Đúng là thời gian cao điểm buổi sáng, người trên đường như nước chảy, chợ bán hàng tươi sống càng chen chúc đông đúc hơn.
Mỗi một lần đi ngang một người xa lạ nào đó, “Kê Du Cẩn” đều cảm thấy cả người nổi da gà, hoàn cảnh ồn ào khiến anh đổ mồ hôi lạnh, mùi vị kỳ quái của các loại nguyên liệu nấu ăn hỗn tạp làm dạ dày anh nôn nao.
Sau khi gian nan chọn lựa một vài nguyên liệu nấu ăn mà Nhiếp Câu thích ăn, “Kê Du Cẩn” cảm thấy đầu nặng trĩu, toàn thân nhẹ bẫng, cuối cùng, cả người anh lung lay ngất xỉu.
Anh tỉnh lại ở bệnh viện, nhìn thấy Nhiếp Câu mang vẻ mặt không kiên nhẫn bên cạnh.
“Anh cũng thật là tài ba, đi mua đồ ăn thôi cũng vào bệnh viện cho được? Bệnh viện còn nói anh bị bệnh sợ xã hội, đề nghị đi gặp bác sĩ tâm lý, thì ra anh không chỉ có vấn đề ở thân thể mà tâm lý cũng có bệnh nữa à?”
Bản thân mình trong ngoài đều thật sự có bệnh cả sao? Lòng “Kê Du Cẩn” run rẩy, không dám thừa nhận.
Anh lắc đầu: ‘Anh không sao, không cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý.’
“Không sao thì mau đi về, trở về rồi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, sau này cũng không dám sai bảo anh cái gì nữa.”
Nói là không dám sai bảo, nhưng chuyện “Kê Du Cẩn” cần làm thì vẫn phải làm.
Hôm nay, Nhiếp Câu ăn cơm bên ngoài với bạn bè, trên đường gọi “Kê Du Cẩn” đến đón.
Tới nơi rồi, “Kê Du Cẩn” ngừng xe ở ven đường, gửi tin nhắn cho Nhiếp Câu nói rằng mình đã đến.
Một lúc lâu sau Nhiếp Câu mới trả lời tin nhắn: [Tôi không nhìn thấy xe anh đâu cả? Anh ra ngoài đi, đứng ngoài xe chờ tôi, tôi sẽ dễ tìm hơn.]
Lúc này đã vào đông, gió đêm lạnh thấu xương.
“Kê Du Cẩn” vẫn luôn ở trong phòng có máy sưởi không biết bên ngoài đã lạnh đến thế này, ăn mặc mỏng manh, lại vẫn nghe lời Nhiếp Câu, ra ngoài xe đứng chờ.
Nhiệt độ cơ thể rất nhanh bị rét lạnh ăn mòn, hà hơi vào lòng bàn tay lạnh cứng, hấp thu chút ấm áp nhỏ nhoi.
Hai chân không ngừng đi lại trên mặt đất, để khỏi phải bị đông cứng.
Xe có mở máy sưởi ấm áp đang bên cạnh, nhưng anh lại không dám ngồi vào xe chờ, sợ Nhiếp Câu tìm không thấy anh sẽ lỡ mất.
Cách đó không xa, trên lầu một tiệm đồ nướng, có người nào đó mở cửa sổ huýt sáo ngả ngớn về phía “Kê Du Cẩn”.
“Kê Du Cẩn” theo bản năng nhìn về phía đó, không được tự nhiên quay người đi.
Anh dùng ngón tay cứng đờ đánh chữ trên di động: [Nhiếp Câu, em còn không thấy được anh sao?]
Nhưng mà, không ai trả lời tin nhắn của anh.
Lại một lát sau, Nhiếp Câu mới không nhanh không chậm mà bước ra từ tiệm đồ nướng kia, giọng nói bất mãn: “Thúc giục cái gì mà thúc giục, đi thôi.”
Cho nên, lúc nãy Nhiếp Câu chỉ ở tiệm đồ nướng gần đó, nhìn dáng vẻ chật vật của anh đứng trong gió lạnh sao? Tay “Kê Du Cẩn” lạnh cứng, lên xe, về nhà.
Sau khi trở về, “Kê Du Cẩn” mới hỏi Nhiếp Câu: “Người huýt sáo lúc nãy là bạn của em sao?’
Nhiếp Câu thờ ơ nói: “Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy anh liền cười nhạo tôi, hỏi sao tôi lại tìm một thằng đàn ông để yêu đương, còn vừa già vừa xấu như vậy.
Tôi cũng không có mặt mũi nói anh còn lắm bệnh tật nữa đâu.”
“Kê Du Cẩn” sững người một lát, mới khó khăn đáp lại: ‘Xin lỗi, đã làm em mất mặt.’
“Mất mặt gì đó thật ra tôi cũng không ngại, ai bảo tôi yêu anh cơ chứ? Anh cũng yêu tôi đúng không, A Cẩn?”
“Kê Du Cẩn” gật gật đầu, anh đương nhiên là yêu Nhiếp Câu, bằng không còn có thể yêu ai khác được đây? Cũng may Nhiếp Câu yêu anh, bằng không trên đời này còn ai dám yêu anh nữa đâu?
“Nhưng mà ngay cả câu yêu tôi anh cũng không nói ra miệng được, có phải rất không công bằng với tôi không?” Nhiếp Câu bắt đầu hướng dẫn từng bước.
“Kê Du Cẩn” lại gật đầu lần nữa: ‘Xin lỗi em.’
“Xin lỗi thì không cần, có chuyện muốn nhờ anh một chút.
Tôi có một người bạn, bán bảo hiểm, để ủng hộ công việc của hắn, tôi đã thay anh mua mấy phần bảo hiểm, anh ký giúp tôi vài chữ đi.”
Mấy phần bảo hiểm đó được đưa đến trước mặt “Kê Du Cẩn”, anh không thấy được nội dung, nhưng người được lợi cuối cùng lại nhìn rất rõ ràng, là tên của Nhiếp Câu.
Nắm cây bút bị nhét vào tay, cả người “Kê Du Cẩn” cứng đờ.
“Sao? Không muốn ký à?” Nhiếp Câu nhăn mày, bất mãn nói.
“Kê Du Cẩn” chỉ chỉ vào tên người được hưởng bảo hiểm, ánh mắt dò hỏi nhìn Nhiếp Câu.
Trong nháy mắt kia, mặt Nhiếp Câu hiện lên sự chột dạ và không được tự nhiên, nhưng mà rất nhanh liền biến mất, đúng lý hợp tình mà nói: “Bảo hiểm đều sẽ có ghi tên người được hưởng, anh không chọn tôi thì chọn ai? Đây cũng không quan trọng, dù sao cái bảo hiểm này chỉ là để giúp bạn tôi chạy KPI thôi, không phải trù ẻo gì anh xảy ra chuyện để nhận bồi thường, mau kí đi.”
Cuối cùng “Kê Du Cẩn” vẫn ký tên, cả người run rẩy vì lạnh lẽo.
Cho dù đã trở lại căn phòng có máy sưởi ấm áp, thân thể bị đông cứng cũng rất lâu không thể ấm áp lên được, chỉ có lúc lên giường rồi, hơi ấm từ thân thể nóng hừng hực của Nhiếp Câu truyền lại đây, “Kê Du Cẩn” mới cảm nhận được một chút ấm áp.
Cậu ấy yêu mình, cậu ấy thật sự yêu mình, cậu ấy chắc chắn yêu mình.
“Kê Du Cẩn” một lần lại một lần nói cho bản thân mình nghe.
Làm một thợ làm bánh, đã rất lâu “Kê Du Cẩn” không có cơ hội làm điểm tâm ngọt, vì Nhiếp Câu không thích ăn đồ ngọt, nói đàn ông con trai ăn đồ ngọt ẻo lả thấy gớm.
Cũng rất lâu rồi anh không đến cửa tiệm bánh kem, chỉ biết việc kinh doanh càng lúc càng tồi tệ, thậm chí Anna còn gửi tin nhắn nói với anh, tiệm thu không đủ chi, bảo anh chuẩn bị tiền để bù vào.
Nhiếp Câu mắt sắc, thấy được tin nhắn Anna gửi cho “Kê Du Cẩn”, rất không vui mà nói: “Bù tiền thì còn mở cửa hàng làm gì nữa? Anh không dám ra khỏi cửa, cũng không nói chuyện được, thì còn buôn bán làm gì? Nhân lúc này đóng cửa đi, thì anh không cần nhọc lòng nữa.
Được rồi, chuyện này anh không cần nhúng tay, để tôi xử lý cho.”
Cách xử lý của Nhiếp Câu, chính là vài ngày sau ném cho “Kê Du Cẩn” một thẻ ngân hàng.
“Tôi bán cửa hàng đó cho bạn tôi rồi, anh xem, sau này không cần bù tiền, còn kiếm lời được một khoảng, không phải tốt à?”
“Kê Du Cẩn” không biết nên đáp lại gì, im lặng nhận lấy thẻ ngân hàng đem cất.
Anh không hỏi bán được bao nhiêu tiền, thậm chí không hỏi mật mã thẻ là bao nhiêu.
Bởi vì, hỏi cũng không có ý nghĩa.
Sau chuyện cửa hàng bánh kem, Nhiếp Câu nghi ngờ năng lực quản lý tài sản của “Kê Du Cẩn”, bắt đầu hỏi đến tình trạng tài sản của anh, cầm thẻ tín dụng của anh đi, đòi biết hết những mật mã từng tài khoản ngân hàng của anh.
“Kê Du Cẩn” không giấu giếm điều gì, dù sao cuộc sống của anh chỉ còn lại Nhiếp Câu, trừ những lúc ngẫu nhiên ngẩn người, tất cả quỹ đạo sinh hoạt của anh đều cùng một nhịp với Nhiếp Câu.
Chỉ là dù trải qua bao nhiêu lần, đối mặt với những chuyện đó vào ban đêm, “Kê Du Cẩn” cũng không có cách nào thản nhiên tiếp thu.
Tuy Nhiếp Câu mỗi ngày đều biểu đạt rằng mình ghê tởm thân thể dị dạng của anh, mỗi ngày lại phải làm đến tận hứng mới thôi.
Không ra khỏi nhà, tất nhiên cũng không rèn luyện thân thể, tình trạng thân thể khỏe mạnh của “Kê Du Cẩn” cũng càng lúc càng tồi tệ.
Vào buổi tối, đối mặt với Nhiếp Câu tùy hứng đòi hỏi, ban đầu “Kê Du Cẩn” còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, sau này càng lúc càng chịu không nổi.
Anh yếu ớt nhắm mắt lại thở dốc, tùy ý Nhiếp Câu làm, cũng không phát hiện ánh mắt Nhiếp Câu càng lúc càng quái dị, cho đến khi cảm giác đau đớn vì bị xé rách ập đến, anh mới hoảng sợ mở to hai mắt.
Nhiếp Câu vậy mà lại dùng nơi đó của anh…
“Kê Du Cẩn” giãy giụa, lần đầu tiên, anh muốn bất chấp tất cả mà thoát khỏi Nhiếp Câu.
Nhưng anh gầy yếu như vậy, làm sao có thể đẩy được Nhiếp Câu ra, anh giãy giụa với Nhiếp Câu mà nói, chẳng qua chỉ là một chút tình thú dễ dàng trấn áp mà thôi.
Thậm chí, Nhiếp Câu còn có thể vừa hưởng thụ vừa nói: “Thích bị đâm đến nơi dị dạng này như thế à? Cuối cùng cũng có chút phản ứng, trước kia y như khúc gỗ, búp bê bơm hơi xài còn tốt hơn anh.”
Không, anh không thích.
“Kê Du Cẩn” khóc không thành tiếng.
Đau quá, đau quá, ai có thể cứu anh được không…
Lúc này đây, thậm chí “Kê Du Cẩn” không chống đỡ được đến kết thúc, trực tiếp ngất đi.
Chờ anh tỉnh lại, Nhiếp Câu bất mãn oán giận: “Hiện tại anh càng lúc càng tệ, làm chuyện này cũng ngất cho được, đúng là búp bê bơm hơi xài còn tốt hơn anh.”
Nhiếp Câu bị ánh mắt tuyệt vọng của “Kê Du Cẩn” nhìn chằm chằm, không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Sau vài lần muốn nói lại thôi, có lẽ lương tâm nổi lên, mới nhỏ giọng dùng giọng điệu ôn nhu hỏi: “Chảy tí máu, có phải có hơi đau không?”
“Kê Du Cẩn” nhắm mắt lại, gật đầu.
“Chậc, yếu đuối.” Nhiếp Câu lẩm bẩm một tiếng, cuối cùng lại không được tự nhiên ôm lấy “Kê Du Cẩn”: “Không phải nên trách anh chặt khít quá sao, tôi cũng không có thoải mái đâu… vậy lần sau tôi nhẹ nhàng hơn là được chứ gì.”
Nghe thấy còn có lần sau, “Kê Du Cẩn” nhịn không được phát run, nhưng thời gian dài bị Nhiếp Câu tẩy não, anh không dám phản bác Nhiếp Câu, chỉ có thể cuộn tròn thân thể lại, không đáp lời.
Loại chuyện này, có lần một sẽ có lần hai, thậm chí Nhiếp Câu càng ngày càng ăn ngon quen mùi.
Khuyết tật thân thể mình kiêng dè nhất bị đùa bỡn như vậy, tinh thần “Kê Du Cẩn” càng lúc càng suy sụp, thời gian ngẩn ngơ càng lúc càng dài, thời điểm nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa cũng sẽ hoảng hốt tinh thần.
Một lần lúc nấu cơm làm bể chén, “Kê Du Cẩn” ngồi xuống nhặt mảnh sứ vỡ, tay bị mảnh vỡ sắc bén làm vị thương cũng không có phản ứng, vẫn nhờ Nhiếp Câu thấy được mà kéo anh lên.
“Anh làm gì mà cả ngày buồn bã ỉu xìu? Mỗi ngày trưng cái mặt như đưa đám đó cho ai xem?” Nhiếp Câu vừa xử lý vết thương giúp “Kê Du Cẩn” vừa hỏi.
Dù vô tâm sơ ý, lúc này Nhiếp Câu cũng phát hiện “Kê Du Cẩn” có hơi không đúng.
“Kê Du Cẩn” cúi đầu, xin lỗi: ‘Xin lỗi em.’
Nhiếp Câu nhíu mày càng chặt hơn: “Ngoài xin lỗi ra anh không còn biết làm gì khác à? Anh như vậy, tôi càng nhìn càng phiền lòng.”
Phiền lòng sao? Trong lòng “Kê Du Cẩn” hoảng hốt, anh hỏi: ‘Vậy em còn yêu anh không?’
Ánh mắt của anh mang theo mong đợi, mang theo khẩn cầu, Nhiếp Câu nhất thời ngơ ngẩn, rất lâu sau Nhiếp Câu không được tự nhiên mà né tránh ánh mắt “Kê Du Cẩn”: “Khụ… yêu, đương nhiên là tôi yêu anh rồi, bằng không dạng người như anh, anh nguyện ý ở bên anh chứ…”
Giọng Nhiếp Câu càng lúc càng nhỏ, nhưng “Kê Du Cẩn” không thèm để ý, anh đã có được đáp án mình muốn, trong mắt lại có thêm một chút đường sống.
Sẽ khá lên đúng không? “Kê Du Cẩn” nghĩ, chỉ cần bọn họ còn yêu nhau, tất cả rồi sẽ càng ngày càng tốt hơn? Chỉ cần có tình yêu tồn tại, cuộc sống có đau khổ thế nào cũng có thể tiếp tục được…
Biến cố xảy ra vào một buổi tối..