"Người...!Nuôi quỷ?"
"Đúng vậy! Trên cánh tay trái của cậu cậu đều có hình xăm quỷ."
Chu Tuần bỉu môi: "Mới nuôi quỷ thì không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho nên mới dùng băng vải quấn lên.
Có vết quỷ xuất hiện thì có thể nói rõ cậu đã thành công trở thành người nuôi quỷ rồi.
Chờ định kỳ một tháng qua đi thì cũng có thể đến cục công an để tham gia lớp huấn luyện đó."
"Tôi đoán là quỷ đồng kia vốn muốn nuốt chửng cậu, ai ngờ khi quỷ khí tràn ra làm trời đất dao động, khiến thần lôi trừ ma giết quỷ giáng xuống! Ngoại trừ thân thể của cậu, nó không còn chỗ nào ẩn nấp, cho nên ma xui quỷ khiến mà cậu thành người nuôi quỷ.
Quỷ đồng kia nhưng mà cũng lợi hại ghê, nó cũng chỉ xem như một tàn hồn thôi mà phỏng chừng sức mạnh phải được xếp ở hạng ít nhất cũng ở 1500 đó! Người bình thường cũng có thể thu phục nó nhưng không dễ dàng, bất quá có người may mắn như cậu nè."
Logic rất ổn nhưng mà Vu Vanh nhớ rõ ràng, xương ngón tay của quỷ đồng bị cậu nuốt lấy, hồn phi phách tán làm sao có khả năng bị thu phục được.
Nếu quả thật như Chu Tuần nói, có quỷ tiến vào cơ thể cậu...!
Vu Vanh không tự chủ mà nắm chặt lấy cánh tay trái của mình, thấp giọng nói: "Lúc đó ở đáy vực chỉ có một mình tôi thôi hả?"
"Đúng vậy!"
"Tôi..."
Vu Vanh dừng lại một chút.
Cậu vốn định nói ra ác quỷ hồng y một tay thiện nghệ xé nát sấm sét nhưng Vu Vanh nhớ tới cảm giác thực lực tăng trưởng khi cậu nuốt xương ngón tay của quỷ đồng, cùng với thời điểm nhìn thấy hình ảnh lạ khi rơi xuống, tất cả lời vừa muốn nói ra liền nuốt xuống.
Việc phát sinh trên người cậu hiển nhiên không bình thường.
Quỷ đồng vẫn luôn gọi cậu là 'Vương', nguyên bản Vu Vanh không để ý nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy hoang đường.
Lẽ nào sau khi cậu chết sẽ trở thành ác quỷ?
Chuyện như vậy, một khi thẳng thắn nói ra thì kết quả nhận được không phải cậu có thể quyết định.
Vu Vanh chán ghét cảm giác mất đi sự khống chế, càng không chịu được bất kỳ trói buộc nào.
Không có lý do, Vu Vanh nhớ lại Phó Thanh.
Chỉ cần anh xem cậu đã nhìn ra tướng mạo người chết, có thể đối với sự việc phát sinh trên người cậu cũng có hiểu biết, Chu Tuần đứng trước mặt cậu cũng không có một chút cảm ứng nào, nếu như nói ra Quỷ Sát đại hung có thể bóp nát sấm sét thì cũng không có một biện pháp giải quyết nào.
Thấy Chu Tuần còn nhìn cậu, Vu Vanh dừng một chút, ánh mắt rơi xuống cánh tay trái trống rỗng: "Tay anh..."
"À! Cánh tay đứt một đoạn mà thôi, không bỏ mạng coi như tốt rồi, thời điểm đó thì sống là được rồi."
Không nghĩ tới Vu Vanh sẽ chủ động quan tâm, Chu Tuần có chút được yêu quý mà sợ hãi, hắn quơ quơ ống tay áo, không để ý nói: "Bây giờ trình tự đi của con đường bị hủy mất, chúng ta chỉ có thể ở nhà khách này một thời gian thôi.
Cậu không phải phải về Tây Giang sao? Nơi này cùng chỗ đó cũng gần nhau đấy, chờ vết thương trên người được chữa khỏi thì cậu có thể gọi người nhà đến đón về."
"Ừm!"
Bà ngoại ở trong trại chứ không ở Tây Giang, mà trại lại càng ở trong rừng núi sâu thẳm xa xăm, hầu hết người ngoài hoàn toàn không thể khai quật ra Miêu Trại nguyên thủy.
Biên giới Tây Nam nhiều núi, ở thời xưa có đến mười vạn núi lớn xung quanh, núi cao nguy hiểm, giao thông lại bất tiện, trừ phi có người ở trong trại ra tiếp đoán, nếu không nhất định sẽ bị lạc đường trong núi lớn.
Bà ngoại cứng nhắc còn bảo thủ, cả đời này từ khi sinh ra chưa từng ra khỏi núi, chỉ có mấy người trẻ tuổi bên trong trại ra ngoài Tây Giang làm công thôi, làm một chút về nghệ thuật văn hóa mà thôi.
Vốn là cẩn thận nói qua với nhau, đợi khi đoàn tàu chạy tới Tây Giang thì sẽ có người tới đón Vu Vanh, nhưng ai mà ngờ được trên đường lại xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy.
Chu Tuần tinh tế nói với cậu khi nuôi quỷ vào giai đoạn sơ kỳ thì có khả năng gặp phải một số vấn đề nhỏ, như là nửa đêm có quỷ áp giường, nhìn thấy tàn hương của tiền giấy thì liền muốn ăn.
Sau đó, hắn còn căn dặn Vu Vanh cố dưỡng thương cho tốt rồi rời đi, lưu lại Vu Vanh ngốc ở trong phòng.
Cậu cúi đầu nhìn thấy cánh tay trái quấn đầy băng vải, mở nắm đấm tay ra, mọi thứ như bình thường.
Vu Vah đứng dậy kéo đóng rèm cửa sổ, mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, sau đó mở vải băng ra rồi liếc nhìn.
Hoa văn máu màu đỏ tươi từ bàn tay bắt đầu kéo dài tới khủy tay.
Đồ án hình hoa văn đơn giản nhưng cũng không quá đơn sơ mà tinh xảo mười phần, nhìn càng lâu lại làm cho người khác có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Chu Tuần nói hoa văn máu chỉ là lúc ban đầu mà thôi, cuối cùng biến thành hình dạng gì thì cũng không ai biết.
Dù sao người nuôi quỷ cũng không giống nhau, xem như đều là quỷ chết đói thì người nuôi khác nhau có thể nuôi ra hiệu quả khác nhau, nói không chừng qua mấy ngày thì hoa văn quỷ của bản thân sẽ không còn --- giống như hoa khô héo bởi vì có vài người chính là thực sự không thích hợp nuôi quỷ.
Coi như có trăm phương ngàn kế lấy được hoa văn quỷ cũng không thể duy trì nó được.
Cho nên mới nói, có hoa văn quỷ không thể chính thức bước vào ngành nghề người nuôi quỷ, chỉ có thể chờ một tháng sau để hoa văn quỷ ổn định mới có thể đến cục công an cấp 'Hộ khẩu người nuôi quỷ'.
Năng lực giả như người nuôi quỷ cùng thiên sư có thể hưởng thủ cực cao từ đãi ngộ cấp quốc gia, bao trọn gói nhà ở, chửa bệnh, học phí cho con cái đi học.
Khi hi sinh, người nhà được hưởng đãi ngộ của liệt sĩ cho nên vô số người đầu rơi máu chảy suốt cuộc đời cũng muốn được đi vào đó.
Lúc này, Vu Vanh lại không rõ tại vì sao lại có hoa văn quỷ, nói ra chỉ sợ có đến hàng trăm nghìn người ao ước đố kỵ nhưng cậu lại không có chút tâm lý may mắn nào.
Nếu như thật sự là đại quỷ kia, chỉ sợ không phải cậu nuôi nó mà là nó đem cậu nuôi ở bên mình mà uống máu ăn thịt.
Chỉ là tâm thái Vu Vanh đặc biệt ôn hòa, rận quá nhiều sẽ không căn, nợ nhiều hơn cũng không lo, phát hiện trên người mình có vô số câu đố, trong thân thể có khả năng bị một con ác quỷ tiến vào cũng không có suốt ngày lo sợ bất an.
Trãi qua mấy lần ngàn cân treo sợi tóc càng làm cậu không còn sợ hãi cái chết, bình tĩnh suy nghĩ đến những vấn đề thực tế hơn.
Ví dụ như gọi cho mẫu thân để báo bình an.
Mới quấn tốt vải băng, Vu Vanh lấy điện thoại di động ra, tay ở trong túi tự nhiên dừng lại, cậu sững sờ lấy ra được một đồ vật, chậm rãi giang hai tay.
Hạc giấy màu tím nhạt lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, chỉ là trên đỉnh đầu màu đỏ, nó nhiễm phải một giọt máu.
Bùa hộ mệnh không còn vậy mà phù triện hình hạc giấy vẫn còn!
Bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, thổ ngữ Miêu Trại không biết từ đâu truyền đến, khoảng cách đến phòng cậu ngày càng gần, Vu Vanh trở tay thu hồi hạc giấy.
Sau 15 phút, cửa liền bị một người đẩy ra: "Anh là Vu Vanh?"
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc trang phục của tộc Miêu khoảng 13 - 14 tuổi, âm thanh uyển chuyển thanh thoát như chim hoàng oanh rời hang nhưng ngữ khí không tốt lắm.
Vu Vanh giương mắt nhìn, chỉ thấy trong mắt tiểu cô nương không hề che giấu sự không cam lòng.
Loại địch ý này tựa như đứa nhỏ bị cướp đi hộp kem vậy, chỉ là quá thuần khiết đơn giản và bày rõ không cao hứng, tuy vậy không có ác ý.
Đẳng cấp thế này còn quá thấp, không tạo được nửa điểm ảnh hưởng đến Vu Vanh.
Nhìn thấy cậu không nói lời nào, tiểu cô nương bỉu bỉu miệng, không vui mà dùng một chút tiếng phổ thông còn cứng nhắc nói: "Tôi là A Lôi Đóa, trại lão nhờ tôi cùng chị Ngải và anh Cổ tới đón anh."
"Không biết anh tới sớm như vậy, anh chị bị Trại Thanh Nhai thỉnh lên đồng rời, chỉ còn có tôi đến đón anh, anh không ngại đi."
"Không sao, tôi cũng phải dưỡng thương nữa."
Vu Vanh nhàn nhạt nói, đưa ra tay trái còn đang quấn băng vải của mình: "Không vội!"
"Hả? Anh còn phải dưỡng thương?"
A Lôi Đóa cuống lên: "Nhưng là bên trong trại có việc rất gấp, trãi lão nhờ tôi lập tức đón anh trở về."
"Bọn họ còn có thể bị thỉnh đi lên đồng, tôi không cảm thấy chuyện gấp lắm đâu."
Ngữ khí của Vu Vanh vẫn luôn không thay đổi mà A Lôi Đóa lại tức tới giậm chân, khuôn mặt đều đỏ bừng: "Anh...! Anh...!..."
"A Lôi Đóa! Một khi không nhìn em, em liền hồ đồ."
Ngoài cửa là một giọng nữ nghiêm khắc truyền đến: "Sau này không duyệt cho em xuống núi nữa, nói láo nữa chị sẽ đem miệng em xé nát."
Vốn là tiểu cô nương tỏ ra cáu kỉnh càng nghe càng bị dọa đến run rẩy cả người, lập tức dừng lại làm một bé ngoan như một con chim cút, vẻ mặt nhỏ đưa đám xin tha: "Chị Ngải! Em không có..."
"Xin lỗi."
A Lôi Đóa rất không tình nguyện, hướng về phía Vu Vanh mà cúi thấp đầu: "Xin lỗi..."
Kết quả đầu nàng trực tiếp bị ép xuống một chút, hoàn hảo mà cong 90 độ, cô gái vừa mới tiến tới nhỏ giọng nói với Vu Vanh: "Thực sự xin lội! Tôi không để ý dạy con bé ngoan ngoãn, xin nhận lỗi với cậu."
Trang phục trên người cô có trang sức kéo sáng mang trên đầu, thoạt nhìn nó nặng cũng mười mấy cân.
Khuôn mặt cực đẹp hình trứng ngỗng, tự nhiên mà hào phóng, tiếng phổ thông cũng rất đạt tiêu chuẩn: "Đừng nghe nhóc con này nói mò, cậu là khách tôn quý nhất của chúng tôi, vốn là trại lão muốn đích thân tới đón, chỉ là trước đó bà Vu xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà té gãy chân, trại lão phải đến canh giữ trại ở bên trong, lúc bấy giờ mới dặn chúng tôi nhất định phải tiếp đón cậu trở về.
Bạch Cổ chính là ở trước cửa trại chờ ngài rất lâu."
"Bà ngoại bị té gãy chân?"
Vu Vanh nhíu mày lại, trong ký ức của cậu đối với bà ngoại* này ấn tượng không sâu.
Đời trước sau khi mẹ qua đời, cậu đưa tro cốt về Miêu Cương có nhìn qua bà ngoại.
Bà là một người khô gầy, sắc mặt vàng như nghệ, răng cả hai hàm đều rơi mất, nằm trên giường không đứng lên nổi, gần đất xa trời.
Vu Vanh liền tới kịp nhìn bà một cái rồi sang ngày thứ hai thì bà ngoại cũng qua đời.
*Chỗ này tác giả để ông lão mà đoạn sau lại nói về bà ngoại nên mình tự sửa lại cho đúng.
Tính toán lại thời gian thì đúng là một tuần lễ sau.
Tuy rằng thay đổi thế giới nhưng mà hướng đi của các sự việc cùng với trí nhớ của cậu cũng không quá khác biệt.
Xương cốt bà ngoại giòn, một khi gãy xương thì không dễ dàng tốt lên.
Nói không chắc nhưng có thể do lần gãy xương này, thân thể bà ngoại vốn hư nhược càng khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu đi.
Vu Vanh biết tỉnh cảm giữa mẹ và bà ngoại rất sâu đậm, không thể nhìn bà lần cuối cùng thì tuyệt đối sẽ tự trách đến chết.
"Đi thôi!"
Cậu đứng dậy: "Đi về để xem bà ngoại như thế nào rồi."
Nghe cậu thả lỏng, hai người vui vẻ, cùng Chu Tuần hỏi thăm một chút thì cả ba người đi ra ngoài.
Con đường đi về phía trại cực kỳ khó đi, gồ ghề chót vót, không có xe buýt cũng không có xe taxi chạy qua.
Đến trước cửa nhà khách thì ngừng lại trước một chiếc xe ngắn máy vẫn còn mới.
Vóc người thướt tha, mặt mày như tranh vẽ, em gái Miêu tộc chân dài bước một bước mà ngồi lên trên xe, A Lôi Đóa bị rầy đến tai to, lông mày kéo mắt ngồi ở phía trước cô.
"Lên đây đi!"
Động cơ ầm ầm run động, xe gắn máy tựa như một con ngựa vui chơi đầy sức mạnh, giống một làn khói mà lên đường núi.
Từ nhà khách đến trại tử cách nhau một đoạn, tiếng gió thổi bên tai ù ù, cảnh tượng gió ở hai bên đều xẹt qua, xe gắn máy lái đi thật nhanh, lái vào vùng rừng rậm rậm rạp bên trong.
Vừa bắt đầu còn có đường núi đến cuối cùng đều không có đường, chỉ có dân bản địa ở đây đời đời kiếp kiếp tạo ra con đường nhỏ, đường núi chót vót, xe như phi hành cheo leo trên vách núi.
Vách núi xẹt qua đáy mắt Vu Vanh, cậu mệt mõi ngắm mắt lại, bỗng nhiên bên tại truyền đến âm thanh căm giận oan ức của A Lôi Đóa: 'Tại sao nhất định phải cho người ngoài đến thôn để kế thừa? Rõ ràng anh Cổ ưu tú như vậy, vu thuật, thuật sâu độc, mọi thứ đều làm cho trong trại xa gần, ai cũng khen anh ấy.'
'A Lôi Đóa! Lần cuối cùng chị nhắc lại một lần nữa, sau này vào trại đừng nhắc đến chuyện này nữa.'
Ngữ khí Ngải Kiều nghiêm khắc: 'Vu Vanh là một mạch của Vu Thị, cao quý nhất, chỉ có hắn mới có thể khiến Cổ Vương tỉnh lại.
Đừng nói là kế thừa, coi như đem núi vàng núi bạc đưa hết cho hắn đi nữa cũng là điều đúng đắn.
Em mà còn hồ đồ thì chị sẽ xé miệng của em ra."
Cổ Vương?
Chuyện như vậy mà cứ quang minh chính đại nói trước mặt cậu, không cần phải cẩn thận khi nói ra à?
Kỳ quái chính là sau khi mở mắt ra, âm thanh hai người đang nói chuyện không còn nữa, im bật đi.
Nhắm mắt lại lần nữa, tiếng nói chuyện mới xuất hiện.
Bỗng nhiên có thứ gì giật giật, Vu Vanh định thần lại thì phát hiện con bướm nhỏ màu tím dừng lại trên vành tai Ngải Kiều.
Con bướm rất nhỏ, bất quá chỉ lớn bằng móng tay của ngón út thôi, ánh sáng trắng rơi xuống lỗ tai thì chỉ tựa như một món đồ trang sức không nhúc nhích.
Vu Vanh nhớ tới thời điểm ở nhà khách, trên lỗ tai A Lôi Đóa cũng có khuyên tai đồng dạng với hai bên tai trái phải của Ngải Kiều.
Lúc đầu Vu Vanh không để ý, hiện tại lại có chút hứng thú.
Thế giới này, thuật sâu độc ở Miêu Cương rất thần bí, tầng tầng bí pháp khó có thể tưởng tượng, chỉ là xưa nay truyền thừa ở Miêu Cương đều là cha truyền cho con, mẹ truyền cho con gái, tính bài ngoại cực kỳ nghiêm trông, cho nên đến bây giờ thuật sâu độc hoàn toàn được cho là đồ vật trong truyền thuyết.
Bây giờ nhìn lại thì đúng là danh bất hư truyền.
Nói không chắc thì còn có thể tìm được biện pháp đối phó với con ác quỷ.
Cho dù tốc độ xe gắn máy rất nhanh thì cũng phải đi hơn đường núi đến nửa ngày rốt cuộc mới đi nhanh tới trại.
Xe Gắn máu không thể tiến vào trại, cuối cùng phải đi bộ thêm một khoảng đường núi.
Xa xa có thể nhìn thấy một tòa tháp trống gỗ, mặt trống hoa cổ lơ lửng trên lầu được dùng từ cây hoa cùng da trâu chế thành.
Trống tháp đứng sửng ở giữa các đường tiến vào trại như là một tòa tháp vọng, gặp phải sự kiện khẩn cấp sẽ gõ trống, tiếng trống có thể truyền rất xa trong núi rừng.
Lầu một là trống gỗ, mọi người hưởng ứng, tiếng trống trong trại được truyền lại và cùng nhau trong coi, lộ ra cảm giác thê lương cổ điển.
Những người trong trạm kế bên tháp trống mặc trên người trang phục người Miêu đều chuyên môn tới tiếp đón Vu Vanh.
Ở chính giữa là một thanh niên dáng người kiên cường, mặt mày lại ôn nhu, làm người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp.
A Lôi Đóa vẫn luôn ủ rẽ ngóng ngóng ngay lập tức chỉ còn vui vẻ như con chim nhỏ sổ lồng mà vui chơi, vọt thẳng tới thanh niên mà chạy tới: "Anh Cổ!!! Anh Cổ!!!"
"Nha đầu này..
Hazzz!"
Ngải Kiều đau đầu thở dài, hướng Vu Vanh giải thích: "Phàm là con cháu bên ngoài trở về trại thì sẽ có người lớn trong nhà đều tự mình may trang phục truyền thống chờ ở trước lầu, phải thay đổi quần áo mới có thể đi vào trại.
Trên quần áo phải xông hơi thảo dược đặc chế, mặc nó đi vào trại thì trùng độc, sâu độc sẽ né tránh cậu."
"Bộ quần áo này là do bà ngoại cậu tự tay khâu may, Bạch Cổ là con trai độc nhất của đại vu trong trại.
Tính theo bối phận thì là em trai của cậu, gần huyết thống với nhau nhất, chỉ có hắn mới có tư cách thay thế bà ngoại tới tiếp đón cậu."
"Ừm!"
Tấm lòng thành của bà ngoại, Vu Vanh không tỏ ý kiến gật đầu, tiến lên phía trước.
Một người khác dâng lên cho cậu một ly rượu sừng trâu, Vu Vanh một hơi uống sạch, đón lấy quần áo cần phải thay.
Mà em trai này có vẻ không quá bình thường.
Vừa mới bắt đầu, Bạch Cổ chỉ thoạt nhìn có chút mất tập trung, nhưng sau khi Vu Vanh bước vào, bỗng nhiên hắn trợn to mắt, xanh cả mặt, cả người phát run dường như đang nhìn thấy quỷ.
Lúc thời điểm Vu Vanh tiến tới lấy quần áo, hắn đột nhiên trốn về phía sau một chút như thỏ nhìn thấy thiên địch của mình, muốn chạy trốn mà không dám trốn, mồ hôi lạnh trên mặt ứa ra, âm thanh run lên: "Cậu..
Sao lúc này ngài lại đến?"
"Bạch Cổ! Nói ngu ngốc cái gì vậy?"
Ngải Kiều nghi ngờ nói: "Cậu ấy là Vu Vanh đấy."
Mà nghe nói như thế, sắc mặt thanh biên càng khó coi hơn, sắc mặt trắng bệch, không dám tin tưởng nói: "Cậu ấy là Vu Vanh?".