Sau Khi Trọng Sinh Tôi Trở Thành Tiểu Tâm Can Của Ông Chủ


Trì Tự bị cơn buồn tè đánh thức.

Anh mở to mắt nhìn bốn phía tối om.

Giường lớn bên dưới vô cùng mềm mại.

Trì Tự ngồi dậy, có chút ngơ ngác.

Trí nhớ của anh dừng lại trong nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của khách sạn Hoa Nghị, không còn một mảnh kí ức nào khác còn sót lại trong đầu.

Thậm chí anh còn nghĩ mình vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng.

Thế nhưng, cảm giác sợ hãi này rất nhanh đã bị nhu cầu sinh lý khẩn cấp thay thế.

Trì Tự lần mò tủ đầu giường, hai chân đặt trên chiếc thảm ấm áp.

Thoải mái thế này khiến anh phán đoán theo bản năng, bản thân chắc là đang ở lại phòng của khách sạn.

Anh uống say, Triệu Thụy Hoài hoặc Tống Giai Từ mang anh đến chỗ này nghỉ ngơi.

Suy đoán này vô cùng hợp tình hợp lý.

Cho nên, Trì Tự rất tự nhiên đẩy cửa phòng ra.

Lần thứ hai ngơ ngác.

"Triệu tổng..."
Triệu Thụy Hoài ngồi trên sô pha trong phòng khách, mặc một bộ đồ ngủ ca rô màu xám đậm, ống quần rộng thùng thình cuốn lên hai nấc, ngâm hai chân trong một cái thùng gỗ có nước ấm, trong tay còn đang cầm nửa quả táo.

Hắn hơi nhướn mày, dáng dấp thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh, "Em tỉnh rồi?"
Trì Tự thật sự không nghĩ tới, Triệu Thụy Hoài sẽ đưa anh về nhà hắn, cũng không nghĩ tới bản thân sẽ gặp ông chủ trong tình trạng thế này.

Dưới tình huống như vậy, anh lựa chọn cho mình một chút thời gian sắp xếp lại suy nghĩ, "Ừm...!Triệu tổng, nhà vệ sinh ở đâu?"
Triệu Thụy Hoài cắn quả táo, giơ tay chỉ hướng cho anh.

Trì Tự đơ người đi vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng khép cửa.

Sếp của anh trưởng thành trong điều kiện được ăn ngon mặc đẹp, nói là được nuông chiều từ bé cũng không quá.


Ở phương diện thói quen hàng ngày đương nhiên sẽ có chút khác biệt.

Ví dụ như lúc hắn đi công tác phải ở lại khách sạn, cho dù là khách sạn của nhà mình cũng sẽ tự tay cẩn thận tiêu độc, đến then cửa cũng không bỏ qua, càng khỏi nói đến việc rửa bồn cầu.

Không phải hắn mắc bệnh sạch sẽ, chỉ đơn giản là do thói quen vệ sinh.

Lần này, nếu không phải nhịn không được, Trì Tự cũng sẽ không mượn toilet nhà hắn.

Cho nên, sau khi giải quyết chuyện đại sự, anh chậm rãi rửa tay, nhân cơ hội này quan sát toàn cảnh nơi đang hiện ra trước mắt mình.

Là không gian riêng hoàn toàn xa lạ của ông chủ.

Lúc nhà Triệu Thụy Hoài sửa sang lại, hẳn là mời nhà thiết kế nội thất của khách sạn.

Phòng khách nhìn còn không rõ ràng như vậy, nhưng vào toilet, gạch men sứ hoa văn màu gỗ, bồn rửa tay đá cẩm thạch màu đen, bồn tắm và bồn cầu màu trắng tinh khiết, sạch sẽ.

Tất cả thể hiện rõ phong cách lạnh lùng.

Tuy rằng cách trang trí có phần lạnh lẽo giống khách sạn, nhưng Triệu Thụy Hoài sống ở đây khiến nó có nhân khí ngoài dự liệu của Trì Tự.

Sữa rửa mặt, bàn chải điện, sữa tắm, nước hoa, mặt nạ, dầu gội, kem dưỡng da tay, cùng với một đống lớn chai lọ Trì Tự không phân biệt được đó là chai lọ gì.

Sắp xếp ngay ngắn trên giá nhỏ bên cạnh chậu rửa tay.

Ập vào trước mặt là một luồn hơi cao quý.

Vừa thấy cảnh này, việc ngâm chân trước khi ngủ có vẻ là vấn đề không đáng nhắc tới.

Chỉ là, Trì Tự cảm thấy mới mẻ.

Anh đẩy cửa toilet ra, lần nữa nhìn về phía Triệu Thụy Hoài.

Quả táo trong tay Triệu Thụy Hoài đã đổi thành iPhone.

Hắn dựa vào sô pha, chăm chú nhìn chằm chằm di động, như là đang tự hỏi cái gì.

Nếu không phải lúc Trì Tự đi qua nhìn thấy giao diện wechat, nhất định sẽ cho rằng hắn đang chú ý chuyện quốc gia đại sự.


"Triệu tổng."
Triệu Thụy Hoài nhìn về phía anh, nhẹ giọng hỏi, "Sao? Đau đầu hả?"
Cấp trên quan tâm cấp dưới là một chuyện rất bình thường, Trì Tự vốn nên bán thảm, cho Triệu Thụy Hoài biết, anh cả đêm chắn rượu thật sự không dễ dàng.

Nhưng mà, tình huống hiện tại khá đặc biệt.

Đêm khuya, cấp trên ngâm chân thư giãn cùng cấp dưới đang say rượu ở trong nhà, nói một câu đơn giản, "Có chút không thoải mái." giống như cố tình làm nũng, sẽ có chút xấu hổ.

Trì Tự vô cùng tiếc hận cơ hội được bán thảm này, "Không đau."
Không nghĩ tới, hai chữ này vào giờ phút này, nghe vào tai Triệu Thụy Hoài lại thành ra tỏ vẻ kiên cường.

Thư ký bị hắn từ chối, đau lòng khổ sở, mượn rượu giải sầu.

Được hắn quan tâm một câu, đôi mắt ửng đỏ, lại vẫn cố chịu không biểu hiện ra bản thân yếu đuối.

Triệu Thụy Hoài bị cư dân mạng ngu ngốc tẩy não, cảm thấy bản thân hôm nay có chút quá đáng.

Rõ ràng có thể bình thản xử lý chuyện này, hắn lại làm Trì Tự mất mặt trước nhiều người như vậy.

Triệu Thụy Hoài đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn quên mất lý do mình từ chối là do Trì Tự "lạt mềm buộc chặt."
Mà Trì Tự thấy thùng ngâm chân của ông chủ đã hết nóng, rất có năng lực quan sát mà xin phép ra về, "Triệu tổng, giờ cũng đã khuya, không còn chuyện gì để nói, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi."
"Khoan đã."
Triệu Thụy Hoài bỗng dưng gọi anh lại, "Em cả đêm cũng chưa ăn gì, chắc là đói bụng rồi."
Cái này không phải lời vô nghĩa sao?
Trì Tự ăn cơm từ trưa, dạ dày đã sớm trống rỗng, rồi sẽ lại là một trận đau đến run rẩy, "Cảm ơn Triệu tổng quan tâm.

Tôi xuống lầu tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi."
Trì Tự vốn nghĩ rằng Triệu Thụy Hoài sẽ muốn để anh được ăn ngon hơn, sau đó chủ động yêu cầu trả tiền.

Không ngờ tới, Triệu Thụy Hoài lại cầm lấy khăn lông, một bên lau chân, một bên nói, "Giờ này dưới lầu chỉ còn tiệm lẩu mở cửa."
Giờ này?
Trì Tự kéo tay áo đã nhăm nheo, nâng tay lên, nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng.

Hai giờ sáng không ngủ được, ngâm chân trong phòng khách?
"Vừa lúc tôi cũng đói bụng, em ở lại ăn cùng đi."

Trì Tự nghĩ đến quả táo mới nãy trên tay hắn, đối với chuyện đói bụng của hắn bày tỏ nỗi nghi ngờ mãnh liệt.

Có lẽ Triệu Thụy Hoài biết anh cả đêm không ăn gì, là đặc biệt chờ anh tỉnh lại, muốn tìm chút gì đó để anh ăn.

Chỉ là chắn rượu thôi mà, không đến mức đãi ngộ cao như vậy chứ?
"Trứng xào cà chua được không?"
"Hả?"
"Tôi hỏi, trứng xào cà chua, em có muốn ăn không?"
"Cái gì không được, tôi không kén ăn." Trì Tự nhìn ông chủ đang rửa tay trong bếp, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, "Triệu tổng, không thì...!để tôi làm đi."
"Không cần, để tôi." Triệu Thụy Hoài vô cùng tự tin nói xong, quay đầu nhìn anh một cái, lại chậm rãi nói, "Em không cần như vậy, thấy chết không sợ."
"Không không không, tôi là được sủng mà sợ." Trì Tự vội phủ nhận, cũng không quên nịnh bợ, "Không ngờ, Triệu tổng lại còn biết xuống bếp nấu cơm."
Triệu Thụy Hoài nghe qua cũng không để ý anh đang nịnh bợ, ung dung thong thả đeo tạp dề, lấy trứng gà từ tủ lạnh ra.

Một tay hắn cầm trứng gà, một tay cầm bát.

Sau khi đánh trứng xong, vẻ mặt toát lên một tia đắc ý, "Thế nào?"
Trì Tự dù không có tiết tháo đến đâu, cũng không thể bình thản mở miệng khen một câu "giỏi".

Nhưng nếu anh không nói gì, ông chủ sẽ xấu hổ.

Để tránh xấu hổ phát sinh, Trì Tự chỉ có thể căng da đầu nói, "Lần đầu thấy Triệu tổng xuống bếp."
Triệu Thụy Hoài có lẽ coi việc đánh trứng bằng một tay là minh chứng cho tài năng nấu ăn tuyệt vời của mình, "Tôi đã có thể làm thế này từ lần đầu tôi đánh trứng."
Trì Tự bắt đầu tự hỏi, không biết ông chủ trước mặt mình trong gia đình có bệnh sử linh tinh gì không.

Nhưng mà, "Triệu tổng, có cơm không?"
"..."
"Anh có muốn nếm thử trứng xào cà chua tôi làm không? Hương vị cũng không tệ lắm."
Triệu Thụy Hoài thong thả, bình tĩnh cởi tạp dề xuống, "Vậy em làm đi."
Trì Tự biết, ông chủ ngoài mặt điềm tĩnh, nhưng bên trong đang ẩn chứa một cơn sóng ngầm.

Không chừng trong lòng giờ đang rất bực bội, cho nên lúc nấu mì rất cố gắng.

Hắn vừa ăn một trái táo xong lại ăn thêm một bát mì lớn.

Lúc Trì Tự vừa rời nhà hắn, hắn còn đang dùng sức xoa bụng.

Hôm sau.

Trì Tự vừa ngồi vào bàn làm việc, một bên Tống Đại Minh Bạch cười khanh khách đi tới, "Thư ký Trì, chào buổi sáng nha."
(Mình thấy hơi mông lung chỗ cái tên cô này, mình edit theo QT là chính, nhưng mà cũng có xem raw, thấy bên raw cũng lúc thì Tống Đại Minh Bạch, lúc thì Tống Giai Từ, không biết sao luôn TT)
"Chào buổi sáng."
"Hôm qua anh uống nhiều rượu vậy, khó chịu không? Tôi giúp anh rót chút nước ấm nha?"
Trì Tự cầm lấy điện thoại mẫu mới trên bàn, lật qua lật lại, nhìn chằm chằm ả, "Cái này tôi nhận, chuyện tối hôm qua, Triệu tổng có hỏi cô có thể kể đúng sự thật."
Tống Đại Minh Bạch liên tục lắc đầu, "Không phải chuyện này.


Anh có nhớ không? Ngày hôm qua, cô gái nhảy mở màn kia, là em họ của tôi."
"Sao vậy?"
"Con bé thực sự không tệ, anh có muốn thử gặp mặt không?"
Vốn dĩ đối với chuyện Trì Tự không coi trọng em họ mình, Tống Giai từ vô cùng tức giận.

Nhưng mà, tối hôm qua Trì Tự biểu hiện ra sự bình tĩnh không tương xứng với tuổi tác khiến ả lần nữa muốn tác hợp hai người.

Mặc dù tính cách em họ nhút nhát, trên phương diện làm việc lại luôn nóng nảy, Trì Tự là một nam nhân như vậy, vừa đủ có thể bù đắp khuyết điểm cho con bé.

"Chuyện này cô không cần nhắc lại, tôi tạm thời còn chưa nghĩ đến phương diện này."
Tống Giai Từ nhìn chằm chằm nửa người dưới của anh, "Chúng ta làm việc chung ba năm, cũng không thấy anh thân thiết với cô gái nào.

Không phải là có bệnh thầm kín gì đi?"
Trì Tự cười lạnh, "Có."
"Ây, tôi nói anh, đúng là người..."
Tống Giai Từ còn chưa nói xong, điện thoại trước mặt Trì Tự vang lên, là điện thoại bàn độc quyền từ văn phòng Phó giám đốc, "Triệu tổng, có chuyện gì ạ? Tôi hiểu rồi."
Ngắt điện thoại, Trì Tự quay đầu nói với Tống Giai Từ, "Triệu tổng gọi cô vào."
Trên mặt Tống Đại Minh Bạch không chút bất ngờ, bởi ả biết, khoảnh khắc Trì Tự bốc trúng quả bóng giải ba, việc này đã qua đi, "Đợi lát nữa tôi sẽ nói tiếp."
Ả cười đi vào văn phòng Triệu Thụy Hoài, "Triệu tổng, ngài tìm tôi."
Triệu Thụy Hoài đưa cho ả một tấm poster, "Bộ phận thiết kế là ưu tú nhất năm nay, công ty thưởng một chuyến du lịch ba ngày.

Địa điểm dự định là ở khách sạn mà Đại Hòa hợp tác.

Cô thông báo cho họ đi.

Nếu đồng ý đi, Tám giờ sáng hôm sau tập hợp dưới lầu công ty."
"Ba ngày du lịch, Triệu tổng, chúng ta có cần đến cùng không?"
"Ừm...!cô không muốn đi?"
"Không phải, không phải, tôi chỉ là sợ thư ký Trì không muốn đi.

Nhưng chắc là anh ấy sẽ đến theo ngài."
Đây là nói thật.

Triệu Thụy Hoài ngẩng đầu nhìn ả, "Cô cười tới như vậy làm gì?"
Khó có được một lần Triệu Thụy Hoài có tâm trí hỏi đến chuyện riêng của ả, Tống Giai Từ vội nói ra mọi suy nghĩ của mình, "Tôi định giới thiệu bạn gái cho thư ký Trì, chính là thực tập sinh bên bộ phận thiết kế, đang lo không có cơ hội để bọn họ gặp mặt.

Đây là chuyện tốt nha."
____________________________
Hết chương 13
Dạo này bắt đầu học online rồi, tôi cũng không có nhiều thời gian ý, nên là tranh thủ lúc nào rảnh mới edit được.

Xin lỗi vì mấy tuần nay không có chương mới nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận