Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 29: Rên rỉ
 
Trong mơ thoáng biến thành sân nhà của Trường Ngọc.
 
Hai tay anh bị trói lại đặt trên đỉnh đầu, lồng ngực hơi nhô lên, hàm dưới căng cứng dây dưa giác quan Trường Ngọc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mắt khép hờ, dư quang nhìn về phía cô, đuôi mắt hơi nhiễm đỏ, tay lớn vừa nãy nắm chặt nhũ hoa của cô bị kéo lên, cô vuốt ve còn có thể sờ thấy vết chai mỏng trên và trong lòng bàn tay.
 
Không trơn nhẵn giống như bàn tay cô, bàn tay anh gần như là thô ráp, đầu ngón tay chỗ có một cục lớn, móng tay mượt mà, ngón tay thon dài, là một đôi tay rất đẹp.
 
Tâm tư kiều diễm khẽ động, ngực Trường Ngọc nhảy lên bang bang, càng lúc càng nhanh, khẩn trương thở dốc từng hơi, đầu lưỡi màu hồng dường như cũng ý thức được gì đó, cẩn thận từng lí từng tí vươn ra khỏi khoang miệng ướt át, run rẩy dưới mí mắt người đàn ông.
 
Mặc dù lớn mật nhưng làm việc nghĩa không được chùn bước.
 
Tiếng vải vóc ma sát vang lên, Trường Ngọc nằm nhoài trên người anh, thân thể mềm mại kề sát, người đàn ông thoải mái rên nhẹ, hai tay muốn tránh thoát khỏi cái ôm của cô, Trường Ngọc lại ngăn cản anh.
 
“Không được.” Trường Ngọc hôn lên môi anh, trước khi anh ngậm lấy lại nhanh chóng rút ra, “Bây giờ là em bắt nạt anh, anh phải để cho em bắt nạt đàng hoàng biết không?”
 
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, con ngươi Cố Tranh tối tăm đen nhánh, muốn kéo người trầm luân cùng nhau nhưng Trường Ngọc muốn chơi, anh cũng nên kiềm chế tâm trạng phối hợp động tác của cô.
 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trường Ngọc yên lòng kéo tay anh, nhìn người đàn ông một chút, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh mở môi anh đào miệng nhỏ ngậm lấy ngón trỏ của anh.
 
Ngón trỏ lạnh lẽo lập tức bị khoang miệng ấm áp nóng ướt bao bọc.
 
Đồ vật trong miệng hơi lạnh, Trường Ngọc muốn làm nóng theo bản năng, thế là dùng đầu lưỡi phấn nộn liếm một cái trên đầu ngón tay, sau đó uốn lượn trượt xuống, đảo quanh đầu ngón tay, nhất là khi lướt qua vết chai lòng bàn tay xoay thêm vài vòng, làm cho Cố Tranh hít vào một hơi.
 
“Mở miệng.” Giọng nói người đàn ông khàn khàn.
 
Trường Ngọc không rõ vì sao nhưng mà vẫn mở ra.
 
Ngón tay anh đè lên đầu lưỡi phấn nộn, phía cuối đầu lưỡi u ám không rõ, im lặng cám dỗ. Nếu như đổi lại là côn thịt của anh.
 
Anh nhất định phải kéo người xuống dưới hông mình, để cô liếm mỗi một tấc của mình tỉ mỉ giống như vật, mùi tanh ngập tràn khoang miệng của cô, kỹ thuật khẩu giao của cô không tốt, thỉnh thoảng răng sẽ va phải cây gậy của anh, nhưng cảm giác này lại vừa ngứa vừa đau, kích thích côn thịt anh lớn hơn nữa, gân xanh dán vào lưỡi của cô, khiến cô không ngậm nổi, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng. Yết hầu chặt chẽ nhỏ hẹp, lúc co rúm cực kỳ thoải mái, bày tay đặt sau gáy cô, nhìn cô si mê ăn vật lớn của mình dưới hông anh, ngón tay còn xoa hai túi thịt, thừa dịp anh không chú ý bỏ qua côn thịt liếm hai túi thịt màu hồng đó, bụi cỏ bị nước bọt của cô làm ướt nhẹp, sau khi anh ra vào mấy trăm cái bắn tinh dịch đậm đọc vào khóe miệng cô, Trường Ngọc ăn hết không thừa một giọt, thậm chí lắc lư nhũ hoa nói muốn nữa.
 
Nhưng mà lúc này nngosn tay nhỉ hoa huyệt ướt át thẹn thùng của cô nói miệng nhỏ cũng muốn.
 
Hình ảnh trong đầu càng ngày càng tốt đẹp, hô hấp Cố Tranh thật sự hơi nặng thêm, thêm hai ngón tay vào trong miệng cô.
 
Ngón trỏ và ngón giữa khuấy động đầu lưỡi, thỉnh thoảng kẹp đầu lưỡi trơn nhẵn xoay vòng vòng, mô phỏng động tác hành động vừa đi vừa về nào đó.

 
Ngoài miệng Trường Ngọc ra sức hùa theo anh, chỉ có điều sau một hồi lại rút tay ra, lúc hai ngón tay đi ra ánh nước chồng chất, vô cùng ẩm ướt, nước lén chảy xuống.
 
Trường Ngọc lườm anh một cái, không ngờ trong mắt Cố Tranh lại là mị nhãn như tơ, sóng mắt chọc người quyến rũ anh, ngọn lửa dục vọng trong lòng giống như nham thạch đổ xuống, cắn nuốt lý trí, nhưng mà Cố Tranh lại không thể chạm vào.
 
Anh cúi đầu mạnh mẽ hôn cô, thật lâu sau mới tách ra nghiêng đầu đi, im lặng thúc giục cô nhanh lên.
 
Anh sắp nghẹn nổ tung mất.
 
Trường Ngọc sững sờ, trước đó cô ra sức như vậy, nếu không phải có bắp thịt cương ngạch dưới tay cô, một đồ vật cứng rắn chọc dưới mông, cô còn tưởng rằng anh hoàn toàn không có phản ứng.
 
Bây giờ nhìn dáng vẻ bị ức hiếp này của anh chỉ cảm thấy hài lòng vô cùng.
 
Định ban điểm thường cho anh, tùy ý động một tý trong lòng, mắt cô nhìn xuống dưới áo Cố Tranh lập tức không còn nữa, lồng ngực trần truồng bại lộ trong không trung.
 
Lồng ngực người đàn ông khác biệt với cô, cương ngạnh to lớn, phía dưới xương quai xanh là bầu vú nở nang, hai điểm màu nâu đập vào mi mắt. Trường Ngọc càng thích cơ bụng sáu múi và nhân ngư tuyến phía dưới hơn, nâng một tay lên sờ mỗi một múi cơ bụng, đảo quanh chỗ đường eo, một tay khác thì xoa một điểm màu nâu.
 
Không ngoài ý muốn nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông.
 

 Hồng hộc hồng hộc.
 
Cô lè lưỡi thăm dò liếm một cái, có một chút vị mồ hôi, nhưng mà mùi cỏ cây ánh nắng còn nhiều hơn nữa, là mùi hương thuộc về Cố Tranh. Hormone đảo quanh chóp mũi, cô ngậm đầu ti vào trong miệng, nhớ lại lúc trước học động tác của người đàn ông trúc trắc hôn đầu ti.
 
Đầu ti người đàn ông thật sự không tính là điểm mẫn cảm, nhưng mà Trường Ngọc ra sức biểu hiệu lấy lòng anh, lại thêm tay nhỏ thon dài lượn quanh eo anh, quanh quẩn một chỗ dưới ba tấc rốn anh.
 
Cách nơi nhô lên thành lêu nhỏ chỉ một bước.
 
Cố Tranh thẳng lưng đón lấy, không ngoài ý muốn đụng vào giữa hai chân Trường Ngọc.
 
“A”
 
Trường Ngọc hô lên kinh ngạc, trả thù cắn đầu ti anh, “Anh đừng đâm mà!”
 
Cô nói xong, hai chân lại lén kẹp chặt, khát vọng muốn bị đâm vào càng sâu hơn từng chút một, nhất là sau khi bị đâm vào.
 
Hai người dán vào nhau chặt chẽ sao mà Cố Tranh không phát hiện ra, thắt lưng trói buộc hai tay bất tri bất giác rơi xuống, tay anh chậm rãi buông xuống di chuyển trên cơ thể mềm mại của người phụ nữ.

Cùng lúc đó, xương cụt âm thầm ra sức, trong giới hạn biên độ nhỏ Trường Ngọc thoải mái, đâm vào biên độ nhỏ.
 
Chọc một cái lén quan sát phản ứng của cô, dường như Trường Ngọc còn đắm chìm trong cắn đầu ti, Cố Tranh lại có thể cảm giác được bờ eo cô mềm nhũn hơn chút.
 
Mặt mày nở nụ cười, bàn tay lướt nhẹ qua lưng, vuốt ve trấn an, hông eo lại bắt đầu va chạm cách quần của anh và váy của cô.
 

Một lần, hai lần, ba lần… mấy chục lần.
 
“Ưm…A”
 
Động tác không nặng không nhẹ như là ngăn ngứa cách ủng (*), tay Trường Ngọc không còn sức lực rũ xuống, đã không còn sức để cắn, khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập dán trên lồng ngực anh, ánh mắt mê ly, miệng nhỏ thở ra khí nóng, có chút không phân rõ đông tây nam bắc.
 
Tay người đàn ông đã sờ lên bờ mông của cô, bóp một cái vân vê một cái, đầu ngón tay thỉnh thoảng thăm dò khe rãnh sâu kín giữa đùi.
 
Ra vào biên độ nhỏ đã không thỏa mãn được anh, anh ngồi xuống ôm người bắt đầu nhanh chóng rút ra đút vào.
 
Côn thịt va chạm khiến đường lý trí Trường Ngọc kéo thẳng, cô cau mày lắc đầu.
 
“Không… không đúng.”
 
Cố Tranh cắn đầu ngón tay của cô, thở hổn hển, “Không đúng chỗ nào?”
 
Lại không đợi người trả lời hôn lên môi cô, lý trí còn sót lại lập tức sụp đổ. Cô không còn gì để nói, chỉ có thể kiềm nén nức nở.
 
“Ưm… A… không…”
 
Lại được ăn một trận, sau đó Trường Ngọc trực tiếp đẩy người đàn ông ra, vểnh miệng ra khỏi giấc mộng.
 
Hừ, đàn ông đều là kẻ xấu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận