Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 23: Anh chờ em trong mơ
 
Cố Tranh vội vàng giải thích: “Không, không phải, ban ngày anh không xuất hiện cũng không nhìn thấy, ban đêm mới ngẫu nhiên nhìn thấy, không cẩn thận hai mắt chứng kiến…”
 
Anh lẩm bẩm nói, âm thanh càng nói càng nhỏ, cảm giác càng xóa càng đen.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai tay Trường Ngọc che lỗ tai, “Đừng nói nữa!” Đỏ mặt đến mức không tưởng nổi.
 
Rõ ràng hai người đã làm chuyện thân mật nhất, bây giờ lại vô cùng ngây thở, một người vẻ mặt đỏ bừng, một người xấu hổ sờ mũi, rũ mí mắt.
 
Không khí tĩnh mịch lại hài hòa bất ngờ, không có một chút ngượng ngùng tách biệt nhiều năm gặp lại không có lời nào để nói.
 
Mặt nóng bừng khôi phục như thường, mặc dù Trường Ngọc cố gắng mím môi nói chuyện với anh ,để cho mình nhìn nghiêm túc hơn chút nhưng ngại ngùng trong mắt lại bán đứng cô.
 
Cố Tranh thấy rõ nhưng không nói ra.
 
“Trước khi ba mẹ anh rời khỏi thành phố có đưa chìa khó cho em, nếu như anh muốn…” Ý của cô là tình huống hiện tại của Cố Tranh không thể rời khỏi cô, nhưng nếu nhớ mẹ Cố và ba Cố có thể trở về nhìn một chút.
 
Cố Tranh lại lắc đầu, “Bọn họ rời khỏi nơi này, có cuộc sống mới… Thậm chí có đứa con mới, bọn họ đã buông xuống, anh lại có cái gì không bỏ xuống được… Nhưng mà vẫn phải trở về một chuyến, lấy một vài thứ thuộc về anh.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…Em đi cùng anh nhé.”  Trường Ngọc muốn lao vào lồng ngực anh an ủi anh nhưng lại sợ làm anh bị thương, tủi thân chớp mắt.
 

Thời gian Cố Tranh ở bên ngoài quá dài, cái bóng nhạt đến mức giống như một tờ giấy rất mỏng, nhìn dáng vẻ của cô cười nói: “Muốn chạm vào anh thì vào giấc mơ tìm anh.”
 
Trường Ngọc nghe thấy sắc mặt vừa bình phục lại có xu thế đỏ lên, đi vào giấc mơ chẳng phải có ý nghĩ… với anh
 
Trước đó cô chỉ cho là nằm mơ, làm càn lại lớn mật, nói rất nhiều lời không nên nói làm rất nhiều chuyện không dám làm, bây giờ biết được sự thật anh thật sự tồn tại, toàn thân khô cứng.
 
Nhưng Cố Tranh không cho cô thời gian thẹn thùng, anh cần phải đi.
 
“Ngọc nhi ngoan, anh phải về rồi, gặp nhau trong mộng.” Anh chớp mắt, nở nụ cười, huyết ngọc hiện lên một vệt sáng, anh biến mất trước mắt.
 
“Cố Tranh!” Trường Ngọc muốn bắt anh lại, lại không bắt được gì hết, dáng vẻ bắt lấy không khí có chút buồn cười.
 
Muốn xác nhận anh có thật sự ở trong mộng không, lập tức nằm xuống nhắm mắt lại.
 
Nhưng mà lúc này vừa mới tỉnh ngủ, đâu còn buồn ngủ, cô nằm một hồi vẫn không ngủ được, không chờ được Cố Tranh ngược lại chờ đến mẹ Trường.
 
“Ngọc nhi, con tỉnh rồi?” Mẹ Trường gõ cửa một cái.
 
Trường Ngọc thất vọng mở mắt ra, “Ừ” một tiếng.
 
Mẹ Trường đẩy cửa ra, đi vào.
 
Trường Ngọc đang định ngồi xuống, cảm nhận được cái mông sền sệt, lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra mình mộng xuôn, trước đó cứ thế mà nói chuyện với Cố Tranh, hối hận đồng thời cũng chỉ có thể đắp chăn kín toàn thân, không lộ ra một chút.
 

Mẹ Trường thấy cô đắp chăn còn tưởng rằng ban đêm cô đi ngủ lại đạp chăn, lo cô bị cảm.
 
“Ban đêm lại đạp chăn, có bị cảm không?”
 
Trường Ngọc sợ mẹ phát hiện, chỉ lẩm bẩm lắc đầu.
 
“Không có.”
 
“Không thì tốt.” Bà trầm mặc một hồi, chần chờ mở miệng, “Ngọc nhi, đúng lúc mẹ ở bên ngoài dường như nghe thấy con gọi Cố Tranh.”
 
Trường Ngọc trầm mặc.
 
Mẹ Trường còn tưởng là mình nghe nhầm, lúc này thấy cô hốc mắt đỏ ửng, sao còn không hiểu, cô lại mơ tới Cố Tranh.
 
Trong ba năm Cố Tranh mất này, Trường Ngọc gọi tên thằng bé trong mơ, một bên gọi một bên khóc, bà là mẹ đương nhiên đau lòng, mặc dù Cố Tranh là đứa bé tốt, cũng xứng với Ngọc nhi nhà bà, hai người lại lớn lên cùng nhau hiểu rõ lẫn nhau, nhưng mà thằng bé có ngàn vạn điểm tốt cũng không thể bù được sự thật thằng bé đã mất.
 
Con của bà cũng không thể sống trong quá khứ một đời, con bé mới hai mươi mốt tuổi thôi, người còn sống có con đường rất dài phải đi, bà muốn mở miệng bảo con bé quên nó đi, tìm bạn trai, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng Hồ Ti Tùng lại lo lắng đàn ông bên ngoài toàn là mặt người dạ thú.
 
Được rồi, không gấp, bọn họ lựa chọn giúp cô từ từ, tóm lại còn có thời gian.
 
Bà vỗ chăn, trò chuyện với Trường Ngọc, thời điểm nhắc tới Hồ Ti Tùng vẫn luôn làm cô yên tâm, bọn họ nhất định sẽ kiện tiễn anh ta vào nhà giam.
 

Sau khi mẹ Trường rời đi, Trường Ngọc ngồi dậy, lấy chăn xuống đi vào phòng tắm tắm rửa.
 
Lúc cô nhắm mắt lại tắm rửa luôn cảm thấy là lạ, có chút thẹn thùng lại lo lắng Cố Tranh nhìn lén cô, nhưng mở mắt ra lại không có ai, khinh bỉ ý nghĩ của mình đồng thời nhanh chóng tắm vội.
 
Nhà họ Hồ.
 
Sau khi mẹ Hồ tỉnh dậy, nghĩ lại con trai mình không phải người như vậy, mẹ Trường nhất định hiểu lầm gì đó, muốn gọi điện thoại lại, lật sổ ghi thông tin lại không có phương thức liên lạc của nhà họ Trường, bà không dùng wechat, chỉ có một chiếc điện thoại, cảm thấy không hiểu nên định đi tìm ba Hồ lấy số điện thoại.
 
Chỉ là lúc đi qua cửa phòng Hồ Ti Tùng nghe thấy âm thanh kỳ quái.
 
“A… Ưm.”
 
“Không muốn.”
 
Bà còn chưa nghe được hai câu thì bị ba Hồ đi tới chạm mặt đưa đi.
 
Bà nghi ngờ nói: “Vừa nãy là tiếng gì? Phòng con trai em sao lại có phụ nữ?”
 
Ba Hồ nắm tay bà, vẻ mặt nghiêm nghị: “Em quên trong nhà có nữ giúp việc sao? Lúc mấy người họ đang quét dọn nhà cửa có lẽ có đồ gì lớn không bưng nổi… Đúng rồi em qua đây làm gì?”
 
Mẹ Hồ không suy nghĩ cẩn thận, bị dời chủ đề cũng không nghĩ nhiều nữa.
 
Trên giường lớn trong phòng đang diễn ra một cảnh tượng kịch liệt.
 
Váy của một nữ giúp việc tóc ngắn bị giật ra, đồ lót ren màu đên khó khăn lắm mới treo trên mắt cá chân, nằm nhoài trên giường nâng cao mông lên, nghênh hợp với côn thịt người đàn ông, dâm thủy ẩm ướt hổ thẹn nhỏ xuống.
 
Một nữ giúp việc tóc dài khác chống nửa người trên lên, chôn mặt ở chỗ hai người giao hợp, lè lưỡi liếm mật dịch của hai người, một tay khác móc huyệt của mình, hai ngón tay ra ra vào vao.
 

Quần áo tóc ngắn chồng chất bên hông, vú lớn lắc lư trên không trung, hai mắt si mê.
 
“A… Muốn bị vật lớn đâm nát… Thiếu gia dùng sức…”
 
Nữ giúp việc tóc dài cũng không cam chịu yếu thế, lớn tiếng rên rỉ, “Thiếu gia thật mạnh mẽ, rất muốn bị đâm… Dâm thủy không ngừng được, rất muốn dùng vật lớn chặn lại.”
 
Hồ Ti Tùng nghe thấy rút côn thịt ra khỏi cơ thể tóc ngắn, nắm một cái níu đùi tóc dài, cô ta mở rộng hai chân, đâm đến tận cùng.
 
“Được, vậy thì đâm cái huyệt nhỏ dâm đãng của cô.”
 
Bên trong đã bị đâm đủ chiều rộng, vật lớn đâm tới hoa tâm, thậm chí đụng phải miệng tử cung, trong vách co vào không cho côn thịt rời đi, người đàn ông véo nhũ hoa trên người cô ta, chín cạn một sâu, đâm đến mức dâm thủy tóc dài làm ướt âm mao, trong miệng không ngừng phun ra dâm thủy.
 
“Ưm… Muốn bị đâm… Thoái mái quá.”
 
“Côn thịt thiếu gia thật lớn, thật nóng, ưm… Bắn ra hết cho em, trong bụng toàn là tinh dịch của thiếu gia.”
 
Hồ Ti Tùng thẳng lưng làm mạnh, côn thịt thô to gần như đâm cho mắt tóc dài trắng bệch, cuối cùng bị xoắn bắn ra lúc cao trào.
 
Mấy giờ sau Hồ Ti Tùng mặc quần áo tử tế, lặng lẽ nhìn hai người phụ nữ không tỉnh táo được trên giường, hai người ở cạnh nhau, hai chân mở rộng, từng đợt từng đợt dâm thủy hòa lẫn với tinh dịch màu trắng chảy xuống, làm ướt ga giường dưới thân.
 
Anh ta để lại một câu “Nhớ phải uống thuốc”, quay người đóng cửa lại, không lưu tình chút nào.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận