Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 17: Nhảy lầu
 
Trường Ngọc ngồi nghiêm một chỗ, trong đầu xoay tròn nghĩ cách, tưởng tượng các loại khả năng.
 
Đoạt tay lái của Hồ Ti Tùng chưa nói đến sức lực không bằng anh ta, lỡ may xe mất khống chế xảy ra chuyện thì làm sao giờ?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô cúi thấp đầu, thân thể cố hết sức dán lên cửa xe, có chút hối hận vì sao mình không mang theo phun sương phòng sói.
 
Bất luận trong lòng không muốn cỡ nào nhưng xe vẫn nhanh chóng dừng lại, người đàn ông lái xe đến cửa khách sạn, Trường Ngọc nghĩ chỉ cần anh ta vừa mở cửa mình liền lao ra hết lên cầu cứu, mặc dù không nhiều khách nhưng ít ra còn có thể thực hiện được.
 
Nhưng ai ngờ Hồ Ti Tùng lại chậm rãi lái xe vào gara dưới hầm, Trường Ngọc gấp gáp đập cửa sổ xe la lên.
 
Toàn bộ hành trình Hồ Ti Tùng cũng không ngăn cản cô, cười dung túng, giống như chắc chắn sẽ không có ai chú ý cô. Trên thực tế cũng đúng là như vậy, không biết là cách âm quá tốt hay là khoảng cách quá xa, người đi đường hoàn toàn không, tự mình chơi điện thoại nói chuyện.
 
Lái thẳng đến nhà để xe, người đàn ông xuống xe, tiếng đóng cửa chấn động làm toàn thân Trường Ngọc run rẩy, người đàn ông vòng qua đầu xe, một đôi mắt nhìn cô chăm chú, cũng không biết có phải tầm mắt gara quá tối không, con ngươi vốn dĩ u ám trở nên càng đen kịt hơn.
 
Cửa xe bị kéo ra.
 
Người đàn ông đứng trước cửa, thân thể chặn hơn nửa lối ra, để lại khe hở cơ thở người có thể chui ra, Trường Ngọc vốn định cố thủ trên xe, nói không chừng có thể đợi người lái xe tới đỗ xe, đến lúc đi tới phòng khách sạn coi như kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trường Ngọc dự đoán, sợ không chui qua được bị bắt lại, nhưng lại là cơ hội hiếm có…
 
Lúc này bỗng nhiên có chiếc xe từ bên ngoài vào, đèn xe chói mắt bình thường làm người ghét cỡ nào, giờ khắc này cô chỉ cảm thấy thấy được hi vọng.
 
Không có thời gian! Cô cắn nhẹ môi, nắm chặt túi nhựa trên mặt chào hỏi với Hồ Ti Tùng, thừa dịp anh ta không để ý nắm lấy thời gian, cong eo chui ra, đồng thời hét lớn về phía xe đi tới.
 
“Cứu mạng!”
 
“Cứu mạng! Có người muốn cưỡng hiếp… A!”
 
Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông phun lên cổ của cô, tay lớn che miệng cô gái, một tay khác chặn động tác của cô lại, giam cầm cô trong lòng mình.
 
“Ngọc nhi không ngoan sao?”
 
Âm thanh ma quỷ truyền đến, Trường Ngọc chỉ cảm thấy cả người bị rắn quấn lấy thật chặt, ý thức mơ màng, không thở nổi.
 
Đèn xe sáng loáng chiếu tới, Trường Ngọc cảm giác thân thể bị kéo về sau vội vàng đạp chân anh ta, hi vọng có thể ngăn cản hành vi của người đàn ông.
 
Người trong xe dường như thấy được tình huống, tốc độ xe chậm lại, hai mắt Trường Ngọc sáng lên, “Ưm ưm” hai tiếng ánh mắt khẩn cầu.
 
Trường Ngọc không nhìn thấy ánh mắt người sau lưng nhưng người bên trong xe lại thấy rõ, người đàn ông ôm chặt lấy Trường Ngọc, tư thế giam cầm bệnh hoạn, cho dù đeo mắt kính cố ý giảm bớt đi ánh mắt nhưng cũng không ngăn được lệ khí hung tàn của anh ta, người đến run rẩy một cái, đạp chân ga.
 
Xe lái đi ngay trước mắt.
 
Trường Ngọc gần như tuyệt vọng nhìn người trong xe dời mắt đi, bộ dạng tỏ vẻ việc không liên quan đến mình.
 
Dưới hông người đàn ông phồng lên cọ cái mông mềm mại của người phụ nữ.
 
“Nhìn thấy không, không ai cứu em đâu.” Anh ta ôm cô thân mật, con ngươi rũ xuống hiện lên một tia lạnh lẽo.
 
Trường Ngọc bỗng nhiên hiểu rõ, khe hở kia là anh ta cố ý để lại, chính là muốn cô có thể hết hi vọng. Động tác người đàn ông khiến cô buồn nôn, cô không ngừng giãy dụa nhưng vẫn bị anh ta kéo vào thang máy.
 
Người đàn ông ôm cô, một tay khác nhấn nút thang máy, miệng Trường Ngọc được giải thoát, cô cắn yết hầu người đàn ông gần ngay trước mắt một cái, hận không thể cắn thủng cổ anh ta.
 
Hồ Ti Tùng lại giống như không có gì, giống như người bị cắn không phải anh ta, cười tủm tỉm tùy ý cô cắn.
 
“Tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Tuyệt đối sẽ không!”
 
Răng nanh sắc nhọn cắn nát làn da người đàn ông, máu tươi chảy xuôi uốn khúc, giọng nói đàn ông trầm thấp.
 
“Bây giờ tôi chảy bao nhiêu máu, đợi chút nữa tôi làm em chảy bấy nhiêu máu… Ưm dù sao xử nữ quá chặt, cũng không thể trách tôi à…”
 
Đây là uy hiếp trắng trợn!
 
Cô nghĩ chờ đến khi cắn đủ rồi, cô liền cắn đầu lưỡi, máu chảy đến mức anh ta không thể nào không cho cô đi bệnh viện, chờ cô đến bệnh viện lập tức báo cảnh sát!
 
Cô không chú ý tới giọt máu đỏ tươi trên viên ngọc phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
 
Thang máy nhanh chóng ngừng lại đến tầng mười một, người đàn ông sải bước đi ra ngoài, ngay tại một khắc bước ra cửa này bỗng nhiên dừng lại.
 
Nhưng mà thời gian rất ngắn, ngắn đến mức Trường Ngọc hoàn toàn không phát hiện.
 
Nhưng mà cô nhanh chóng phát hiện Hồ Ti Tùng không giống lúc trước.
 
Anh ta buông cô ra, hai tay có chút không nỡ nhưng lại quả quyết buông ra. Hai chân Trường Ngọc vừa chạm đất liền nhanh chóng rời khỏi cái ôm ấp của anh ta, vội vàng chạy về phía cầu thang bên cạnh, cũng không quay đầu lại.
 
Lúc này người đàn ông lại không đuổi theo cô, anh nhìn qua khuôn mặt người đàn ông phản chiếu trên vách, nhớ tới một màn vừa nhìn thấy kia, trong lòng dấy lên ngọn lửa bừng bừng, anh bước ra thang máy, nhìn về phía cuối hàng lang, nơi đó có cái cửa sổ.
 
Cuối cùng Hồ Ti Tùng vẫn không nhảy xuống, một khắc cuối cùng anh ta nhảy xuống tỉnh táo lại, gió lạnh đập vào mặt anh, anh nắm chặt khung cửa sổ theo bản năng, ánh mắt lạnh vô cùng.
 
Thời điểm Trường Ngọc chạy xuống còn sợ Hồ Ti Tùng đi thang máy chặn đường cô, cố ý dừng lại một lát ở tầng nào đó, xác định thang máy không có động tĩnh mới chạy như bay xuống dưới lầu.
 
Lúc nhìn thấy nhân viên lễ tân gần như sắp khóc, một bên vừa khóc vừa nói gì đó, nhân viên lễ tân căn bản không nghe rõ an ủi cô bảo cô đừng nóng vội, từ từ nói.
 
Trường Ngọc mới nức nở nói muốn báo cảnh sát, có người muốn cưỡng hiếp cô.
 
Nhân viên lễ tân lập tức sửng sốt nhưng mà vẫn gọi điện thoại theo lời cô.
 
Tay chân luống cuống, máy nhắn tin vang lên.
 
Vừa nhận máy đối phương liền hô to, có người muốn nhảy lầu.
 
Lần này nhân viên lễ tân bối rối hoàn toàn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui