Lúc còn ở trên núi Thanh Giang, Kê Du Cẩn lo lắng nhất chính là bị Nhiếp Câu phát hiện bí mật thân thể mình.
Cũng may Nhiếp Câu rất tôn trọng riêng tư của người khác, lúc anh tắm rửa hoặc vệ sinh gì đó, sẽ tìm cớ chủ động tránh mặt, tất nhiên cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện giống phim truyền hình, tình tiết đột nhiên xông vào gặp được đối phương không mặc quần áo, kiểu thế.
Bí mật của Kê Du Cẩn cũng thuận lợi mà che giấu.
Tuy rằng thân thể khác với người bình thường, nhưng suy cho cùng Kê Du Cẩn cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, buổi tối này cứ nghĩ đến người trong lòng, tinh thần và thể xác khó tránh khỏi xao động.
Lăn qua lộn lại ngủ không được, Kê Du Cẩn đứng dậy đi đến phòng bếp rót cho mình một ly nước, lúc trở về nhịn không được nhìn về hướng phòng Nhiếp Câu.
Chần chờ vài giây sau, anh cảm thấy hành vi nhìn chằm chằm phòng người ta không chịu bước đi thế này hình như có hơi biến thái, cầm ly nước muốn về phòng, không ngờ ngay lúc này Nhiếp Câu lại mở cửa phòng ngủ ra!
Kê Du Cẩn vốn đang có hơi chột dạ, thấy vậy thiếu chút nữa không cầm chắc ly nước trong tay.
“Hửm? Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?” Nhiếp Câu vừa hỏi vừa đi qua.
Hắn vừa mới kết thúc livestream, chuẩn bị đi ra rửa mặt, không ngờ gặp được Kê Du Cẩn.
Kê Du Cẩn ổn định lại tâm trạng, khoa tay nói: ‘Ngủ không được.’
Nhiếp Câu sững một chút, rất nhanh đã đoán được nguyên nhân Kê Du Cẩn không ngủ được, cười khẽ một tiếng, nói: “Là tôi sơ sót, anh về nằm trước đi, chuyên gia dỗ ngủ đặc biệt sẽ đến mau thôi.”
Lời này vừa nói xong, Kê Du Cẩn cảm thấy giống như tâm sự của mình bị Nhiếp Câu nhìn thấu, tức khắc vừa thẹn vừa ngại, gương mặt nóng lên.
Nhưng dù có cảm thấy thẹn thùng, anh cũng không từ chối sắp xếp của Nhiếp Câu, ngoan ngoãn về phòng nằm, chờ Nhiếp Câu lại đây.
Xuất phát từ tâm lý trốn tránh lừa mình dối người, Kê Du Cẩn mang bịt mắt lên trước, giống như chờ Nhiếp Câu đến đây thật sự chỉ vì giấc ngủ, không có tạp niệm gì hết.
Nhưng trong mắt Nhiếp Câu, hành động của anh giống như tự động nhảy vào bẫy, còn ngoan ngoãn chui vào dây thừng, làm người ta nhịn không được muốn bắt vào lòng bàn tay ăn hiếp.
Đương nhiên, ý tưởng này Nhiếp Câu cũng chỉ tưởng tượng rồi thôi, cho dù trong đầu Nhiếp Câu có trăm ngàn cách ăn hiếp Kê Du Cẩn, hành động bên ngoài vẫn quy củ mát xa giúp Kê Du Cẩn đi vào giấc ngủ.
Đợi Kê Du Cẩn ngủ say, Nhiếp Câu lại không lập tức rời đi.
Hắn đang tự hỏi một chuyện, có nên làm rõ tình cảm giữa Kê Du Cẩn và hắn hay không?
Hiện giờ hai người sống chung thế này đã tràn đầy ái muội, chẳng qua cả hai đều ăn ý không chọc thủng một tầng giấy cửa sổ cuối cùng này thôi.
Thứ Kê Du Cẩn băn khoăn là thân thể khác thường của anh, còn thứ hắn băn khoăn là sợ sẽ xúc phạm đến A Cẩn của hắn lần nữa.
Nhưng mà, trên núi Thanh Giang gắn bó như hình với bóng hơn mười ngày, không chỉ làm Kê Du Cẩn thêm ỷ lại vào Nhiếp Câu, cũng đánh thức khát vọng của Nhiếp Câu với Kê Du Cẩn.
Hiện giờ Nhiếp Câu đã không có cách nào chịu đựng được việc Kê Du Cẩn trở thành của người khác, chỉ cần tưởng tượng đến khả năng đó, hắn không khỏi bùng lên cảm xúc phẫn nộ và tức giận mạnh mẽ.
Nếu Kê Du Cẩn thật sự ở bên một người đàn ông khác, Nhiếp Câu đảm bảo bản thân sẽ không chúc phúc, thậm chí sẽ nhịn không được mà tự tay đâm chết người đàn ông dám chạm vào Kê Du Cẩn đó.
Một khi đã như vậy, không bằng để Kê Du Cẩn một lần nữa thuộc về hắn, lần này hắn sẽ khống chế bản thân, sẽ không lại làm tổn thương A Cẩn.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu nghĩ như vậy.
Lúc trước muốn buông tay Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu không hạ quyết tâm nổi.
Hiện giờ tính một lần nữa để Kê Du Cẩn bên mình, Nhiếp Câu lại quyết định vô cùng kiên định.
Xem ra từ đầu đến cuối, vốn dĩ hắn chưa từng muốn buông tay.
Nếu đã tính toán trở thành người yêu lần nữa với Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu phải phá vỡ quan hệ bạn bè mập mờ hiện tại.
Việc này với Nhiếp Câu cũng không phải khó, suy cho cùng thì hắn biết Kê Du Cẩn cũng thích hắn.
Nhiếp Câu hiểu rất rõ tính tình của Kê Du Cẩn, trực tiếp thổ lộ với anh “Tôi thích anh, tôi biết anh cũng thích tôi, cho nên chúng ta ở bên nhau đi” chắc chắn không được.
Làm như vậy có lẽ Kê Du Cẩn cũng rất vui vẻ rất cảm động, nhưng cuối cùng vẫn sẽ nuối tiếc mà từ chối lời thổ lộ của hắn.
Đời trước chính là như thế, Nhiếp Câu dụ dỗ Kê Du Cẩn yêu mình, sau đó tìm cơ hội tỏ tình với đối phương, không ngờ Kê Du Cẩn lại từ chối hắn, khiến hắn rất khó hiểu một thời gian.
Sau đó sở dĩ Nhiếp Câu có thể thành công là vào lúc sinh nhật Kê Du Cẩn, hắn nương theo bữa tiệc chúc mừng sinh nhật lấy cớ chuốc say anh…
Cũng là lúc ấy, Nhiếp Câu phát hiện bí mật thân thể Kê Du Cẩn, cũng biết tại sao Kê Du Cẩn luôn tự ti.
Sau đó, điểm này trở thành vũ khí của Nhiếp Câu, chuyên môn dùng để công kích Kê Du Cẩn.
Mỗi khi Kê Du Cẩn chống cự lại những yêu cầu vô lý của hắn, hắn sẽ liên tục nói cho Kê Du Cẩn rằng không ai sẽ thích một quái vật như vậy, trừ Nhiếp Câu hắn.
Thường xuyên bị hạ thấp, bị tẩy não như thế, cho nên sau đó Kê Du Cẩn lại tin mấy chuyện ma quỷ đó không nghi ngờ, khi ở cùng Nhiếp Câu từ từ trở nên hèn mọn đáng thương.
Lúc này đây, Nhiếp Câu vẫn tính hành động như cũ trong ngày sinh nhật Kê Du Cẩn, chỉ là lần này, hắn sẽ “chuốc say” bản thân, đưa quyền lựa chọn cho Kê Du Cẩn.
Hôm nay sinh nhật Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu xin nghỉ một ngày không livestream, chờ buổi sáng Kê Du Cẩn vừa ra khỏi nhà, Nhiếp Câu lập tức bắt tay chuẩn bị.
Bởi vì không ai nhắc đến, Kê Du Cẩn cũng không nhớ được hôm nay là sinh nhật của mình.
Anh vẫn đến tiệm vào buổi sáng như bình thường, bởi vì việc buôn bán có hơi bận rộn, nên đến gần chạng vạng mới về đến nhà.
Vừa mở cửa ra, Kê Du Cẩn nhìn đến một bàn đầy áp thức ăn, còn có một cái bánh sinh nhật thô sơ đã châm nến.
Anh lập tức ngây ngẩn cả người, ban đầu thậm chí còn chưa phản ứng đây là chuẩn bị cho anh.
“A Cẩn, sinh nhật vui vẻ!.” Nhiếp Câu nói, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn về cái bánh kem kia: “Múa rìu qua mắt thờ, anh đừng cười tôi.
Tôi chỉ nghĩ mua bánh kem bên ngoài chắc chắn không ngon bằng anh làm, nhưng sinh nhật của anh cũng không thể để anh tự làm bánh sinh nhật cho mình, cho nên cuối cùng tôi quyết định tự mình làm.
Nhưng mà hình như tôi không có thiên phú trong phương diện này, thất bại rất nhiều lần, gần như lấy hết nguyên liệu làm bánh kem có trong nhà, mới miễn cưỡng làm ra một cái có thể coi được.”
Nhưng lúc này Kê Du Cẩn nhìn cái bánh kem kia, chỗ nào gọi là miễn cưỡng coi được, quả thực là cái bánh sinh nhật đẹp nhất anh từng thấy! Trên bánh kem không phải là nến hay bơ gì, mà là chúc phúc và tâm ý quý giá nhất Kê Du Cẩn nhận được.
‘Cảm ơn cậu, tôi thích lắm.’ Hốc mắt Kê Du Cẩn hơi ướt, lúc khoa tay dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói chuyện, thậm chí ngón tay còn đang run nhẹ.
Nhiếp Câu đi qua lôi kéo Kê Du Cẩn ngồi vào bàn: “Bánh kem chủ yếu là vì cảm giác nghi thức, nếm vài miếng là được.
Nhìn các món đồ ăn khác xem, đều là món anh thích ăn, tôi vẫn rất tin tưởng với hương vị của mấy món này.”
Nói xong, còn đưa cho Kê Du Cẩn một ly chân dài đầy rượu, bản thân cũng cầm lên một ly rượu đầy, cụng nhẹ vào ly Kê Du Cẩn: “Sinh nhật vui vẻ, sau này mỗi ngày đều vui vẻ!”.