏ rơi anh!”

“Không phải em từng nói, bất luận là ở đâu, khi nào, chỉ cần anh nói một tiếng “ở lại”, em sẽ không màng tất cả mà đi theo anh hay sao?”

“Nói lời thì phải giữ lấy lời!!!!!!”

“Anh cmn muốn em ở lại với anh, ngay bây giờ!”

“Ở lại với anh, em nghe thấy không?!”

Anh cứ thế gào thét bên cạnh th.i th.ể cô, giọng nói về sau càng lúc càng nghẹn ngào.

Một lúc sau mới có vài nhân viên y tế vọt vào hợp sức lại với nhau mới có thể kéo anh ra ngoài.


……

Chớp mắt một cái, mười năm đã trôi qua…… Thẩm Thần dần có tiếng tăm trong giới, nhưng lòng anh lại trống rỗng vô cùng, giống như trái tim đã bỏ anh mà đi rồi vậy.

Trái tim kia, từ đầu đến cuối đều chỉ khắc một cái tên, đó là “An Tiểu Nhiên”.

Sau đó bỗng một ngày, anh mơ thấy một chuyện.

Trong giấc mơ ấy, anh thế mà lại quay về thời niên thiếu.

Khi đó, anh còn chưa được 17 tuổi, đang học lớp 10.

Khi đó, anh chưa phải lo lắng cho cuộc sống, chuyện phiền não lớn nhất là nghĩ xem nên đi chỗ nào chơi, làm thế nào để ứng phó với bố mẹ về bài thi bị điểm kém.

Khi đó, anh chưa gặp được An Tiểu Nhiên.

Khi đó, bố anh còn chưa gặp tai nạn nổ khí ga mà qua đời, mẹ anh cũng chưa vì khóc thương bố tới mức mù cả hai mắt……

Khi đó, anh giống như đại đa số thiếu niên khác, có một gia đình bình thường nhưng hạnh phúc, lúc nhìn những cô gái đáng yêu xinh đẹp, trong lòng cũng sẽ nảy sinh những rung động đầu đời……



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận