Sau Khi Trọng Sinh Tôi Về Miêu Cương Kế Thừa Gia Nghiệp


"Bác gái, đừng có nói bậy nha, tôi đều nổi hết da gà lên rồi nè."
Người trung niên chà xát cánh tay, cảm thấy lãnh lẽo quái quỷ: "Chờ một lát tiếp viên tới thì nói với hắn, thật sự là quá dọa người..."
"Vu Vanh!"
Âm thanh vang lên làm không khí nóng lên được lan truyền từ hành lang bên ngoài đến phía bọn họ, trong tiếng nói tươi mát còn nhàn nhạt mùi chanh, đánh vỡ không khí 'ngưng trọng' trong khoan xe.

Vu Vanh cảm thấy âm thanh này rất quen tai, nhìn qua liền thấy Chu Tuần một thân cao lớn mặc đồng phục, trên mặt còn mang khẩu trang, cười hì hì dựa vào cạnh cửa, tay bấm cùng tung hứng thiết bài trước ngực mình.

"Không thể tưởng tưởng được chứ gì, người phụ trách xe lần này là tôi, Chu Tuần!"
"Trời ơi! Tôi nói mà sao Tiểu Hoa cứ kêu bậy thì ra do ngài công an đã tới, khó mà trách được.

Nó còn nhỏ, không có kinh nghiệm, phân biệt không được đâu là quỷ quái cùng với người nuôi quỷ.

Xin ngài thứ lỗi, xin hãy thứ lỗi ạ! Đây là trứng gà trong nhà, đều là thứ tốt nha."
Bác gái vừa nói vừa nhiệt tình đưa cho Chu Tuần một đống đồ vật, nào là trứng gà nào là đồ ăn nông thôn linh tinh.

Những người khác trong xe đối với Chu Tuần cũng rất tôn kính, nhưng mà người nhiệt tình như bác gái cũng không nhiều lắm, chỉ sôi nổi chào hỏi cùng Chu Tuần.

Mắt thấy người đến người đi, thật sự không phải lúc để trò chuyện, Chu Tuấn chớp chớp mắt với Vu Vanh.

Chỉ chốc lát, hai người liền rời đi khỏi vòng vây, cùng đi ra ngoài để nói chuyện.
"Nơi này là phòng nghỉ chuyên dành cho tôi, hẳn là cậu phải có chuyện gì nên mới đến tìm tôi."
Chu Tuần mở khóa vân tay rồi mời Vu Vanh tiến vào.

Phòng nghỉ không lớn, dành cho một người ở, dù vậy thì chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều có, thật ra so với giường sơ cứng của Vu Vanh thì tốt hơn nhiều.

Đóng cửa lại, biểu tình Chu Tuần nghiêm túc lên: "Tôi mới vừa đi tìm cậu thì thấy trong khoan xe của cậu có tiếng gà gáy, có phải là có điện thoại gọi đến hay không?"
"Không phải."
Vu Vanh lắc đầu, dừng một chút: "Từ ngày gặp được Phó đạo trưởng, quỷ điện thoại liền không có xuất hiện nữa."
"Nhưng mà cũng phải cẩn thận đấy."
Chu Tuần ngồi xuống giường, đem ghế duy nhất trong phòng nghỉ dường cho Vu Vanh: "Đúng ra lúc chuẩn bị đi tuyến Vân Quý hôm nay có chuyên gia kiểm tra qua chiếc xe, tình huống cụ thể thì không thể nói với cậu, nhưng trên xe xác thật có chút vấn đề.

Bình thường chạy cũng không có việc gì, chờ đến vùng cảnh Đông Nam, đường núi khúc chiết hơn một nửa là Quỷ Vực, không cẩn thận một chút liền có khả năng xảy ra sự cố lớn."
Vu Vanh trầm mặt gật đầu.
Ngày đó, quỷ đồng hồ báo thức vang một tiếng, cậu đã trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Tuần, lúc tiễn Phó Thanh là khi Chu Tuần đến dưới lầu Vu Vanh.

Nhờ cơ hội này, Vu Vanh uyển chuyển đem chuyện đi tàu có khả năng xảy ra chuyện nói với Chu Tuần rồi cuối cùng đề cập đến vấn đề an toàn của tính mạng.

Vốn dĩ cậu không có nhiều hy vọng, không nghĩ tới Chu Tuần lại nhận thật, còn mời chuyên gia đến tra xét.

Hiện tại, Vu Vanh đã biết chiếc xe này không phải chiếc xe ban đầu, mà còn có kiểm tra qua, chắc chắn sẽ không có vấn đề nào xảy ra.

"Nếu cậu cảm thấy đau nhức giữa mày, thị lực giảm xuống, xuất hiện bệnh trạng ánh sáng nhỏ tản ra thì nhớ nói rõ với tôi."
Nói tới cái này, Chua Tuần cười ha hả: "Dương Gia Bình của chúng ta được cử đi học ở học viện tiêu chuẩn Phật hoa thanh, tuy rằng còn chưa so được với đại học Thiên Đại thủ đô nhưng cũng được xem là trường cao cấp tốt nhất rồi."
Từ khi xác nhận chuyện về đoàn tàu thì thái độ của Chu Tuần thân cận hơn với cậu.

Vu Vanh vốn đang lo lắng ở thế giới thần quỷ thần quái này, bản thân có thể bị ban ngành liên quan bắt lại nghiên cứu hay không.

Ai biết tra một chút, cậu liền biết trên thế giới này người có thể nhìn thấy tương lai, hấp dẫn quỹ quái không phải số ít.

Thậm chí có loại năng lực thị giác đặc thù gọi là "Thiên nhãn", trời sinh là hạt giống tốt để làm hòa thượng, đồng thời cũng sẽ đặc biệt làm quỷ quái thèm nhỏ dãi, bệnh trạng cùng với Vu Vanh của hiện tại rất giống nhau.

Vô luận bị nhận nhầm thành bất cứ thứ gì, ít nhất so với chết rồi lại trọng sinh là tốt nhất.

Trãi qua mấy ngày tiếp xúc cùng với người khác, Vu Vanh phát hiện người có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra được cậu có tướng mạo người chết thì chỉ có Phó Thanh thôi, đợi đến bảy ngày đầu thất qua đi, quỷ khí trên người cậu tiêu tán thì sẽ an toàn rất nhiều.

Chu Tuần tuy ngoại trừ mỗi lúc mọi nơi đều mang khẩu trang ra thì lại rất nhiệt tình, tay chân không thể rãnh rỗi, thỉnh thoảng liền đánh lên vai.

Mỗi lần Vu Vanh đều không chút dấu vết tránh né đụng chạm của hắn.

Vu Vanh vốn trời sinh lãnh cảm, hơn nữa có vết xe đổ của Tuân An thì càng không thích người khác đụng chạm mình, Phó Thanh ngày hôm đó là ngoại lệ.

Thần kinh Chu Tuần không nhạy bén, không cảm thấy được cái gì mà đi ra, xem thời gian thì nên đi tuần những khoang xe khác do đó liền cùng Vu Vanh tạm biệt.

Trên đoàn tàu lần này có 3 người thay phiên trực, ngoại trừ Chu Tuần là người nuôi quỷ thì có thêm 2 người thiên sư.

Sau khi trở về, Vu Vanh phát hiện những người bình thường đều rất tôn kính cùng thân cận đối với nhóm năng lực giả này.

Bản tính Chu Tuần nhiệt tình rộng rãi không cần phải nói, hai vị thiên sư kia thì có một người lớn tuổi và một người trẻ tuổi trên mặt còn chưa hết tính trẻ con, tuy rằng đều có một chút thận trọng thuộc về phe học viện nhưng cũng lễ độ mười phần, không ỷ mạnh hiếp yếu, xem thường người khác.

Đoàn tàu không phân biệt ngày đêm, ngay tại quỷ vực trên mặt đất mà tiến lên.

Thỉnh thoảng khi đến các khu an toàn khác sẽ dừng lại một chút.

Bầu trời quỷ vực vĩnh viễn là màu đen, không phân biệt được ngày đêm.

Từ khi trọng sinh đến nay, Vu Vanh rốt cuộc cũng có thời điểm một thân một mình yên tĩnh suy nghĩ, mấy ngày nay ngoại trừ lên mạng xem tin tức thì Vu Vanh lại bắt đầu điền câu hỏi của Vu Hội Học.

Hiện tại cậu đã điền đến trên năm trăm đề tài, vấn đề phía sau càng có giá trị phân tích về trùng càng lớn, so với lúc trước lại càng cổ quái hơn, đa số đều là hỏi dò tình huống về một người dành cho người tham gia nhưng vấn đề rất quái dị.

[506 Hắn thích ăn cái gì?]
[507 Hắn thích làm việc gì nhất?]
[508 Hắn là hình huyết gì?]
....
Cái vấn đề quan trọng là "Hắn" là ai, Vu Vanh không hiểu, vấn đề mở đầu cũng không có giải thích.

Nếu như không nhìn phía trước mà chỉ nhìn vấn đề năm trăm đề tài ở mặt sau, quả thực dường như là vấn đáp đề tài cuồng nhiệt sâu thôi.

Trên diễn đàn, thông tin thân phận đều là việc riêng tư, gia nhập câu lạc bộ mới có thể thấy.

Vu Vanh không có cách nào dò hỏi người khác, mở topic cũng rất nhanh liền chìm xuống dưới.

Vu Vanh cảm thấy có thể là người ra đề mục sai lầm, không thể bỏ đi khi đã đáp trả một nửa vấn đề, đến cuối cùng, cậu thẳng thắn mà ẩn ý yêu thích chính mình rồi điền lên.

Vấn đáp có tổng cộng một ngàn đề tài, Vu Vanh ngồi trên xe đến ngày thứ ba rốt cuộc mới hoàn thành.

Đệ trình cuốn vấn đáp, chờ đợi xét duyệt, Vu Vanh không có hy vọng đối với thông báo thông qua, vì vậy liền đối với 'CLB người nuôi rùa giao lưu học tập' mà xem xét.

Đây là CLB mà Chu Tuần tham gia, xem như là CLB cho nhóm nhỏ bằng hữu của người nuôi quỷ.

Trên internet có rất nhiều kiêng kị, nuôi quỷ thì không thể nói là nuôi quỷ, mà phải dùng hài âm 'Con rùa', 'Người nuôi rùa' để ảnh chân dung là Rùa mai xanh Q ngây thơ khả ái.

Lần này, đăng ký của Vu Vanh rất nhanh liền được thông qua, phó CLB đang trong trốn công việc mà biểu thị nhiệt liệt hoang nghênh đối với cậu.

Sau đó mang Vu Vanh bỏ thêm vào nhóm chat.
Trong nhóm chat, mọi người rất nhiệt tình với người mới, bong bóng nổi dồn dập đầy hoan nghênh, nick cá nhân của bọn họ cũng rất thú vị.

Nuôi quỷ chết đói chính là [Ngạc cổ con rùa], dưỡng thi quỷ là [Rùa mai xanh], nuôi quỷ treo cổ chính là [Trường cổ con rùa], nick name của Chu Tuần 'Con rùa tiền tài', trong cổ họng hắn có nuôi một con quỷ tiền tài, nuôi chúng quỷ ở bên trong cơ thể có uy lực lớn hơn các loại khác.

Ngay lúc Vu Vanh đang lật xem những tư liệu phân loại quỷ quái trong câu lạc bộ thì đột nhiên đoàn tàu rung rung.

Con đường nguyên bản vững chắc bỗng kịch liệt lắc lư, giống như máy bay gặp khí lưu mạnh.

Vu Vanh phản xạ có điều kiện mà nắm chặt tay vịn cạnh đầu giường để khống chế thân thể lại, nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, cậu ngây ngẩn cả người.

[Các vị lữ khách xin chú ý! Bây giờ chúng ta đang đi qua chiến trường mộ địa Thanh Ô Nhai, khí lưu âm phong mạnh có thể sẽ dẫn đến phát sinh việc đoàn tàu xóc nảy ở một trình độ nhất định.

Đây là hiện tượng bình thường, mong mọi người không nên hoảng hốt, mong mọi người xác nhận dây an toàn trên ghế cứng có buộc chặt hay chưa, băng an toàn trên giường nằm của mọi người có buộc chặt hay không, mang theo bịt trùm mắt để bảo vệ mắt, nắm chặt ghế dựa bên cạnh hoặc tay vịn đầu giường, cảm ơn mọi người đã thông cảm và phối hợp.]
Phát thanh ba lần tuần hoàn, các hành khách binh hoang mã loạn* nhờ nhân viên phục vụ trên tàu động viên mà trở nên tỉnh táo lại, dồn dập nịt dây an toàn.

Mà Vu Vanh thì nhìn chằm chằm không chớp mắt ra ngoài cửa sổ, lực chú ý đều bị khinh cảnh bên ngoài hấp dẫn.

Quỷ vực vĩnh viễn là ban đêm, quỷ khí dày đặc như mây che kín bầu trời nhưng bên ngoài bây giờ lại sáng lên.

Ánh sáng từ chân trời rơi xuống, chiếu rọi trên vách núi cheo leo cùng rừng tùng bách xanh ngắt mà ướt át.

Nói là đoàn tàu, kỳ thực toa xe cũng không nhiều, càng giống với xe buýt phiên bản dài hơn thì mới có thể quay tại khúc cua chặt hẹp đầy nham thạch gian nan tiến lên phía trước, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống là nước sống cuồn cuộn tuôn trào không ngừng, cực cao cực hiểm ác.

Mà nhìn về phía trước có thể phát hiện nước sông đột nhiên đổi hướng, bên dưới vách núi, đất đai bị nước hãm xuống từng hố lớn, nửa bên bùn đất hiện ra màu máu đỏ tươi sền sệt, da khô cạn nứt nẻ, mơ hồ có thể thấy được một đống bùn đất nham thạch chồng lên lộ ra, ở ngoài khảm khung xương trắng, mà mặt đất nửa bên khác tất cả đều bị cháy đen, thương tích chất chồng, giống như bị thiên lôi bổ xuống, tiếng sấm rền cuồn cuộn không dứt bên tai.

Rõ ràng cửa sổ bị khóa chặt, Vu Vanh luôn cảm thấy có thể nghe thấy tinh lực um tùm, cậu chỉ liếc nhìn khối đất màu máu liền cảm thấy đầu váng mắt hoa cùng buồn nôn.

Mà nơi địa vực cháy đen truyền đến khí tức hủy diệt càng làm cậu cảm thấy khó có thể chịu đựng được, trời sinh bài xích như gặp phải thiên địch, giống như trong lòng không tự chủ có cảm giác bạo ngược dâng lên, trong nội tâm phảng phất có thứ gì đó vô cùng sống động.

Mãi đến khi, trong ngực Vu Vanh cảm thấy ấm áp mới phục hồi lại tinh thần, không tự chủ mà nắm lấy bùa hộ mệnh, Vu Vanh nghe thấy vị đại thúc cách vách đang kêu tên mình.

"Nhóc con, đừng nhìn thẳng vào chiến trường."
"Người trẻ tuổi quá lỗ mãng! Năm đó Phó đại tông sư dẫn thiên lôi tiêu diệt quỷ vương Bạch Cốt, tàn sát Quỷ Quốc bạch cốt thành chiến trường mộ địa, dù là thiên sư hay người nuôi quỷ đều không dám thẳng, mau mau mang vào trùm mắt, cẩn thận bị kinh sợ rớt hồn!"
Nhận trùm mắt từ đại thúc tốt bụng, nghe đến cái chữ 'Phó' này, Vu Vanh không tự chủ nghĩ đến Phó Thanh.

"Phó đại tông sư?"
"Không thể nào! Chao ôi! Hiện tại không có ai lại không biết đến Phó đại tông sư.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

[Ngôn Tình] Sống Chung
3.

Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
4.

Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================
Bác gái giường trên đã đeo trùm che mắt quỷ củ nịt dây an toàn kinh sợ kêu, quả thực giống như nhìn thấy con khỉ sinh ra từ hòn đá.

Ngay cả đại thúc tuổi trung niên cũng líu lưỡi, liên tục lắc đầu: "Ngươi trẻ tuổi bây giờ yêu thích giáo dục nhưng không có thực hành thực sự, thậm chí ngay cả chín tên anh hùng liệt sĩ cứu giúp nhân loại năm đó cũng không nhớ rõ ràng."
"Nếu không có Phó đại tông sư, chúng ta vẫn phải sống trong tình thế nước sôi lửa bỏng, nào có được liên minh như bây giờ."
Cùng lúc đó bên trong khu nghỉ ngơi, Chu Tuần đang ngồi cùng một chỗ với hai thiên sư.

Không cần trùm mắt bịt kín giống với người bình thường, bọn họ thông qua kính viễn vọng có chất liệu đặc thù có thể nhìn về phía chiến trường.

So với người bình thường, bọn họ hiểu rõ hơn sự hình thành của chiến trường mộ địa khủng bố này.

"Không nghĩ tới 60 năm trôi qua, oán niệm âm phong của quỷ vương Bạch Cốt vẫn còn chưa tan đi."
Chu Tuần líu lưỡi, không nhịn được gãi gãi cuống họng.

Quỷ tiền tài hấp thụ quỷ khí mơ hồ bị ảnh hưởng hiện ra dị tượng, mới vừa bị đè xuống thì miệng hư thối lại hiện lên nhưng bây giờ không có người chú ý.

Thiên sư thiếu niên thoạt nhìn như mới ra trường đến thực tập nhìn chằm chằm không chớp mắt nhìn về phía mảnh đất lớn cháy đen kia, xem đến say mê: "Tổ sư Tam Thanh ở trên, thiên hàng huyền lôi, giết tà chém ma, hôm nay rốt cuộc tôi cũng được nhìn thấy tận mắt rồi."
"Hằng năm có nhiều người gọi đến hù dọa, khoe khoang, không phải là vì tận mắt nhìn thấy di tích của Phó sư tổ à."
Tên còn lại mặt đầy chấn động mà sùng kính, luôn mồm nói: "Thật lợi hại, thật sự thật lợi hại, tôi thật muốn tận mắt nhìn thấy kiếm gỗ đào sét đánh cửu chuyển trong tay Phó đại tông sư trên sách giáo khoa, một kiếm chém giết quỷ vương Bạch Cốt!"
"Tôi chính là vì Phó sư tổ mới chọn học môn học dẫn lôi quyết."
Thiên sư thiếu niên ánh mắt rạng ngời rực rỡ: "Tôi muốn sang năm đến quỷ vực rèn luyện, sớm muộn cũng có một ngày, tôi cũng phải như Phó sư tổ dẫn thiên lôi chém hết tà sùng!"
Theo đoàn tàu tiến lên, khoảng cách khối đất bị thiên lôi đập lít nha lít nhít tới mộ địa chiến trường càng ngày càng gần, hai tên thiên sư trẻ tuổi cố gắng không được mà nhiều lời, tại chỗ lấy giấy vàng chu sa ra dồn dập, mượng uy thế tiên lôi ngưng tụ không tan như say như mê vẽ dẫn lôi phù.

Ngoại trừ Chu Tuần rất thảm, hắn run lập cập, hận không thể cuộn thành một đoàn.

Quỷ quái bình thường e ngại chính khí lãnh lẽo của thiên lôi còn sót lại, người nuôi quỷ như hắn liều mạng trốn xuống dưới, đảo mắt nhìn như muốn trốn từ yết hầu đến ruột ở bên trong.

Vật dơ bẩn giỏi khắc chế khí tràng chính phái nhất, mà Chu Tuần vừa nghĩ tới quỷ còn có thể hồi phục trong cổ hỏng ở loại địa phương đó liền sầm mặt lại.

Cả người ngứa ngáy, đứng ngồi không yên, lại không thể ở lại chỗ này, thẳng thắn đi ra ngoài.

Trong hành lang có khắc phù triện, tất cả đèn đều đóng, ở ngoài đoàn tàu cũng là một màu đen nhánh, tất cả phù triện đều tối lại, hiện tại nó hoàn toàn chính là một đoàn tàu bình thường nhất.

Oán niệm âm phong 60 năm bên trong chiến trường khu mộ địa chưa tán đi, khí tức bất kỳ phù triện mới nào cũng có thể khiến nó bạo động.

Cũng như Chu Tuần, hai thiên sư kia hay năng lực giả nào cũng sẽ mang màng cha đậy khí tức trên phù triện, chỉ lo xúc động đến quỷ linh và khiến nó quấy phá.

"Nếu như không phải uy thế thiên lôi thật lâu chưa tiêu tán, e sợ chỉ là vùng đất toàn thịt nát của bạch cốt này có thể sinh ra một ác quỷ rồi."
Chu Tuần cảm khái, muốn triệt để giết chết quỷ quái, nói nghe thì dễ, huống chi là quỷ vương.

Nếu như không hủy diệt tín vật nguyên bản hơi bất cẩn một chút chúng nó sẽ quay đầu trở lại, coi như khi hoàn toàn giết chết quỷ quái thì âm khí tứ tán lan rộng, không làm sạch kịp thì có thể dựng dục ra quỷ hồn mới."
Mắt thấy đoàn tàu sắp vượt qua khu thiên lôi, sắp sửa đến khu thịt nát bạch cốt, Chu Tuần rốt cục thư thả một chút.

Hắn một bên ghét bỏ quỷ sang (quỷ trong cổ Chu Tuần) nhát gan, một bên hướng phòng nghỉ đi tới.

Liền ngay lúc này, điện thoại vang lên.
"Này? Lão Mã hả? Bây giờ Vu Vanh đang ở trên xe này."
"Hiện tại? Hiện tại chúng ta lập tức liền đi vượt qua Thanh Ô Nhai, làm sao..."
'Dừng xe! Khẩn cấp dừng xe! Tuyệt đối không nên đi qua Thanh Ô Nhai! Phải dừng nhanh!"
Lão Mã lớn tiếng với người đối diện đầu bên kia điện thoại, vội vàng nói: "Nó là tiểu quỷ điện thoại Vu Vanh nói, 60 năm trước khi diệt trừ thanh thị, đánh số thứ tự 460 còn một tia tàn hồn, thuộc hạ của quỷ vương Bạch Cốt, ở tại Thanh Ô Nhai bị Phó đại tông sư chém giết, mộ địa Thanh Ô Nhai dồn sức mạnh cho nó thức tỉnh, không phải không kịp...!Két...!Xì xì'
Ngắt.
Điện thoại đột ngộ bị cắt đứt, cùng lúc đó bóng tối không bình thường bao trùm toa xe.

Bên trong buồng xe, người bình thường không cảm thấy được quỷ khí âm trầm, chẳng qua chỉ cảm thấy lạnh thôi.

Bị trùm mắt đặc chế che khuất tầm mắt, bọn họ không nhìn thấy hoàn cảnh biến hóa, đều ở tại chỗ chờ phát thanh.

"Máy đều hòa sao lại lạnh như vậy."
Bác gái nhỏ giọng lầm bầm oán giận: "Ôi chao! Gió từ đâu thổi tới đây, thổi đau luôn cái gáy của tôi..."
"Các người có nghe thấy tiếng chương không?"
Đại thúc tuổi trung niên đột ngột nói một câu, bên trong buồng xe liền rơi vào trầm mặt.

Mới vừa rồi còn không có cảm giác, mà trong không gian yên tĩnh thật sự giống như có tiếng chuông nhỏ bé vang lên, chính là tiếng chuông điện thoại di động bình thường nhất, chuông điện thoại từ phi thường nhẹ nhàng đến càng ngày càng vang.

Bỗng nhiên, bác gái chần chờ mở miệng: "Hình như là từ..

nhóc con Vu Vanh từ giường dưới truyền đến?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui