Sau Khi Trọng Sinh Tôi Trở Thành Tiểu Tâm Can Của Ông Chủ


Từ nhỏ Trì Tự đã không phải là một đứa trẻ thông minh.

Mẹ anh là giáo viên, suốt ngày để anh bên cạnh mình mà dạy dỗ, nhưng thành tích của anh vẫn vậy, không thể đi lên.

Trì Tự có thể thi đậu trường cấp ba trọng điểm, có thể thi đậu đại học danh giá, đều là dựa vào nỗ lực gấp nhiều lần.

Nhưng không giống với nấu cơm, anh ở phương diện này thật sự là rất có năng khiếu.

Chẳng hạn, những món đơn giản, nhìn người khác làm một lần, bản thân cũng sẽ biết làm.

Nếu bố mẹ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ anh sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng cũng không chừng.

Sáng sớm cuối tuần, trời bên ngoài còn tờ mờ sáng.

Trì Tự còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng vào phòng bếp, đem con gà mái hôm qua mua ở siêu thị rửa sạch rồi luộc qua nước sôi một lần.

Sau khi bỏ sạch máu thì đặt vào nồi nước sôi, bỏ vào bên trong một chút nấm đông cô và cẩu kỷ tử.

Món này cần được hầm một lúc, Trì Tự vén tay áo lên, bắt đầu làm nhân hoành thánh.

Nhân thịt heo là mua có sẵn, chỉ cần băm cải trắng, hành tây, thêm chút gừng và gia vị rồi trộn lên là xong.

Da hoành thánh cũng là mua có sẵn.

Một khối vuông vức như miếng khăn giấy nhỏ.

Trì Tự không biết làm thế nào để gói cho đẹp nên chỉ thả nhân vào trong, gấp hai bên mép lại, sau đó gập hai cạnh vào giữa tạo hình hoành thánh.

Lúc anh gói hoành thánh xong, canh gà cũng sôi lên ùng ục, mùi thơm nao nức lòng người tỏa ra từ những khe hở trên nắp nồi.

Nhìn hay ngửi đều làm người ta cảm thấy ấm áp.

"Tiểu Tự ơi."
Nghe được âm thanh, Trì Tự quay đầu lại, nhìn ông nội mặc một chiếc áo len màu xanh biển, tóc đen nhánh, trên khuôn mặt lưu lại dấu vết của năm tháng, nhưng nước da còn rất hồng hào.

Ông ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn ăn, trên tay vẫn còn cầm hai quả óc chó.

Đó là điều mà Trì Tự nhớ tới khi ông nội anh còn khỏe mạnh nhất, "Lại làm canh gà sao."
"Vâng." một tiếng trả lời này của Trì Tự thật sự có chút khôn khốc, anh uống một ngụm nước, hết khát mới cười hỏi, "Ông thèm canh gà đúng không?"
"Đúng vậy, đã rất lâu ông không được uống canh gà do cháu trai nấu rồi."
Là rất lâu, Trì Tự nhớ rõ lần trước mình nấu canh cho ông nội là vào một ngày cuối tuần trước khi ông qua đời, "Sắp xong rồi, giờ con múc ra cho ông một chút."
"Ừm."
Trì Tự vội mở nắp ra, vừa chạm vào tay cầm nhỏ trên đó đầu ngón tay bị nóng lên, đỏ bừng, "shhh"
Cú bỏng đó khiến anh thức tỉnh, lúc nhìn lại, trên ghế chỉ còn hai cọng hành lá.

Trì Tự yên lặng mở vòi nước, đặt ngón tay dưới vòi để dội nước lạnh.

Sau khi ông nội Tự qua đời, anh thường xuyên nhìn thấy "hồn" ông, chỉ cần anh nhớ ông nội, ông sẽ theo đó xuất hiện.

Bọn họ cùng nhau nói chuyện, cùng ăn cơm, tựa như chuyện ông mất đi là việc chưa từng xảy ra.

Trì Tự không tin Phật, cũng không tin ông trời.

Anh là một tín đồ của Thuyết vô thần, nhưng thi thoảng lại có thể nhìn thấy người thân đã qua đời, không thể nghi ngờ, anh bị bệnh.

Cho nên hai năm sau khi ông nội qua đời, anh ổn định tốt tâm trạng thì đến gặp bác sĩ tâm lý.

Chấp nhận việc mình có bệnh tâm lý không phải là việc khó khăn, ngược lại vô cùng nhẹ nhàng.

Đó là một loại tâm tình vô cùng phức tạp, dù sao xét theo Trì Tự mà nói, khi biết bản thân mất ngủ nhiều năm chỉ là phát bệnh, uống thuốc đúng hạn sẽ bình phục, anh thật sự cảm thấy mình còn hy vọng để tiếp tục sống.

Cảm giác cả đêm không ngủ được quá khó khăn.

Trì Tự nhìn ngón tay mình đỏ lên một mảng lớn, cong khóe miệng, cười.

May là hoành thánh anh đã gói xong rồi, bằng không sẽ tốn nhiều công sức.

Lúc Trình Đạt trở về là 9 giờ 15 phút.

Cậu thay dép lê, thở hổn hển chạy vào phòng bếp, hào hứng hỏi, "Mùi gì vậy? Mùi như vậy, vốn là tôi không đói bây giờ cũng thành đói muốn chết luôn."
Trì Tự vớt hoành thánh trong nồi ra, rắc một ít hành lá thái nhỏ lên, "Về rất đúng lúc, bắt đầu thôi."
"Wow" nhìn một chén lớn đầy ắp hoành thánh với màu sắc hương vị đầy đủ, Trình Đạt hào hứng như một đứa trẻ, chỉ kém nước nhảy lên tại chỗ, "Cái này cũng quá đỉnh đi, tôi phải chụp một bức ảnh."
Ngón tay Trì Tự càng lúc càng đau hơn, tựa như lửa đốt.

Anh cũng không có tâm trạng nói đùa với Trình Đạt, "Cho tôi điếu thuốc."
Trình Đạt không nói hai lời liền lấy điếu thuốc từ trong túi ra, đưa lên miệng châm lửa rồi mới đưa cho anh.

Sau đó tò mò hỏi, "Anh đựng hoành thánh vào trong phích làm gì dạ?"
Trì Tự ngồi ghế đối diện cậu, một tay kẹp điếu thuốc một tay chống cằm, bộ dáng kiệt sức, "Đưa đồng nghiệp."
"Người đồng nghiệp ở gần kia là nữ đồng nghiệp hả."
Quả nhiên, là ai cũng sẽ đều nghĩ như vậy.

Trì Tự không có cách nào nói khác, vậy nên đã gật gật đầu.

Trình Đạt kỳ quái kêu một tiếng, "Anh đây là đang theo đuổi người ta nha."
"Nói bậy gì đó.

Không thể nào." Trì Tự vì những lời này của cậu bị sặc khói một chút, nhịn không ho ra tiếng, mặt mũi đỏ bừng.

"Chuyện này có gì đâu mà ngại, còn đỏ mặt nữa.

Tôi nói anh nghe, theo đuổi con gái không thể chỉ mang đồ ăn sáng thôi đâu, anh phải..."
Trình Đạt vừa mới bắt đầu đã nói không ngừng, Trì Tự liền dụi tắt điếu thuốc, vặn kĩ cái phích trên bàn rồi quay người bước ra khỏi phòng bếp.

Anh không thể nói với Trình Đạt rằng mình căn bản không thích con gái.

"Ai mẹ nó kêu cậu đụng vào đồ của tôi."
"Thao, sao không nói cái nồi bị bể của anh ngáng đường."
Ấn tượng đầu tiên của Trì Tự đối với phòng ngủ thời đại học chính là nóng nảy và tức giận.

Anh rón rén mở cửa, tranh cãi bên trong tạm ngưng lại, "Người...chào mọi người, tôi là Trì Tự, khoa Quản lý."
Một người mập mạp đứng giữa phòng đang nổi giận đùng đùng, lửa giận không chỗ nào cố kỵ mà phát tiết lên người anh, "Mày từ khoa không ăn cơm thì có! Nói lớn chút coi!"
Trì Tự đã rất lâu không giao tiếp với người khác ngoài ông nội, lời tự giới thiệu vừa rồi đã là thành quả của việc anh tập luyện trong lòng rất lâu.

Anh vốn định dùng nỗ lực của mình, nhân lúc sống ở hoàn cảnh mới mà cố gắng sống thật tốt, ít nhất không để ông nội phải giống trước kia, cả ngày lo lắng việc anh không có bạn bè.

Cho nên trước khi đến trường học, anh đi cắt tóc, mua một chiếc áo sơ mi mới.

Nhưng, người trên thế giới này như không thể chứa anh, hoặc là nói trong sự náo nhiệt phồn vinh, anh đi ngược lại với mọi người.

Trì Tự không trả lời, bị mắng một câu.

Một người gầy gầy đang sửa sang lại đệm trên giường nhảy xuống, thoạt nhìn là vì cậu ra bênh vực kẻ yếu, sự thật là kiếm chuyện, "Mày mẹ nó, giả vờ cái gì?"
"Tao thao, mày đừng có cho mặt lại không cần."
Trì Tự ngồi trên ghế, lẳng lặng nghe bọn họ mắng tổ tông mười tám đời của nhau, trong lòng vô cùng mong bọn họ nhanh nhanh chạy lên đánh nhau.

Như vậy, nói không chừng người Hướng dẫn có thể sắp xếp phòng ngủ lại lần nữa.

Nhưng mà bọn này chửi nhau rất lâu, cũng không có ý định động thủ.

Đang lúc Trì Tự cảm thấy tiếc nuối, cửa lần thứ hai được mở ra.

Đó là lần đầu tiên Trì Tự gặp Phó Nhất Thần.

Anh ta có mái tóc ngắn gọn gàng, mặc một chiếc áo len màu be, đứng dưới ánh nắng ấm mùa thu, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Cãi cái gì! Khắp hành lang đều là giọng của phòng chúng ta, làm người khác chê cười."
"Mày là ai hả?"
"Giới thiệu một chút, tôi là Phó Nhất Thần, khoa Quản lý.

Nghe nói phòng chúng ta có người tên Trì Tự, cũng là khoa Quản lý, là ai vậy?"
Trì Tự ngồi sau lưng một cậu mập mạp, vô thức giơ tay lên.

Anh nghĩ rằng sẽ không ai chú ý tới mình, nhưng tầm mắt Phó Nhất Thần lập tức đặt lên người anh, cũng đi nhanh đến chỗ anh, "Tôi đã cảm thấy chính là cậu, chúng ta cùng một khoa, về sau có thể đi học cùng nhau."
Tuy rằng Trì Tự rất muốn thoải mái đồng ý, nhưng ngay sau đó anh lại biểu hiện vẻ lạnh nhạt xa cách, "Ừm."
May là Phó Nhất Thần không thèm để ý.

Anh ta quay đầu lại nói với hai người bạn cùng phòng kia, "Mấy cậu cãi xong chưa? Mấy cậu cũng đừng lo lắng quá, tôi biết là mấy cậu vừa rời gia đình, trong lòng đều hoảng loạn, sợ bản thân lui một chút sẽ bị người khác ăn hiếp.

Thật ra mọi người đều là bạn học, ai có thể ăn hiếp hả? Sau này còn phải ở chung bốn năm, đừng quậy đến căng thẳng như vậy chứ."
Phó Nhất Thần thành công cho bọn họ một bước, làm những nóng nảy và tức giận trong phòng ngủ dừng lại.

.

Truyện Kiếm Hiệp
Phó Nhất Thần rất giỏi trong việc giải quyết quan hệ giữa các cá nhân.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi làm cho hai người bạn cùng phòng chối chọi gay gắt trở thành thân như anh em.

Toàn bộ ký túc xá từ trên xuống dưới, không ai không nhớ tên anh ta.

Anh ta cũng muốn để Trì Tự được hòa nhập, nhưng Trì Tự là một loại khác, hoàn toàn không giống với những sinh viên vừa mới rời cấp ba, rời bố mẹ, lao nhanh như ngựa hoang kia.

Sau khi thử vài lần, Trì Tự vẫn rất kháng cự, anh ta cũng đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Dù vậy, Phó Nhất Thần vẫn cùng Trì Tự đi học mỗi ngày, cùng ăn cơm trưa, thậm chí sau khi biết cuộc sống anh khó khăn còn giúp anh tìm một công việc bán thời gian như quản lí thư viện.

Anh ta làm việc khéo léo và chu đáo, dù là cùng ai, quan hệ cũng đều rất tốt.

Tuy là Trì Tự là loại mọt sách quái gở trong mắt người khác, anh ta vẫn luôn đi theo như một tín đồ trung thành.

(đoạn này mình cũng không biết đúng ko á:((()
Trong lòng Trì Tự vô cùng rõ ràng, việc Phó Nhất Thần kết giao bạn bè là có mục đích.

Ví dụ như tên mập trong phòng ngủ kia, tuy rằng tính tình ngang ngược, đáng ghét nhưng nhà rất giàu có.

Ví dụ như bạn học hôi nách ở phòng cách vách kia, tuy trên người có mùi khó ngửi, nhưng bố cậu ta là giảng viên khoa Quản lý.

Ví dụ như chính mình, tuy rằng tính cách kỳ quái, nhưng thành tích tốt, có thể giúp hoàn thành bài tập.

Nguyên nhân chính là vì hiểu rõ, cho nên Trì Tự không dám kết người như Phó Nhất Thần làm bạn.

Anh sợ nếu có một ngày, anh không còn giá trị lợi dụng sẽ bị vứt bỏ không chút lưu tình.

Cảm giác có được lại mất đi thật sự rất khó chịu.

Anh không muốn mình lâm vào hoàn cảnh khốn khó như vậy.

Nhưng khi mùa đông đến, Phó Nhất Thần tặng anh một chiếc áo khoác ấm áp mới toanh.

Cái áo khoác chết tiệt đó.

"Cái này...!cái này...!tôi không thể nhận được."
"Mặc đi, thời tiết lạnh như vậy kẻo bị cảm.

Coi như tôi cho cậu mượn, chờ cậu lớn lên, đi làm kiếm tiền, mua lại cho tôi một cái không được sao?" Phó Nhất Thần nói xong, cười xoa xoa tóc anh, nhiệt độ bàn tay ấm áp như bố anh vậy.

Trì Tự cứ như vậy mà chìm đắm.

Đó là lần đầu trong cuộc đời Trì Tự thích một người.

Anh giấu kín phần tình cảm mơ hồ này trong tim, ngày ngày cẩn trọng.

Ngày càng sợ hãi, hàng đêm bất an, tầm mắt cũng không dám thả tự do.

Anh hiểu rõ, những cảm tình đó không cẩn thận bị lộ ra ngoài sẽ không làm người biết chuyện cười mình, mà là chất độc có thể đầu độc chết mình.

Chỉ là, tuyết mùa đông sớm muộn gì cũng sẽ tan, có một số việc không cách nào ngăn cản, cũng không cách nào thay đổi.

Hôm qua tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, hôm nay độ ấm vẫn chưa tăng trở lại.

Tuyết dày gấp đôi.

Khi mặt trời mọc, đứa bé trên lầu che kín mít ra ngoài nghịch tuyết.

Hai ba người lớn trong nhà cẩn thận đi theo sau, rất sợ tiểu tổ tông té bị thương.

Trì Tự mang theo cái phích, tay kia rục lại trong tay áo khoác, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nhà sếp, trong lòng phiền muộn.

Ngày hai bữa, hiếm khi ông chủ lên tiếng, anh bỏ chút công sức ra làm cũng không phải là không được, nhưng muốn mỗi ngày đều như vậy thì thật kinh khủng.

Đang nghĩ, cửa sổ lầu 5 đột nhiên mở ra, Triệu Thụy Hoài ló đầu ra, "Lên đi."
Trì Tự ngẩng người nhìn hắn, lại nghe hắn kêu, "Nhanh lên!"
"Tới, tới liền đây."
Cho nên mới nói, làm thế nào mà ông chủ thấy được anh.

Nghĩ đến Triệu Thụy Hoài ngồi bên cửa sổ, bộ dạng trông chờ hoành thánh trên mặt làm Trì Tự không khỏi bước nhanh hơn.

Anh thương ông chủ, ông chủ lại không thương anh.

Cửa vừa mở ra, Trì Tự liền bắt gặp một tràng chất vấn bất mãn, "Sao bây giờ mới tới, cái này còn là bữa sáng sao?"
Trì Tự nổi nóng.

Làm bữa sáng cho ông chủ không thuộc phạm vi làm việc của anh.

Huống hồ, từ 7 giờ sáng anh đã bắt đầu chuẩn bị, đến bây giờ mới xong, một chút cũng không rảnh rỗi.

Ngay cả ngón tay cũng bị bỏng, không biết cảm kích cũng không sao, nhưng thái độ này thì quá đáng rồi.

"Thật ngại quá Triệu tổng, hầm canh gà cũng cần chút thời gian, cho nên tới hơi muộn." Trì Tự bình tĩnh xin lỗi, còn nói thêm, "Thao tác của tôi thật là chậm chạp, cũng may hôm nay là cuối tuần, nếu là lúc phải đi làm nhất định sẽ đến trễ.

Tôi thấy, về sau vẫn nên ăn sáng bên ngoài, cũng bớt việc."
Triệu Thụy Hoài vừa nghe vừa mở nắp phích, nhìn hắn cứ như không nghe được lời anh nói, "Canh gà còn nóng, hầm từ sáng nay sao?"
"Vâng, mời anh nếm thử."
Triệu Thụy Hoài đứng dậy đi vào phòng bếp, cầm một cái bát và một cái thìa sứ trắng tinh.

Hắn rót hết hoành thánh trong phích vào trong bát.

Mùi hương ngạt ngào nháy mắt xông lên mũi.

Hoành thánh vừa chín tới.

Da trong suốt có thể thấy được nhân thịt đỏ mọng, một vài viên chìm xuống đáy bát.

Canh gà không bị gợn dầu vàng và hành lá.

Vô cùng kích thích cơn thèm ăn của người khác.

(Đoạn này mình chém đó, mong mọi người nhẹ tay)
Triệu Thụy Hoài không nhịn được, dùng thìa múc một viên hoành thánh.

Nhấm nháp lớp da hoành thánh trơn bóng, húp một miếng súp nóng hổi bên trong.

Ừm...!
Mặc dù bất mãn với thái độ của Triệu Thụy Hoài, Trì Tự cũng không khỏi không mong chờ phản hồi trực tiếp nhất của hắn.

Chỉ là, biểu hiện của Triệu Thụy Hoài khó mà phân biệt được là tốt hay xấu, Trì Tự đành hỏi, "Triệu tổng, anh thấy thế nào?"
Thế nào?
Còn nóng, thơm lắm đó.

Đương nhiên điều này không thể nói ra, mất mặt.

Triệu Thụy Hoài bình tĩnh buông cái thìa, đưa ra bình luận khách quan, "Không tệ, canh gà rất ngon, nhân thịt rất mềm và dai, không nhiều dầu mỡ.

Tổng thể ngon hơn tôi nghĩ."
Nhìn sắc mặt thư ký, Triệu Thụy Hoài chầm chậm bổ sung, "Không uổng công tôi bắt đầu đợi từ 6 giờ sáng."
Dù hắn nói vậy vẫn không thể làm tâm tình Trì Tự tốt lên, "Anh từ từ ăn đi, tôi về trước."
"Trì Tự." Triệu Thụy Hoài gọi anh lại, mặt dày, hợp tình hợp lý hỏi, "Sáng mai ăn gì?"
Trì Tự tự nhận mình là một người tính tình khá tốt, nhưng bây giờ anh thật sự cười không nổi, "Triệu tổng, ngày mai sau khi tôi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ sẽ đến tiệm ăn sáng mua đồ ăn.

Nếu anh muốn ăn cái gì, có thể nhắn wechat cho tôi, tôi sẽ mang đến giúp anh."
Nói thẳng như vậy vẫn không thể làm Triệu Thụy Hoài hiểu ra.

Hắn biểu tình vô cùng tự nhiên gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi, ăn sáng là một thói quen tốt, phải duy trì."
Trì Tự siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, "Triệu tổng, tạm biệt."
"Mai gặp."
Rời nhà Triệu Thụy Hoài, Trì Tự lập tức vào thang máy.

Lúc cửa thang máy đóng lại, anh bỗng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Anh xét lại bản thân trước lúc Triệu Thụy Hoài nói câu nói kia, hình như có ý tứ gì khác.

Nghĩ lại, trong đầu Triệu Thụy Hoài hai mươi tám tuổi nghĩ gì, anh thật sự đoán không ra.

Có điều, anh cũng không ngại tìm hiểu sâu thêm.

Hiểu biết về mọi mặt của ông chủ mình, vốn là chuyện một nhân viên tốt nên làm.

Triệu Thụy Hoài thật sự ỷ mình trả lương cao, một chút cũng không khách sáo, mỗi tối trước khi ngủ đều sẽ nhắn cho Trì Tự thứ mà hôm sau hắn muốn ăn.

Cũng may hắn không ăn hoành thánh mỗi ngày.

Đa phần là một chén cháo, hai cái bánh bao là có thể qua mặt.

Nếu Trì Tự làm được thì sẽ mang phần mình tự làm ở nhà đến, không làm được thì xuống lầu mua, vất vả hơn một chút.

Chắc chắn sẽ được đền đáp bằng tiền lương.

Trong vòng chưa đầy một tháng, tiền lương của Trì Tự được tăng thêm một nghìn nhân dân tệ.

Khoản làm ăn này có thể nói là quá đáng giá.

Gần Nguyên Đán, các hạng mục của tập đoàn đều đi đến điểm kết thúc.

Nhân viên không còn bận rộn nhiều.

Các công ty con đều bắt đầu tổ chức buổi họp thường niên.

Khách sạn dưới sự quản lí của tập đoàn Đại Hòa là nòng cốt của tập đoàn, họp thường niên đương nhiên sẽ tiến hành long trọng.

Năm nay, chỉ để cho nhân viên rút thăm trúng thưởng, cấp trên đã phê duyệt hai triệu tiền quỹ.

Hành động quan trọng như vậy, người phụ trách phải là người có địa vị cao, trước kia là trợ thủ đắc lực của chủ tịch.

Thế nhưng, năm nay ông chủ tương lai hoàn toàn xứng đáng.

Trì Tự sợ nhất chính là chuyện này.

Rõ ràng, Triệu Thụy Hoài mang danh là trưởng kế hoạch này, nhưng thực tế đều là thư kí làm, mệt thì không nói, còn đắc tội người khác.

May là có Tống Đại Minh Bạch với năng lực làm việc tuyệt vời chia sẻ cùng anh.

Tống Đại Minh Bạch là vợ bé tương lai của ông chủ, một chút cũng không sợ đắc tội người khác.

Trừ việc chọn mua phần thưởng ra, mấy chuyện lung tung đều được phân phó cho nhưng người có năng khiếu ở các bộ phận khác.

Mấy việc vặt này phải phân thành 5 nhóm, nhóm viết bài giới thiệu, nhóm bố trí hội trường, nhóm làm tiết mục, nhóm phụ trách hậu cần và nhóm nghi thức.

Có thể nói, quyền lực của người phụ trách kế hoạch phải được phát huy tối đa.

Trì Tự lười nhác, đến cuối cùng vẫn không thoát được nhiệm vụ.

"Làm người phụ trách."
"Đúng rồi, hai chúng ta cùng nhau phụ trách."
"Sao tôi nhớ rõ, năm ngoái đều là do người bên bộ phận tiêu thụ phụ trách?"
Thư ký Tống dùng ngón tay cuộn cuộn tóc, lùi về sau, nói "Năm nay phải thay đổi một chút, lên sân khấu yêu cầu gương mặt mới mẻ."
Hiểu rồi, Tống Đại Minh Bạch lấy công mưu tư muốn khoe mẽ nhưng lại sợ một mình mình làm thì quá đột ngột nên kéo anh theo yểm trợ.

"Tôi không làm."
"Anh chắc chưa?" Thư kí Tống nhếch miệng cười, ghé người qua nhỏ giọng hỏi, "Điện thoại của anh có phải là nên đổi rồi không? Apple vừa ra mẫu mới, rút thăm trúng thưởng trong mấy buổi họp thường niên đủ để mua mười lăm cái, tôi có thể lén lút đưa cho anh."
Không thể phủ nhận, lời mời này rất có mị lực, "Tôi không muốn có quá nhiều lời."
"Thật nực cười, anh muốn nhiều tôi cũng không vui vẻ đâu.

Chỉ vài câu, tất cả đều trên đây, tự anh xem đi."
Trì Tự nhận kịch bản, nhìn lướt qua.

Đúng là không nhiều.

Chỉ có một yêu cầu là phải ghi nhớ, gần giống với lên sân khấu thuyết trình một món ăn, "Được, để tôi xem kỹ lại."
Là trưởng kế hoạch, Tống Đại Minh Bạch vẫn rất có trách nhiệm, "Anh đọc một đoạn tôi nghe chút."
Phụ nữ thật là phiền.

Trì Tự chọn một đoạn bản thân quen thuộc nhất, có thể vừa há mồm là nói được, "Xin mời cổ đông tập đoàn Đại Hòa kiêm Phó giám đốc khách sạn Đại Hòa-Triệu Thụy Hoài lên phát biểu."
"Xong rồi?"
"Không phải cái này sao?"
"Quá cứng nhắc, anh phải triển khai nó hơn nữa."
Tuy rằng Trì Tự rất hâm mộ tinh thần trách nhiệm của ả, nhưng trong tay anh còn có rất nhiều việc phải làm gấp, anh thực sự lười phải ứng phó, "Triển khai thế nào? Mời Phó giám đốc Triệu lên sân khấu phát biểu vài lời, kể vài câu chuyện cười, biểu diễn một màn ảo thuật, nhảy một điệu.

Tống Đại Minh Bạch bị bộ dáng sống không bằng chết của anh chọc trúng điểm cười, "ha ha ha ha ha ha, đó là anh 'triển khai' hả? Kia cũng không phải Triệu lão gia."
"..." Trì Tự nhìn vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc của Tống Đại Minh Bạch, cứng đờ quay đầu.

Triệu Thụy Hoài đứng trước cửa văn phòng, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm bên này, thấy Trì Tự hoảng hốt.

Chuẩn bị cho họp thường niên không có gì đáng trách, nhưng ồn ào ở trong văn phòng như vậy thực sự không tốt lắm.

Hai người nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu, lúc Trì Tự định mở miệng xin lỗi, Triệu Thụy Hoài đã đi tới, vô cùng không vui hỏi, "Năm nay nhiều tiết mục vậy hả?"
_____________________________
Hết chương 9
Vì không cập nhật cả tuần rồi nên hôm nay hai chương nhé..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui