Đời trước, Nhiếp Câu cũng ở thời gian này hoàn thành giai đoạn thứ nhất trong chương trình huấn luyện của tổ chức PUA.
Hiện giờ Nhiếp Câu không gia nhập tổ chức kia, nhưng đối phương vẫn theo dõi A Cẩn.
Thậm chí Nhiếp Câu cũng biết người mà họ phái đi ra tay với A Cẩn, tên là Lương Mậu.
Lương Mậu có vẻ ngoài không tệ, nhưng tâm địa độc ác.
Hắn đã tham gia vào PUA hơn một năm, những mục tiêu bị hắn lừa sạch sẽ tài sản trước đó, còn bị hắn xúi giục tự sát, vậy mà Lương Mậu lại có thể rút lui mà không dính một chút phiền toái.
Đại khái vì Nhiếp Câu không gia nhập tổ chức, tạo thành hiệu ứng bươm bướm, lần này mục tiêu Lương Mậu chọn để ra tay, vậy mà lại là A Cẩn!
Nghĩ đến những chuyện tàn nhẫn mà Lương Mậu đã làm với những mục tiêu trước, lại nhìn hắn bắt đầu tiếp cận nói chuyện với A Cẩn, thần sắc Nhiếp Câu trở nên lạnh lẽo.
Cuối cùng hắn không không nhịn được nữa, đi đến bên cạnh Kê Du Cẩn --
“Thật trùng hợp, lại gặp được anh ở đây rồi.” Nhiếp Câu bước đến, mang theo nụ cười mà Kê Du Cẩn thích nhất, trong ánh mắt đều là hình bóng của Kê Du Cẩn.
Quả thực trong nháy mắt đó, Kê Du Cẩn cũng bị hớp hồn.
Lần trước gặp gỡ thoáng qua cũng khiến anh thường xuyên nhớ về người đàn ông này.
Không có ý gì khác, chỉ là hắn rất hợp gu thẩm mỹ của anh.
Không ngờ hôm nay lại gặp đối phương, hơn nữa người ta còn cười với anh đẹp như thế.
Nhiếp Câu đứng bên cạnh Kê Du Cẩn, nhìn về phía Lương Mậu, hỏi Kê Du Cẩn: “Đây là bạn của anh à?”
Kê Du Cẩn thành thật lắc đầu, cũng dùng đôi mắt đề phòng và dò xét mà nhìn Lương Mậu.
Đối với tên Lương Mậu xa lạ tự dưng xuất hiện còn làm như vô cùng quen thuộc mà bắt chuyện này, Kê Du Cẩn kháng cự từ tận đáy lòng.
Nhưng anh không thích biểu hiện ra với người ngoài rằng mình không thể nói chuyện, chỉ có thể cau mày không phản ứng, hi vọng đối phương tự hiểu mà tránh ra.
Nhưng không như mong muốn, tên kia càng lúc càng đến gần anh, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
Nhiếp Câu có được đáp án mình muốn, ánh mắt nhìn về Lương Mậu càng thêm nguy hiểm: “Vậy vị tiên sinh này, anh tìm bạn tôi có chuyện gì không?”
Lương Mậu có hơi ngượng ngùng cười cười: “Không có gì, chỉ là thấy anh ấy giống một người bạn của tôi…”
Nhiếp Câu cười trào phúng: “Bạn anh đẹp được như vậy à?”
Đẹp…đẹp à?
Bị khen ngợi trắng trợn như vậy, Kê Du Cẩn không khỏi ngượng ngùng.
Lương Mậu lúng túng cố duy trì nụ cười, trong lòng lại có hơi nghi hoặc.
Theo như điều tra, Kê Du Cẩn này không có bạn bè hay thân thích, tại sao lại trùng hợp hắn vừa bước ra tính tiếp xúc với anh thì đã gặp một người quen của đối phương?
Bởi vì ánh mắt của Nhiếp Câu không được thân thiện lắm, tựa như nhìn ra được ý đồ khác của hắn, vì an toàn, Lương Mậu không tiếp tục dây dưa, nhanh chóng rời khỏi.
Chờ sau khi Lương Mậu mặt xám mày tro bỏ đi, Nhiếp Câu mới chỉnh lại sắc mặt, nói với Kê Du Cẩn: “Xin lỗi, lúc nãy giả vờ làm người quen của anh, là tại muốn đuổi người kia đi.”
Kê Du Cẩn lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không để ý.
Nhưng mà Nhiếp Câu vẫn tiếp tục giải thích: “Tên kia là thành viên một tổ chức lừa đảo, phỏng chừng là đang theo dõi anh, gần đây anh nên cẩn thận với tất cả người muốn bắt chuyện với anh, đừng phản ứng với bọn họ, biết không?”
Kê Du Cẩn gật gật đầu, nghĩ nghĩ, đánh chữ trên di động sau đó đưa cho Nhiếp Câu xem --
[Cảm ơn cậu.]
Cùng lúc đó, Kê Du Cẩn cẩn thận mà quan sát phản ứng của Nhiếp Câu, phát hiện đối phương không có hành vi nào tỏ ra ngạc nhiên.
Điều này khiến anh có ấn tượng càng tốt với người đàn ông mới chỉ gặp hai lần này.
Suy cho cùng thì người tàn tật rất sợ những ánh mắt khác thường nhìn họ.
Nhiếp Câu nhìn thấy Kê Du Cẩn như vậy, lòng mềm đến rối tinh rối mù, nhịn không được nói: “Mới nói với anh phải cẩn thận với người lạ, anh liền tin tưởng lời tôi nói ngay? Lỡ như tôi cũng là người xấu thì sao?”
Kê Du Cẩn ngẩng đầu cẩn thận nhìn nhìn Nhiếp Câu, cúi đầu tiếp tục gõ chữ --
[Không đâu, cậu không giống như kẻ lừa đảo.].