Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 19: Em cũng thích anh
 
“Tay anh mát quá, rất thoải mái.”
 
Trường Ngọc xoa bàn tay, trong giấc mộng không có nhiệt độ, cô dẫn nhiệt độ bên ngoài vào, cảm thấy nhiệt độ bàn tay người đàn ông vừa vặn, lành lạnh phù hợp mùa hè.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô cọ cọ cả người chui vào trong lòng Cố Tranh, cúc áo áo blouse trắng thắt đến cúc cuối cùng, cách đó không xa phía dưới hầu kết, ngón tay nắm lấy cúc áo, hôn một cái dưới hầu kết của anh, ánh mắt quyến luyến dịu dàng.
 
Tay người đàn ông đặt sau lưng cô nắm chặt trong nháy mắt, dán người trên thân mình, giọng nói kẹt lại dừng một chút mới nói ra: “Em đang làm gì?”
 
“Hôn hầu kết của anh, hầu kết của anh thật đẹp.” Trường Ngọc nhìn chằm chằm hầu kết.
 
Hầu kết Cố Tranh hiện lên hình tam giác ngược, giữa cái cổ tái nhợt, đường cong lưu loát như là tác phẩm nghệ thuật, thứ ở chính giữa lúc chuyển động cọ sát ra một điểm đỏ sẫm, vô cùng xinh đẹp.
 
Cô khen ngợi sự thật nhưng Cố Tranh lại không cảm thấy vậy, xoay người một cái đặt người dưới thân, hôn đôi môi đỏ.
 
Cho đến khi hôn người ta thở hồng hộc mới lùi ra một chút, nhìn người dưới thân.
 
“Em biết anh đang làm gì không?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ừm?” Trường Ngọc bị thân đến mức đầu thiếu oxi, vô ý thức hỏi lại.
 
“Anh đang hôn người xinh đẹp nhất trên thế giới.” Người đàn ông cắn miệng và vành tai, giọng nói từ tính truyền dòng điện một đường xông thẳng vào đầu, quấy nhiễu ý thức của cô.
 
Trường Ngọc bỗng nhiên đỏ mặt, mắt chuyển về hướng khác, không dám nhìn khuôn mặt người đàn ông nhưng ánh mắt rơi trên người mình khiến cô biết người đàn ông đang nhìn cô, ánh mắt nóng rực.
 
Dòng điện vọt thẳng xuống bụng dưới, hoa tâm bắt đầu tuôn ra mật dịch ẩm ướt, cô xấu hổ hẹp hai chân, vì phản ứng tức thì của mình cảm thấy ngại ngùng lại chờ mong nhận được gì đó.
 
Phản ứng của cô tất nhiên Cố Tranh phát hiện ra, anh vui vẻ đồng thời lại lo lắng sau khi anh giải thích với cô anh cũng không thể gặp cô trong mơ.
 
Đây là giấc mơ của cô, lúc trước anh cũng không đủ năng lực, tất cả đều do cô khống chế.
 
“Ngọc nhi ngoan,” Anh cảm thán một tiếng ôm lấy cô, nhìn thẳng vào cô “Anh có chuyện muốn nói với em.”
 
Trường Ngọc nũng nịu ngẩng đầu, nhưng mà lúc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Tranh cũng để ý hơn, “Sao vậy?”
 
Hai tay Cố Tranh đặt lên bả vai cô, nhìn cô, “Anh là ai?”
 
Tay nhỏ Trường Ngọc đẩy nhẹ lồng ngực anh: “Cố Tranh nha, anh sao vậy?”
 
“Vậy em còn nhớ anh không?”

 
“Sao lại không nhớ… Thanh mai trúc mai từ nhỏ của em, anh quên sao, em còn thường xuyên đến nhà anh làm bài tập.”
 
“Vậy em còn nhớ lớp mười hai năm đó chúng ta xảy ra chuyện gì không?”
 
“Lớp mười hai sao?” Trường Ngọc bóp ngón tay suy nghĩ, “Em còn nhớ năm đó em cãi nhau với hoa khôi trường, kết quả cô ta quay đầu liền ngã xuống đất ha ha ha anh cũng không nhìn thấy lúc ấy cô ta khóc lóc!”
 
Trường Ngọc cười một trận mới nghĩ tới gì đó, “Đúng rồi, vì sao em lại phải cãi nhau với cô ta… Hình như là vì người nào đó…”
 
Trường Ngọc đối diện với con ngươi đen bóng, thật sự không dám xác định, cũng chỉ một đáp án như thế: “Là… Cố Tranh.”
 
Cô nhớ ra cái gì đó.
 
Cô lớn lên cùng Cố Tranh từ nhỏ, nói không có tình cảm là không thể nào, lớp mười hai năm đó bọn họ giao ước thi cùng một trường đại học, nếu như cô thi đậu Cố Tranh sẽ cho cô sợi dây chuyền cô đã muốn từ lâu.
 
Ngày đó thời tiết rất nóng, vốn dĩ bọn họ định cùng đi tới bờ biển chơi, trước khi xuất phát Cố Tranh nhận được một cuộc điện thoại vội vàng rời đi, sau đó cô chờ mãi cũng không chờ được anh quay về.
 
Anh xảy ra tai nạn xe cộ.
 
Cô không tin người buổi sáng còn cười nói với cô, một thời gian không gặp liền nằm trong vũng máu, đắp vải trắng, thậm chí còn không phải vào phòng cấp cứu.
 

Anh không cứu nổi.
 
Tang lễ ngày hôm đó cô nằm trên bia mộ khóc nức nở, ai kéo cũng không chịu, có rất nhiều ý nghĩ tự tử đi cùng nhau. Trời mưa đến mức thế giới tối tăm mịt mù một mảng, hoàn toàn không giống mùa hè, lạnh đến đáng sợ.
 
Ngày đó sau khi tất cả mọi người đi về, hoa khôi trường bỗng nhiên nói với cô, đều là do Trường Ngọc sai, nếu không phải vì cô Cố Tranh sẽ không phải chết.
 
Trường Ngọc khóc đỏ cả mắt, tròng mắt đầy tơ máu, khuôn mặt tái nhợt ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn.
 
Hoa khôi trường nói, lúc đó người gọi điện cho Cố Tranh là cô ta, cô ta thích Cố Tranh, từng tỏ tình với anh, Cố Tranh lại từ chối, nói anh có người mình thích, hoa khôi trường đoán được là Trường Ngọc, cô ta không cam tâm muốn cướp lấy, nhưng bỗng nhiên có ngày biết được chuyện Cố Tranh làm vì Trường Ngọc, cô ta liền từ bỏ, thậm chí ngược lại còn giúp anh. 
 
Anh làm gì? Anh chuẩn bị tỏ tình với cô ở bờ biển, gọi tất cả bạn bè bạn học của Trường Ngọc muốn cho cô một bất ngờ, hoa khôi trường gọi cho anh là vì sợi dây chuyền cô muốn cuối cùng đã tới, anh không chờ nổi đi lấy, trên đường trở về lại lại bị chiếc xe đột nhiên xuất hiện đâm phải ngã trên mặt đất.
 
Anh chết.
 
Trường Ngọc không tin, không thể tin nổi, cũng không dám tin, hoa khôi trường mặt lạnh mắng cô một trận, cũng không biết sao mà quay đầu lại liền té ngã, cũng không ngồi dậy, nằm nhoài trên mặt đất khóc.
 
Ban đầu Trường Ngọc khóc đến sưng đỏ cả mắt, một khắc đó ánh sáng trong mắt ảm đạm dần.
 
Nếu không phải mẹ Trường khóc xin cô, có lẽ cô cứ yên lặng như vậy, sau đó bỏ ra thời gian ba năm vẫn luôn tiếp nhận trị liệu tâm lý, mới chậm rãi bước ra khỏi bi thương, cũng được bác sĩ tâm lý dẫn dắt dốc sức quên đi đoạn quá khứ này. Cho đến giờ phút này bị hỏi đến mới đột nhiên nhớ tới.
 
“Cố Tranh.”
 
Trường Ngọc ôm lấy người đàn ông, nước mắt chảy xuống, “Xin lỗi, đều là lỗi của em.”
 
Dáng vẻ thương tâm của cô dọa Cố Tranh sợ, tay chân luống cuống dùng tay lau nước mắt, nhưng mà lau thế nào cũng không lau hết, lòng anh đau ôm lấy mặt cô, môi mỏng êm ái hôn lên lông mi run rẩy của cô.

 
“Sao lại là lỗi của em, em không cần xin lỗi, là anh quá tham lam.” Anh áy náy gục đầu xuống, giọng nói mang vẻ tự trách sâu sắc.
 
Anh đã chờ cô mấy chục năm, đặt đứa trẻ hấp tấp đi theo sau lưng anh mềm mại gọi mình là anh khảm vào trong lòng ròng rã mấy năm trời, nhìn cô tập tễnh lớn lên, ngã sấp xuống sẽ khóc, cho viên kẹo liền cười ngu ngốc, không thi tốt sẽ vểnh miệng không vui lén giấu bài thi, lừa ba mẹ nói còn chưa phát bài thi. Kết quả mẹ Trường gọi điện cho anh, anh nuốt nước miệng một cái, nói không phát bài thi.
 
Cô à, từ tiểu nha đầu tinh quái lớn lên thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, anh tham dự vào nửa đời trước của cô, còn lòng tham không đáy muốn tham dự vào nửa đời sau của cô.
 
Đáng tiếc, anh bị tước đoạt quyền lợi.
 
Còn khiến người đặt trong lòng vì thế mà đau lòng.
 
Trường Ngọc lắc đầu, giọt nước mắt theo biên độ bị bỏ lại trên bàn. Môi đỏ dán vào, nước mắt đắng chát chảy vào dọc theo khóe miệng, cô lại nếm ra vị đường.
 
“Không, anh không tham lam chút nào.”
 
“Bởi vì em cũng thích anh.”
 
Bỗng nhiên, đắng chát chuyển hóa thành ngọt ngào, Cố Tranh ấn trái tim, trái tim lẽ ra không thế nhảy lên, nhưng giờ khắc này anh lại cảm nhận được chấn động.
 
“Thình thịch thình thịch.”
 
Tươi đẹp sinh động.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận