Anna có thể nhanh chóng lấy ra mười vạn để kết thúc chuyện này, đã có thể chứng minh rằng cô ta không chỉ kiếm riêng chừng ấy tiền từ tiệm, nhưng là --
“Mười vạn chắc chắn không thể đền bù được hao tổn của tiệm, nhưng nhiều hơn thì Anna cũng sẽ không ói ra thêm nữa.” Nhiếp Câu có hơi đáng tiếc nói.
‘Có thể lấy được nhiều như vậy đã rất không tệ rồi, nếu không phải có cậu ở đây, ngay cả đuổi bọn họ đi tôi cũng rất lao lực.’ Kê Du Cẩn tỏ vẻ.
“Hiện tại cửa hàng anh không còn nhân viên nào nữa, anh tính làm sao bây giờ? Còn muốn tiếp tục kinh doanh sao?”
Kê Du Cẩn cũng đã tự hỏi qua vấn đề này, nghe vậy biểu đạt một chút suy nghĩ của mình: ‘Danh tiếng trước đây gầy dựng phỏng chừng đã bị bọn họ hủy hoại cả rồi, tiếp tục kinh doanh chỉ có lỗ mà không lời.
Tôi tính sửa chữa mặt tiền lại, bảng hiệu cũng thay đổi, sửa lại thành một tiệm mới, buôn bán lại lần nữa.
Cũng nhân lúc trang trí lại tiệm mà tuyển nhân viên lần nữa.”
Chỉ là cứ như vậy, cũng tương đương với việc từ bỏ mấy năm tâm huyết trước đó.
Đối với việc này, Kê Du Cẩn khó tránh được cảm giác tiếc nuối.
“Vậy cũng được, không phá bỏ thì không xây mới được.” Nhiếp Câu rất tán đồng chủ ý của Kê Du Cẩn.
Hai người cùng nhau dọn dẹp trong tiệm một chút, sau đó đóng kỹ tất cả các cửa rồi rời đi.
Trên đường, Nhiếp Câu đột nhiên nói: “Xin lỗi.”
Hửm?
Kê Du Cẩn nghe thế khó hiểu nhìn hắn.
“Hôm nay có phải dọa đến anh rồi không? Thật ra tôi cũng không phải là một người hay dùng bạo lực… Bỏ đi, nếu anh để ý, tôi sẽ mau chóng dọn đi.”
Thì ra là vì chuyện này, Kê Du Cẩn nhanh chóng khoa tay nói: ‘Tôi không có bị dọa, tôi hiểu lúc đó cậu đang giúp tôi! Ngăn cậu lại là bởi tôi lo lắng cho cậu vì tôi mà chuốc lấy phiền phức cho mình.’
Quan trọng nhất là –
“Đừng dọn đi, được không?” Trên mặt Kê Du Cẩn lộ ra thần sắc khẩn cầu.
Tuy rằng thời gian Nhiếp Câu ở nhà anh không lâu, nhưng mấy ngày nay anh đã quen với cảm giác đưa mắt là có thể nhìn thấy một người khác.
Nguyên do thì không nói cụ thể được, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Nhiếp Câu sẽ dọn đi, tưởng tượng đến bọn họ sẽ càng lúc càng xa lại trở thành người xa lạ, Kê Du Cẩn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cho nên, anh không dám chậm trễ chút nào, cũng không rụt rè mà biểu đạt mình muốn anh ở lại.
Nhiếp Câu im lặng một chút, đột nhiên đưa tay ôm Kê Du Cẩn vào lòng mình, không để anh nhìn đến biểu cảm phức tạp của mình.
Nhiếp Câu dùng giọng nói mang theo ý cười nói: “Tôi mới là người luyến tiếc phải dọn đi đây, nếu không ở đâu lại có thể gặp được một chủ nhà tốt như vậy chứ?”
Cho nên, xin anh đừng lộ ra vẻ mặt cầu xin hèn mọn như vậy, làm người khác nhịn không được mà đau lòng.
Đi một chuyến đến tiệm, kết quả không chỉ không cho Nhiếp Câu ăn được bánh kem ngon, ngược lại còn trải qua một hồi tranh cãi.
Vì để đền bù, Kê Du Cẩn đi mua nguyên liệu làm bánh ngọt, chuẩn bị về nhà tự mình làm chút đồ ngọt cho Nhiếp Câu nếm thử.
Với Kê Du Cẩn, làm đồ ngọt là một chuyện vô cùng nghiêm túc.
Yêu cầu đưa hết sự chú ý vào, hết sức chuyên chú, trong quá trình làm tốt nhất không có bất kỳ sai lầm nào, như vậy mới tạo ra được thành phẩm khiến người khác vừa ý.
Nhiếp Câu có thể múa may muỗng sạn nơi bếp lò khói dầu mù mịt, nhưng nhìn đến thời điểm Kê Du Cẩn vô cùng chuyên tâm tinh tế làm đồ ngọt, hắn muốn giúp đỡ cũng không dám xuống tay.
Trạng thái Kê Du Cẩn đắm chìm vào những thứ như bột mì, bơ, kem phủ và các loại nguyên liệu khác, làm Nhiếp Câu cảm thấy anh không phải đang làm thức ăn gì mà giống như đang sáng tác một tác phẩm nghệ thuật.
Nhiếp Câu không quấy rầy Kê Du Cẩn, mà về phòng tiếp tục chỉnh sửa video của hắn.
Hắn biết trong giới này phải làm video có nội dung gì mới hot, cho nên có thể ít đi một vài đường vòng so với một số người.
Hiện tại hắn cũng coi như là một người UP video trò chơi có chút danh tiếng, thu nhập từ chế tác video và livestream cũng sàn sàn như nhau.
Đối với chuyện kiếm tiền này, Nhiếp Câu vẫn rất để bụng, ít nhất hắn phải đảm bảo có một phần thu nhập tương đối ổn định, phải tay làm hàm nhai mới được.
Cũng không thể giống đời trước không biết liêm sỉ mà bám trên người A Cẩn hút máu, thậm chí là ăn tươi nuốt sống (*), lấy oán báo ơn…
Đợi Kê Du Cẩn làm xong đồ ngọt rồi, tìm Nhiếp Câu đến nếm thử, thời gian đã đến lúc lên đèn.
Làm đồ ngọt, vốn dĩ là một chuyện rất tốn thời gian, đặc biệt là khi Kê Du Cẩn còn muốn làm mỗi chi tiết đều phải hoàn mỹ.
Đồ ngọt Kê Du Cẩn làm là macaron, có hai hương vị là sô cô la và matcha.
Từng cái bánh tròn trịa đáng yêu, chỉnh tề đặt trên đĩa, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy hoàn mỹ.
“Làm đẹp như vậy, khiến người ta không nỡ ăn mất.” Nhiếp Câu tán thưởng nói.
Kê Du Cẩn nghe vậy lộ ra ý cười, trong lòng có một chút cảm giác thành tựu, những chuyện không vui ban ngày cũng bị đuổi đi hết.
Anh không tiếng động thúc giục Nhiếp Câu mau nếm thử, trong mắt đều là cảm xúc chờ mong.
Nhiếp Câu cầm di động chụp mấy tấm ảnh trước, sau đó mới cầm thấy một cái macaron bỏ vào miệng.
Hắn ăn chính là vị matcha, một ngụm cắn xuống, vỏ ngoài xốp giòn, có thể nghe rõ âm thanh bị cắn “rốp” một tiếng, mà bên trong vỏ ngoài xốp giòn là nhân mềm mại, vào miệng liền tan, hương vị matcha tươi mát lan tràn trong miệng, còn có mùi sữa nồng đậm!
Nhiếp Câu cũng không thích ngọt, nhưng Kê Du Cẩn làm phần macaron này chỉ có vị ngọt nhạt, thật là hoàn mỹ thuyết minh cái gọi là “ngọt mà không ngán”!
“Ngon quá, đây là loại điểm tâm ngọt ngon nhất tôi từng ăn qua!” Nhiếp Câu không chút keo kiệt ca ngợi.
Kê Du Cẩn vẫn rất có tin tưởng với tay nghề của mình, thấy Nhiếp Câu thích, anh cũng cảm thấy mỹ mãn.
Trước khi Kê Du Cẩn còn làm thợ làm bánh, ở trong tiệm, macaron anh làm chính là điểm tâm chiêu bài của tiệm, một cái nho nhỏ cũng phải bán đến 20 tệ, lại cung không đủ cầu như cũ, có thể thấy được hương vị này có bao nhiêu ngon.
Trừ một phần đặt trong dĩa cho Nhiếp Câu nhấp nháp kia, còn một ít macaron, Kê Du Cẩn tìm hộp cẩn thận đóng gói, để vào tủ lạnh.
“Đó là để đi tặng người khác sao?” mc thấy Kê Du Cẩn dụng tâm đóng gói như vậy, suy đoán nói.
Kê Du Cẩn gật gật đầu: ‘Ngày mai tôi muốn đi gặp một vị trưởng bối, cái này là đưa cho dì ấy.”
Trưởng bối?
Nhiếp Câu rũ mắt, rất nhanh đã đoán được thân phận của vị trưởng bối này.
Hiện giờ người có thể được Kê Du Cẩn xưng là trưởng bối, đại khái chỉ có bạn của mẹ Kê Du Cẩn, một người bác sĩ họ Thư.
Vì đặc thù cơ thể của mình, từ nhỏ Kê Du Cẩn đã bệnh tật ốm yếu, vẫn luôn nhờ bác sĩ Thu giúp anh điều trị.
Đời trước, bác sĩ Thư vô cùng chán ghét Nhiếp Câu, vẫn luôn khuyên nhủ Kê Du Cẩn rời xa hắn.
Nhưng mà khi đó Kê Du Cẩn đã bị Nhiếp Câu dùng danh nghĩa “tình yêu” mạnh mẽ trói buộc, không chỉ không nghe lời bác sĩ thư, lại còn dưới sự can thiệp của Nhiếp Câu mà dần dần xa cách bà.
Hiện tại nghĩ lại, bác sĩ Thư ở bệnh viện thấy nhiều sự phức tạp của lòng người, hẳn là đã nhìn ra Nhiếp Câu mang theo ý xấu, mới có thể luôn khuyên Kê Du Cẩn rời xa hắn.
Bác sĩ Thư là người chân chính quan tâm Kê Du Cẩn, nếu đời trước Kê Du Cẩn không xa cách bà, nói không chừng bi kịch sau đó cũng sẽ không xảy ra…
___________________
(*) Câu gốc là “cơm mềm ngạnh ăn” tức là chỉ những kẻ ăn bám người khác mà còn không biết điều, xem việc người khác nuôi mình là đương nhiên.
Thậm chí còn đòi hỏi cái này cái kia, ra những yêu sách khiến người kia phải đáp ứng cho mình..