Sau Khi Trọng Sinh Tôi Trở Thành Tiểu Tâm Can Của Ông Chủ


Hai mươi năm sau khi bố mẹ qua đời, mỗi ngày Trì Tự đều sống rất khổ sở.

Anh cho rằng chết đi mới là cách giải thoát.

Mà khi hai chân rời mặt đất, anh chợt nhận ra, bản thân không cam lòng.

Trong chớp mắt, mặt đất lạnh lẽo cứng đờ gần trong gang tấc.

Trì Tự nhắm mắt lại.

Ngay sau đó như từ trong mộng tỉnh ra, cảm giác không trọng lực biến mất.

Đột nhiên Trì Tự ngã vào chiếc giường mềm mại.

Ơn trời, tỉnh mộng.

Nếu là thật thì tốt quá.

Trì Tự ngồi trên giường, đắp chăn bông che kín người mình.

Ngẩn người nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ.

Anh thật sự điên rồi sao?
Hai năm đầu Trì Tự cùng Triệu Thụy Hoài đi làm công ích.

Tận mắt nhìn những bệnh nhân tâm thần kia, có người cho rằng mình là con chó, có người gặp ai cũng nghĩ là con mình, cũng có người đứng tại chỗ xoay vòng vòng hoan hô tuyết rơi trong cái nóng nực của tháng sáu.

Những tưởng bản thân cũng sẽ như vậy, Trì Tự quyết định sẽ chết lại lần nữa.

Tầm mắt dán trên cửa sổ khó khăn di chuyển, cuối cùng cũng chú ý đến sự khác thường ngoại trừ tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng kia.

Trong căn phòng này, ánh sáng mờ mờ, phòng lại vô cùng nhỏ, trong phòng bày một chiếc giường đơn và một giá sách, quần áo được treo trên một cái cột dưới chân giường, thùng rác và vali chen vào nhau.

Đây là phòng trọ trước kia anh thuê.

Mà hơn 6 năm trước Trì Tự cũng đã dành dụm đủ tiền để tự mua cho mình một căn nhà.

Nhìn căn phòng vừa xa lạ lại quen thuộc trước mắt, trong đầu Trì Tự nảy lên bốn chữ to tướng "Quay ngược thời gian."
Anh nhếch môi, vốn muốn làm mặt tươi cười, nhưng hồi hộp trong lòng lại khiến biểu cảm trở nên kỳ quái.

Gối nằm và chăn đều rơi xuống đất, một chiếc smartphone lỗi thời nằm phía đuôi giường.

Trì Tự ngồi quỳ trên giường, cả người cứng đờ, ngừng thở, nhẹ nhàng ấn bật màn hình.


2012.12.04
Nhìn ngày, sức lực cả người Trì Tự như bị rút cạn hết.

Cuộc đời này thực sự trêu ngươi.

Nếu ông trời cho anh cơ hội, cho thời gian quay trở lại, vậy tại sao thời điểm đó không thể sớm hơn mấy tháng, cho anh trở lại thời điểm trước khi ông nội qua đời.

Nghĩ đến ông lão đột ngột qua đời lại ở nhà một mình, Trì Tự không khỏi lạnh người.

Anh chui vào trong chăn, cuộn mình lại, tay nắm thành quyền, áp sát lên đầu gối.

Tư thế này khiến Trì Tự cảm thấy thoải mái, giống như tất cả mọi thứ bên ngoài đều không thể làm phiền anh, anh có thể hoàn toàn ở trong một nơi nhỏ của bản thân, không phải chịu một chút tổn thương.

Nhưng cách này cùng lắm là mang những khổ sở khóa lại trong tim, mặc cho nó chảy vào tim phổi, như gió bão quét qua, ngọn gió vô tình, làm lục phũ ngũ tạng đảo ngược hết lên.

Rất đau.

Trì Tự đã tập quen nên mới không còn cảm giác.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, tiếng chuông di động bất chợt vang lên.

Reng reng reng.

Trì Tự trốn trong chăn, nhìn chằm chằm tên hiển thị trên màn hình điện thoại.

Phó tổng.

Lúc này hẳn là Triệu Thụy Hoài vẫn là Phó giám đốc quản lý khách sạn của tập đoàn Đại Hòa.

Khách sạn cao cấp và bất động sản là nền tảng cơ bản nhất trong khối tài sản của tập đoàn Đại Hòa, cũng là tài sản bền vững nhất dưới trướng Triệu Xương Nguyên, giá trị không thể đo nổi bằng tiền.

Những nhân viên trung thành và tận tâm nhất mới là thứ tài sản quý giá nhất mà ông ta muốn giao phó lại cho Triệu Thụy Hoài.

Đó là lý do tại sao Triệu Thụy Hoài, ông chủ trẻ của tập đoàn Đại Hoà phải bắt đầu từ đây.

Trì Tự nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, thong thả, trầm ổn, "Em đang ở đâu."
Đã 8 giờ 40.

Vào khoảng thời gian này, hẳn là Trì Tự phải đang xuất hiện trước nhà Triệu Thụy Hoài, trên đường đi làm sẽ xác định cho hắn biết lịch trình ngày hôm nay.

"Triệu tổng, hôm nay tôi có chút khó chịu, muốn xin nghỉ một ngày."
"không..


không khỏe, cần nghỉ ngơi?"
Triệu Thụy Hoài cao giọng, ngữ khí có vẻ lo lắng.

Nhưng Trì Tự biết, lúc hắn quá ngạc nhiên lưỡi sẽ đơ ra, nói lắp.

Đương nhiên, anh biết tật xấu nhỏ này của ông chủ, nhưng trước nay anh đều làm bộ không để ý, "Có chút cảm lạnh, khụ khụ.

Triệu tổng, lúc ra ngoài anh nhớ mặc nhiều quần áo, bên ngoài có chút lạnh."
Trì Tự vẫn chưa xác định bản thân mình có điên hay không, không dám nói việc bên ngoài đang có tuyết rơi.

Anh trốn trong chăn, giọng rầu rĩ, nghe qua rất giống bị cảm.

Đầu dây bên kia Triệu Thụy Hoài bất mãn nói, "Nghỉ bệnh là có thể khỏe sao, uống thuốc, tiêm ngừa đi, tiền công ty trả."
Triệu Thụy Hoài đối xử với anh vô cùng tốt.

Khi ra ngoài ăn uống, mặc kệ là công hay tư, miễn là có hóa đơn đều do hắn chi trả.

Bởi thế anh mới có thể vừa làm việc chưa đến mấy năm liền mua được nhà ở thủ đô.

Trước kia Trì Tự chỉ cảm thấy đó là việc làm thu phục lòng người của mọi cấp trên.

Hắn ta và mình còn có huyết hải thâm thù, nên đã bác bỏ một chuyện, bây giờ nghĩ lại, đại khái là mang lòng áy náy với bố mẹ mình bị chết oan nên đã làm vậy để bù đắp.

Nghĩ đến khi trước, lúc mình nhảy lầu, Triệu Thụy Hoài đã khàn cả giọng gọi tên mình, giọng điệu Trì Tự mới nhẹ nhàng hơn, "Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn Triệu tổng quan tâm."
Thật ra chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan đến Triệu Thụy Hoài.

Hắn biết rõ anh mang ý xấu, có thể đuổi thẳng mình ra khỏi Đại Hòa chứ không phải giữ lại bên người, còn coi là trợ thủ đắc lực, làm ra hành vi nuôi ong tay áo ngu xuẩn.

Khi đó anh chọn tự sát ở công ty, ngoài kiệt sức ra, anh cũng có chút áy náy.

Mang những hận thù đã mưng mủ và thối rữa ra khỏi lòng.

Sâu trong nội tâm máu chảy đầm đìa lại cảm nhận được ấm áp từ ánh sáng.

Điều này làm Trì Tự nhận thức rõ ràng, nếu sau khi anh chết, trong số trăm triệu người kia, Triệu Thụy Hoài là người duy nhất sẽ mai táng anh.

Sau khi ngắt cuộc gọi, Trì Tự mở note trong di động của mình ra.

Từ ngày đầu đi làm, anh đã bắt đầu thói quen ghi chép lại kế hoạch công tác, nhờ thói quen này mà quay ngược thời gian về bảy năm sau anh sẽ không để mắt mình bị thâm nữa.

Sau khi đem lịch trình hôm nay của Triệu Thụy Hoài gửi cho một thư kí, Trì Tự thở dài.


Một hơi dài kia, chính là oán hận của nhiều năm tích tụ.

Khổ ải vô biên, quay đầu là bờ, lời này quả nhiên có lý.

Bảy năm trước, lúc anh còn tìm thủ đoạn để lấy sự tín nhiệm của Triệu Thụy Hoài, có thể làm một nhân viên xuất sắc, cấp dưới tốt, không cần phải làm những việc xấu phản bội công ty, phản bội cấp trên.

Có lẽ Triệu Thụy Hoài bây giờ có thể đoán ra anh đến Đại Hòa không có ý tốt, nhưng lúc này tuyệt đối một chuyện xấu anh cũng chưa làm.

Trì Tự nghĩ, nếu ông trời cho anh cơ hội, được quay lại một lần, anh lúc này không cần vất vả như vậy.

Anh muốn thoải mái mà sống, muốn sống vì bản thân.

Trước tiên, Trì Tự muốn chầm chậm thưởng thức bữa sáng.

Nếu anh ăn quá nhanh sẽ bị đau dạ dày, trước giờ luôn vì tiết kiệm thời gian mà luôn ăn ngấu nghiến.

Chui ra khỏi chăn, hơi lạnh trong phòng làm Trì Tự rùng mình một cái.

Áo khoác treo ở cuối giường mặc lên người cũng rất lạnh.

Cũng được, anh có thể đổi chỗ ở.

Những năm gần đây, theo chức vị của Triệu Thụy Hoài, tiền lương của Trì Tự cũng theo đó mà tăng.

Hơn nữa quen với việc ăn xài phung phí lại được chi trả vô điều kiện, thói quen tốt tiết kiệm đã sớm bị vứt đi.

Nếu quay về thời kỳ gian khổ nhất là đại học, anh sợ là mình sẽ sống rất khó khăn, kiểu gì thì bánh bao dưa muối cũng nuốt không trôi.

Mặc đồ giữ ấm vào, Trì Tự cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân đến nhà vệ sinh chung.

Nhà vệ sinh với phòng đơn nhỏ của anh có diện tích tương đương.

Gạch men sứ trên vách tường và mặt đất đều đã ố vàng.

Trên bồn rửa tay đầy cặn nước.

WC ngồi xổm cũ kỹ, vòi hoa sen còn bị quấn xung quanh bằng một băng nhựa màu xanh lục.

Có thể nói là dơ và lộn xộn không nhìn nổi.

Những người thuê cùng đều là đàn ông, không giống với các cô gái thích sạch sẽ, khu dùng chung trừ chủ nhà thi thoảng sẽ đến dọn một lần thì ai cũng không muốn quét tước.

Năm Trì Tự 25 tuổi cả ngày đều bận đến thời gian riêng cũng ít đến đáng thương, nhiều nhất là vệ sinh cá nhân.

Lại nói, lúc anh vừa tốt nghiệp còn ở một nơi điều kiện kém hơn nơi này, nơi này còn tốt hơn nhiều, chút dơ và lộn xộn đó không đáng để bụng.

Nhưng mà hiện tại có chút không chịu nổi.

Cau mày rửa mặt xong, Trì Tự ngẩng người nhìn thoáng qua chiếc gương mờ mờ.

Bên trong là một gương mặt thanh tú, làn da trắng giống mẹ, đôi mắt to giống bố.


Trên mặt mình, điểm duy nhất Trì Tự bất mãn chính là trên trán phải có một nốt ruồi đen nhỏ.

Hè tốt nghiệp cấp hai, ông nội vô tình bị gãy tay phải.

Thế cho nên, anh vừa chăm sóc ông nội vừa tập giặt quần áo, nấu cơm.

Cả người đều trong trạng thái hỗn loạn, cả mùa hè không thể đi cắt tóc.

Lúc vào cấp ba, tóc mái che hơn nửa mặt.

Trong giai đoạn thiếu nam thiếu nữ trau truốt vẻ ngoài nhất, anh lại bị bạn học cô lập vì mái tóc quá dài và một bộ đồ được mặc đi mặc lại suốt cả tuần.

Tuy là sau đó anh đã đi cắt tóc, nhưng các bạn học đều đã có nhóm bạn của riêng mình.

Thật ra, so với việc bị những người xung quanh thương hại, bản thân một mình yên tĩnh cũng không tệ.

Chỉ là thi thoảng sẽ có chút cô độc.

Người duy nhất Trì Tự có thể nói chuyện ở cấp ba là dì phát cơm trong nhà ăn của trường.

Dì ta là một người khá mê tín, rất nhiều lần nói với anh nốt ruồi trên mặt này ngụ ý nhiều phúc nhiều tai, hiện giờ anh sống không tốt thì tất thảy ngày tháng yên bình đều ở sau này.

Câu này làm cho suốt một khoảng thời gian, mỗi lần nhìn vào gương Trì Tự đều muốn cạy nốt ruồi này ra.

"Ấy, hôm nay anh không đi làm hả?"
Trì Tự xoay người, chỉ thấy một thanh niên đầu hai mươi đứng trước cửa toilet, mắt một mí, môi mỏng, tóc vàng chóe, dái tai bên trái đeo một khuyên tai sáng chói, trông giống người Hàn Quốc, cũng giống một kẻ lưu manh, "Nghỉ phép."
"A, tôi nói mà.

Lần trước chuyển nhà vội, chưa kịp đến làm quen một chút, tôi tên Trình Đạt, làm thu ngân trong tiệm net, vừa làm xong ca đêm, lúc tôi trực xong ca đêm cũng là giờ anh đi làm, cả tháng nay cũng chưa gặp anh."
"Lần trước."
"Anh quên là tháng trước tôi chuyển nhà anh còn giúp tôi xách vali đúng không? Tôi còn chưa biết anh tên gì nha."
Trình Đạt rõ là một cái tên quen thuộc.

Trì Tự không quen tiếp chuyện cùng người này, anh ôn hòa chuyển đề tài, "Cậu cần dùng toilet hả?"
"À, tôi không gấp, anh cần dùng thì cứ dùng trước, tôi chỉ là muốn chào hỏi anh một cái thôi.

Anh ăn sáng chưa? Tôi muốn đến quán đối diện ăn cháo, anh muốn ăn cùng không, tôi mời."
Sự nhiệt tình của cậu ta thực sự khiến Trì Tự khó từ chối, "không cần, tôi muốn tìm người bên môi giới đi xem nhà, sắp dọn đến nơi gần công ty, để tiện đi làm."
Ngụ ý là chúng ta không cần thiết làm quen đâu.

Cũng không biết là cậu trai này nghe không hiểu ý, cả người vẫn quá mức nhiệt tình, lại cười tủm tỉm nói, "Thật là vừa khéo, tôi có quen với một người bên môi giới nè, hiện giờ tìm nơi ở phải đến tìm một người môi giới uy tín, ăn sáng xong tôi dẫn anh đến gặp người ta."
"Vậy phiền lắm, cậu không cần nghỉ ngơi sao."
"Tôi đang vui mà, đến buổi chiều mới ngủ được, tôi rửa mặt rồi chúng ta cùng đi."
Trì Tự 25 tuổi tuyệt đối không để ý đến Trình Đạt, nhưng Trì Tự 32 tuổi lại có chút không nỡ, hoặc có thể nói là không thể từ chối cậu.

______________________________________________
Hết chương 2
Tôi để xưng hô của Triệu Thụy Hoài với Trì Tự là tôi-em, vì tôi thích thế, mọi người đừng có nghe ra anh ta dê xồm Trì Tự hay gì nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận