Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 14: Đi bệnh viện.
 
Lúc Trường Ngọc thức dậy chăn rơi xuống đất, váy dây trên người do tư thế ngủ mà cổ áo bị đẩy lên, phần nhũ hoa trở lên, đồ lót viền ren màu hồng lộ ra trong không khí, tư thế nằm sấp hai bên nhũ hoa bị đè ép có chút không thở nổi.
 
Chân thon dài hơi mở ra, run rẩy nhẹ, quần lót giữa hai chân cũng ẩm ướt ngượng ngùng, loáng thoáng thấy rõ bộ lông màu đen. Một một lần run rẩy thì đồ lót lại ướt thêm một phần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cái tư thế này…
 
Giống như tư thế cô bị làm trong mộng.
 
Cô đỏ mặt, vùi đầu vào trong cái gối mềm mại.
 
Sao mà cái mộng xuân này liên tục không ngừng vậy, có phải là cô mắc chứng hoang tưởng không? Nằm mơ mộng xuân bình thường nhưng nhiều lần thì…
 
Hàm răng cắn môi dưới, cô cảm thấy có phải nên đi bệnh viện khám thử không, hạ quyết tâm, cô rời khỏi giường.
 

Lầy lội ẩm ướt giữa hai chân trào ra, hai cánh tay chống đỡ thân thể, hai chân vẫn còn đang run rẩy, đứng thẳng ngồi dậy, chậm rãi vịn tường đi, dâm thủy chảy xuống dọc theo đôi chân trắng nõn.
 
Chờ đi vào phòng tắm, mở nước nóng, cô bò vào bồn tắm lớn, gần như không còn sức lực.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tắm rửa sạch sẽ lau tóc còn ướt, đi về phía bàn trang điểm.
 
“Leng keng…”
 
Điện thoại di động vang lên một tiếng.
 
Cô kinh ngạc nhìn lại, mũi chân xoay một cái, nhấc chân đi qua, cầm điện thoại lên, một giây sau lại hận không thể chưa từng nhìn thấy.
 
[Crush: Chào buổi sáng]
 
Cô nhéo mũi, chán ghét vứt điện thoại xuống. Bắt đầu có chút hối hận khi thêm Hồ Ti Tùng.
 
Điện thoại đằng sau lại vang lên vài tiếng, cô không để ý nữa, quay đầu chọn quần áo chuẩn bị đi bệnh viện.
 
Lúc cầm điện thoại lên, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi.
 
[Crush: Tối qua có ngủ ngon không?] 
 
[Crush: Nói thì hơi ngại, có thể nhờ cậu một việc không? Tôi đã rời khỏi thành phố này rất lâu, gần như không nhớ rõ kiến trúc nơi này… Cậu có thể đưa tôi đi nhận biết đường xá không?]
 
Trường Ngọc nhếch môi, từ chối.
 
Hồ Ti Tùng nghiêng người tựa trên ghế sofa, kính mắt viền vàng đã bị lấy xuống, lộ ra hai con người u ám, điện thoại bị đặt trên bàn trà, trên bàn có có mấy tầm hình lẻ tẻ.
 

Người trong hình mắt ngọc mày ngài, hoạt bát hoặc nóng bỏng, nhưng các cô đều có một khuôn mặt giống nhau.
 
Trong đó tấm xinh đẹp nhất bị người đàn ông nắm trong tay, áo choàng tắm trên người bị giật ra, cơ bụng sáu múi lồng ngực màu mật ong, còn có giọt nước trượt xuống theo nhân ngư tuyến, rơi vào trong rừng đen. Hung khí người đàn ông hiện lên màu đỏ tím, vật lớn to dài nhảy lên trong lòng bàn tay người đàn ông, vuốt ve côn thịt, thỉnh thoảng xoa hai cái túi phía dưới một cái.
 
Trong bức hình cô gái mặc đồ tắm màu trắng, cười rực rỡ với ống kính. Nhũ hoa bị ôm lấy, chỉ lộ ra một phần trắng nõn mượt mà, cái rốn dưới ba thước cũng đáng yêu, quần đùi dường như hơi không đúng kích cỡ, siết vào có thể thấy được mơ hồ khe hở bên trong, anh hận không đâm vật lớn trong tay vào, làm cô gái lần này tới lần khác.
 
Vuốt ve một cái, Hồ Ti Tùng vội vàng bắn ra, tinh dịch đậm đặc tung tóe lên tấm hình, trên mặt cô gái, trên nhũ hoa toàn là một đống lớn tinh dịch.
 
Hồ Ti Tùng liếm môi, anh đã rất lâu không tự thủ dâm. Từ khi mình trưởng thành, xưa nay chưa bao giờ thiếu phụ nữ, chỉ cần một ánh mắt anh ta, những người phụ nữ kia sẽ bò đến ngồi xổm trước chân anh làm bằng miệng cho anh, làm miệng nhỏ phía trên của các cô cũng được.
 
Anh quỷ trọng dùng khăn giấy lau đi tinh dịch trên bức hình, lộ ra mặt Trường Ngọc.
 
Ánh mắt mãnh liệt, anh sờ bức hình, đang định làm phát nữa, điện thoại gửi tin nhắn vẫn luôn không có động tĩnh bỗng nhiên vang lên.
 
Anh có phần tiếc nuối buông xuống, cầm lấy điện thoại, cuối cùng bên kia không định giả chết nữa.
 
[Ngọc nhi Ngọc nhi à: Xin lỗi, hôm nay có việc có lẽ không thể giúp cậu.]
 
Ngón tay Hồ Ti Tùng gõ mấy cái, nhắn mấy chữ.
 
[Crush: Không sao.]

 
Anh không thấy bất ngờ chút nào khi Trường Ngọc từ chối mình, chỉ cần anh muốn, anh có thể ngụy trang thành bất kỳ một loại hình nào cô thích, tiếp cận cô. Nhưng mà anh không chờ nổi, thân thể cô mỹ vị như vậy, anh không muốn lãng phí thời gian dài dằng dặc nói chuyện yêu đương không có ý nghĩa với cô, chỉ muốn cầm tù cô trên giường của anh, nhìn cô chảy dâm thủy, chổng mông lên lộ ra hoa huyệt đỏ bừng, để anh không chỉ đâm vào hoa huyệt mà còn muốn khai phá phía sau.
 
Nghĩ như vậy, anh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hận không thể lập tức mang người về.
 
Nhưng không ai cho anh cơ hội này, vì dì Hồ tiếp tục gọi anh.
 
Hồ Ti Tùng trầm mặc một hồi, mới chậm rãi ung dung đổi quần áo, thu dọn ảnh chụp xong, nhét vào trong một quyển sách ở nơi hẻo lánh trên giá sách.
 
Những thứ kia là anh dùng tiền cho người điều tra trong đêm, cũng không thể ném đi.
 
Nhét sách lại, đảm bảo không có ai phát hiện, anh mới đi ra ngoài, khóa cửa lại.
 
Trong căn phòng yên tĩnh, quyển sách kia quỷ dị bay lên, bức hình rơi ra, nổi bồng bềnh giữa không trung, bị đốt cháy từng chút một gần như không còn, cho đến khi tấm cuối cùng bị đốt sạch sẽ, sách mới trở lại vị trí thuộc về nó.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận