Tiêu Tiêu tỉnh lại ở bệnh viện, cậu nhìn quanh phòng bệnh, có cha mẹ đường xa mỏi mệt của cậu mới đến, còn có những người khác cùng ăn cơm hôm qua, thậm chí cả Phi Ngư cũng chạy đến, chỉ duy nhất không thấy Nhiếp Câu đâu.
“Ừm… sao không thấy horse đâu vậy?” Tiêu Tiêu miễn cưỡng cười hỏi.
Cha mẹ Tiêu Tiêu vẻ mặt khó hiểu, Phi Ngư lén thở dài, người hôm qua cùng ăn cơm có hơi xấu hổ nói: “Horse nói muốn kịp chuyến tàu cao tốc, nên đã đi từ tối hôm qua rồi.”
“À… như vậy à.” Tiêu Tiêu khó khăn đáp lại một câu, xụi lơ trên giường bệnh, tựa như đã trút hết sức lực.
Cha mẹ Tiêu Tiêu thấy thế, cau mày hỏi: “Đó là loại bạn bè gì? Con đã bị tai nạn giao thông, nó còn sốt ruột bỏ đi, có chuyện gì quan trọng hơn hay sao! Loại bạn này không thể chơi thân được!”
Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói: “Không có gì, vốn cũng không phải bạn bè gì thân thiết.”
Sau khi Nhiếp Câu trở lại thành phố S, tìm thời gian hẹn Thạch Anh Tuấn ký hợp đồng đầu tư.
Phân chia cổ phần đã bàn bạc xong trước, bàn lại cũng chỉ xác định thêm một vài chi tiết, sau đó đem hợp đồng đi công chứng.
Ở chỗ công chứng, ngoài hợp đồng, Nhiếp Câu còn lấy ra một bản di chúc tiến hành công chứng.
Thạch Anh Tuấn đi cùng hắn không có ý muốn tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng vẫn nhịn không được nói: “Cậu còn trẻ như vậy, đâu cần phải lập di chúc chứ?”
“Lo trước khỏi họa mà thôi.” Nhiếp Câu nói.
Nhân viên công tác chỗ công chứng hỏi Nhiếp Câu: “Xin hỏi Kê Du Cẩn người được thừa kế di sản của cậu có quan hệ gì với cậu?”
Nhiếp Câu im lặng một chút mới nói: “Là người yêu của tôi.”
“Hai người có quan hệ vợ chồng sao?”
Nhiếp Câu lắc đầu.
Ánh mắt nhân viên công tác nghi ngờ mà nhìn Nhiếp Câu một cái, giống như nhìn một thằng thiểu năng sắp bị người ta lừa sạch gia tài: “Người thừa kế di sản không có quan hệ huyết thống với cậu, cũng không phải là quan hệ vợ chồng hợp pháp, kiến nghị cậu nên suy nghĩ kỹ lại, có nên để tên người đó thành người thừa kế di chúc duy nhất hay không?”
Thời này, làm chồng cũng ít khi nào để hết tài sản lại cho vợ, huống chi chỉ là người yêu bình thường.
“Không cần suy nghĩ.” Nhiếp Câu vô cùng chắc chắn nói.
Thạch Anh Tuấn bên cạnh muốn nói lại thôi, anh biết Nhiếp Câu mới kết giao bạn trai không lâu, quyết định như vậy có phải quá mức xúc động và qua loa hay không? Nhưng anh và Nhiếp Câu cũng không phải là thân thiết, suy cho cùng cũng chỉ có quan hệ hợp tác với nhau, không tiện xen vào vấn đề tình cảm của người ta.
Bỏ đi, không nên lắm miệng làm gì, dù cho Nhiếp Câu có xúc động qua loa sao đi nữa, cũng không có liên quan gì đến anh, anh đã nhận được tiền đầu tư, sau này tiền lời nhớ rõ đưa cho đối phương là được.
Dù cho người dùng tiền là ai, cũng có liên quan gì đến anh đâu?
Chuyện di chúc Nhiếp Câu tạm thời không nói cho Kê Du Cẩn, vì chưa đến lúc.
Mặc dù bác sĩ Thư đã giải thích về việc thân thể của Kê Du Cẩn sẽ xảy ra thay đổi sau khi bị kích thích đặc biệt, nhưng Kê Du Cẩn vẫn không ngờ thay đổi lại xuất hiện nhanh đến như vậy.
Mấy tháng sau, vào một đêm khuya, Kê Du Cẩn cảm thấy bụng đau quặn khiến anh tỉnh giấc.
Ban đầu anh hoài nghi có phải mình đã ăn gì đó hư bụng rồi không, nhưng cảm giác đau bụng này khó tả hơn nhiều, không phải muốn đi WC, anh lại không muốn làm ồn đến Nhiếp Câu, nên tính cắn răng chịu đựng cho qua.
Nhưng mà loại đau đớn này còn tra tấn người ta hơn anh tưởng, giống như có một con dao cùn cắt vào bụng anh, hơn nữa loại đau bụng này không vì anh chịu đựng mà dần dần biến mất, ngược lại càng lúc càng mạnh mẽ.
Có lẽ do quá đau, Kê Du Cẩn không nhịn được run rẩy.
Nhiếp Câu ôm anh ngủ rất nhanh đã nhận thấy khác thường, mơ mơ màng màng đưa tay sờ người yêu trong lòng mình, lập tức bị mồ hôi lạnh khắp người của người yêu làm bừng tỉnh.
Nhiếp Câu vội vàng mở đèn, nhìn vẻ mặt Kê Du Cẩn tái nhợt, môi hơi tái xanh, tức khắc lo lắng không thôi: “A Cẩn, anh làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Không cần Kê Du Cẩn trả lời, Nhiếp Câu nhìn thấy đối phương ôm bụng cũng đã có suy đoán của mình.
So với Kê Du Cẩn ngây thơ mờ mịt, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Nhiếp Câu đã có kinh nghiệm đời trước nhanh chóng hiểu được gì đó.
Hắn xốc chăn lên nhìn, quả nhiên, dưới thân Kê Du Cẩn đã có một vài vết máu.
Kê Du Cẩn cũng nhìn thấy những vết máu đó, dù anh chậm hiểu đến đâu cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Anh cũng không rõ cảm xúc hiện tại trong lòng của mình thế nào, tuy rằng anh đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tình huống này.
Nhưng khi thân thể thật sự xảy ra biến đổi lớn thế này, cảm xúc sợ hãi và bất lực vẫn chiếm phần lớn.
Nhìn đến ga giường dính máu, Kê Du Cẩn có hơi chột dạ tránh đi tầm mắt của Nhiếp Câu, giống như mình đã làm gì đó sai trái.
Nhiếp Câu chú ý đến phản ứng của Kê Du Cẩn, cho rằng anh sợ hãi với sự thay đổi khác thường của cơ thể mình, hắn ôm anh nhẹ nhàng hôn hôn, an ủi nói: “Đừng sợ, tại em, đều do em sai, để em xử lý là được.”
Sau đó, Nhiếp Câu đâu vào đấy mà bắt đầu dọn dẹp.
Đầu tiên hắn rót nước ấm và đưa thuốc giảm đau cho Kê Du Cẩn, sau khi nhìn anh uống thuốc rồi, hắn lại thần kỳ mà tìm được băng vệ sinh trong nhà đưa cho anh, để anh đến nhà vệ sinh dùng, thuận tiện thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Trong lúc này, Nhiếp Câu đã thay một cái ga giường và chăn khác sạch sẽ, chờ Kê Du Cẩn lần nữa chui vào ổ chăn, lại nhét một túi chườm nóng vào người anh.
Hơi ấm từ túi chườm nóng áp vào cái bụng lạnh lẽo, hơn nữa thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng, cảm giác đau đớn giảm bớt đi nhiều, sắc mặt Kê Du Cẩn cũng khôi phục một ít.
Làm xong hết thảy, Nhiếp Câu còn đem quần áo và ga giường dính máu đến nhà vệ sinh để giặt sạch, bởi vì thứ máu này nếu để khô lại sẽ rất khó giặt ra.
Toàn bộ quá trình Kê Du Cẩn đều nghe theo sự sắp xếp của Nhiếp Câu, nhưng nhìn đến bộ dáng thuần thục của Nhiếp Câu, lòng anh lại thấy hụt hẫng.
Chờ Nhiếp Câu về lại phòng, Kê Du Cẩn nhịn không được hỏi hắn: ‘Trước kia em có quen bạn gái sao?’
Nhiếp Câu ngẩn ra: “Đâu có đâu, sao anh lại hỏi như vậy?”
Bất kể đời trước hay đời này, hắn chỉ có một mình Kê Du Cẩn.
‘Vậy sao em lại xử lý loại chuyện này thuần thục như vậy?’
“À, trước đó bác sĩ Thư đã nói với em có thể sẽ xuất hiện những chuyện thế này, cho nên em tìm hiểu một chút, chuẩn bị thuốc giảm đau và băng vệ sinh.
Bây giờ ngẫm lại quả thật là đúng lúc, anh xem không phải rất có tác dụng sao? Trong phòng bếp còn có đường đỏ, ngày mai em nấu nước gừng đường đỏ cho anh uống, trên mạng nói uống cái đó tốt cho thân thể.” Nhiếp Câu mặt không đổi sắc mà nói.
Là như vậy sao?
Nghe được lời giải thích, Kê Du Cẩn yên tâm, anh lần nữa cuộn tròn tiến vào lòng Nhiếp Câu, kề vào lòng ngực ấm áp của đối phương.
Nhiếp Câu vươn một bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cho Kê Du Cẩn, dịu giọng hỏi: “Còn đau không?”
Kê Du Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: “Đã bớt đau nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Nhiếp Câu nói, tay lại không bỏ ra.
Độ ấm lòng bàn tay của Nhiếp Câu cao hơn độ ấm da thịt Kê Du Cẩn một chút, xoa ấn nhẹ nhàng, còn dùng tốt hơn so với bất kể loại túi chườm nóng nào.
“Tác dụng của thuốc giảm đau có thể được mười mấy tiếng, nếu sau đó vẫn còn đau nhiều thì phải nói cho em biết.
Mấy ngày tới không cho anh đến cửa hàng bánh kem, ngoan ngoãn ở nhà nằm trên giường nghỉ ngơi.” Nhiếp Câu cẩn thận dặn dò, chỉ sợ Kê Du Cẩn cậy mạnh.
Cũng may mặc kệ hắn nói gì, Kê Du Cẩn cũng đều ngoan ngoãn đồng ý..