Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 32: Công pháp
 
Kể từ đêm đó trở đi, không biết thế nào liền truyền ra vốn dĩ Hồ Ti Tùng không chạm vào phụ nữ vì anh ta yếu sinh lý, không dám để người khác biết.
 
Đương nhiên Hồ Ti Tùng không biết chuyện này, anh ta còn đắm chìm bên trong sự thật mình lại bắn ngay lập tức. Không thể nào, mình sao có thể bắn ngay lập tức được, Hồ Ti Tùng vẫn luôn tự hào về thời gian siêu dài và kỹ xảo xuất sắc của mình, không phải sao có thể khiến nhiều phụ nữ tâm phục khẩu phục dưới hông mình như vậy. Trước kia không làm người cao trào mắt trợn trắng thề không bỏ qua.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hồ Ti Tùng nhìn chằm chằm cự long dưới hông, hai mắt đỏ ngầu.
 
Hai tay tuốt côn thịt, phía trên còn dính dâm thủy phụ nữ, ngược lại trơn ướt, côn thịt trơn mượt, một lát vểnh lên rất nhanh, kích thước rất lớn, đáy mắt Hồ Ti Tùng vừa dấy lên một tia hy vọng.
 
“Phụt——”
 
Một giây sau đầu nấm liền phun ra một lượng tinh dịch.
 
Hồ Ti Tùng: “…”
 
Người phụ nữ nằm một bên nhìn anh ta thủ dâm run lẩy bẩy.
 

Cô ta núp trong góc mưu đồ không để Hồ Ti Tùng phát hiện, cô ta sợ anh ta trút giận lên người mình, sợ hãi nhưng đồng thời không khỏi ghét bỏ anh ta bắn sớm, anh ta nói anh ta không tin giả làm sói đuôi to gì chứ, khiến cho cô ta cho là anh ta rất lợi hại, kết quả lại là tên yếu sinh lý. Trước đó hai nữ giúp việc kia còn khoe khoang thiếu gia trên giường rất lợi hại, bây giờ xem ra đơn thuần là phồng má giả làm người mập, đương nhiên cũng có thể là anh ta không cho hai cô ấy nói.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta âm thầm liếc mắt, yếu sinh lỳ còn muốn hai phụ nữ hầu hạ, chậc chậc chậc.
 
Côn thịt lớn thì làm được gì, còn không phải bắn ngay lập tức sao.
 
Hồ Ti Tùng làm sao biết được suy nghĩ của cô ta, kích động tuốt em trai mình liên tục, ngay cả cô ta đi lúc nào cũng không biết.
 
Vểnh lên thì vểnh lên nhưng thời gian cũng ngắn, nói bắn là bắn, không nghiêm túc chút nào, anh ta đã tuốt côn thịt đến trầy da luôn rồi, tinh dịch bắn ra từng đợt trên tay trên sàn nha, màu trắng sền sệt có vị tanh.
 
Hồ Ti Tùng nhìn đống hỗn độn đầy đất, đôi mắt âm trầm đáng sợ.
 
Trường Ngọc ngủ một giấc đến hừng đông, cũng không biết vì sao lại ngủ ngon vô cùng, tinh thần sảng khoái, toàn thân thoải mái vô cùng.
 
Cô đang định đứng lên, khóe mắt liếc qua một bóng đen, bỗng nhiên căng thẳng, muốn gọi người theo bản năng, một giây sau bóng đen động đậy.
 
“Ngọc Nhi, là anh.”
 
Giọng nói quen thuộc kéo lý trí của Trường Ngọc lại, Trường Ngọc nghiêng đầu nhìn thấy trúc mã nhà mình dù bận vẫn ung dung dựa vào giường, một tay cầm một quyển sách, tay kia chống đầu. Lúc này đã buông sách xuống nhìn cô.
 
Trường Ngọc bị Cố Tranh làm cho sợ hết hồn, tay nhỏ vỗ ngực lườm anh một cái, mới nhớ tời gì đó liền vội vàng đứng lên, ân cần nói: “Ban ngày anh ra ngoài không sao chứ? Không thoải mái chỗ nào không?”
 
Cố Tranh: “Không, Ngọc Nhi không cần lo lắng. Sau này anh có thể xuất hiện từ sáu giờ tối đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, không có việc gì.”
 
Cố Tranh liên tục cam đoan không có vấn đề gì, lúc này Cố Tranh mới yên tâm.
 
Chỉ có điều khi Trường Ngọc hỏi tại sao bỗng nhiên xuất hiện, Cố Tranh cười nhưng không nói vuốt tóc của cô cách không khí hư vô, Trường Ngọc cũng thức thời không nói.
 
“Ấy, anh đang đọc sách gì vậy?”
 
Trường Ngọc nhướn người qua, bên ngoài sách không có gì hết, nhìn không ra là sách gì.
 

Cô nhàm chán thuận miệng nói một câu, ai ngờ Cố Tranh lại nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười.
 
“Muốn xem không?”
 
Trường Ngọc chần chờ gật đầu.
 
Cố Tranh đưa quyển sách trên tay cho cô, Trường Ngọc nhận lấy, nghi ngờ nhìn anh, chậm rãi cúi đầu nhìn tờ anh lật tới.
 
Trong sách chỉ có mấy bức tranh, trong tranh người đàn ông đặt cô gái trước cửa sổ, một đôi vú to lớn đè lên thủy tinh, chổng mông lên, thủy tinh phía trước còn lưu lại dâm thủy của cô ấy, dưới hông người đàn ông phía sau một cây côn thịt màu đen đâm thẳng vào thân thê cô gái.
 
Trang tiếp theo càng quá đáng hơn, là cô gái nằm trên giường người đàn ông cầm dương vật giả ra vào, tay cô gái đè chặt sextoy, nước bọt từ khóe miệng chảy xuôi từ cổ xuống giường.
 
Trường Ngọc nhìn thoáng qua, đỏ mặt giống như đít khỉ, giống như cầm khoai lang nóng bỏng tay trên tay lập tức ném về chỗ anh.
 
Ngón tay trắng nõn run rẩy, chỉ về phía người đàn ông, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, giống như đỏ bừng sau khi vừa hôn.
 
“Anh anh lưu manh!”
 
Cố Tranh nhặt sách lên, nhíu mày nhìn về phía Trường Ngọc. Vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn đang nhập nhèm, lúc này ngượng ngùng không dám đối diện với ánh mắt anh, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, một bên dây váy ngủ mặc trên người trượt xuống cô cũng không phát hiện, thật sự không biết chỉ một cái như thế, nửa cái xinh đẹp bại lộ trong không khí, cũng bại lộ trong tầm mắt người đàn ông.
 
“Ngọc Nhi muốn thử xem sao?” Anh vươn người ra, giống như muốn đẩy vạt áo cô ra, bị Trường Ngọc đỏ mặt né tránh.
 
“Cố Tranh xấu xa, em không muốn đâu.” Cô đỏ mặt chạy xuống giường, đâm thẳng vào phòng tắm.
 

Cửa vừa đóng lại, một cái đầu nhỏ lại ló ra.
 
Cố Tranh nhìn sang.
 
Trong nháy mắt Trường Ngọc khẩn trương nhìn anh, “Không được phép đi vào!” Nói xong nhanh chóng đóng cửa lại, không cho người ta nhìn thấy một chút.
 
Cố Tranh nhìn chằm chằm cửa không nhịn được cười lên, trong lòng tự nhủ ngược lại anh có thể không đi và cũng nhìn thấy.
 
Ánh mắt chuyển dời đến quyển sách trên tay, ý cười dần dần thu liễm, lật sang trang sau. Nếu Trường Ngọc đang ở đây cô sẽ phát hiện ra, đằng sau hoàn toàn không phải xuân cung đồ cô thấy mà là một tấm hình cơ thể người, nhìn thấy rõ ràng các mạnh toàn thân.
 
Ánh mắt thâm thủy, nhưng thật ra vì tối hôm qua lúc anh trị Hồ Ti Tùng bất ngờ phát hiện cái này, trước kia đằng sau quyển công pháp này đều trống không, hiện tại ngược lại có thêm vài trang, phía trên nhiều loại biện pháp. Có thể hấp thu tà khí chuyển đổi thành năng lượng cần thiết. Dựa vào nơi tà khí phát ra lớn nhất là hai bên dưới hông của Hồ Ti Tùng, một khi khiến anh ta mất đi sẽ không còn hơn nửa tà khí, chỉ có điều Cố Tranh không muốn anh ta được dễ dàng như vậy, dám xuống tay với Ngọc Nhi, đây vẫn chỉ là bắt đầu mà thôi.
 
Anh không thể rời khỏi huyết ngọc quá lâu, nhưng ra ngoài một hồi thu hoạc cũng không nhỏ, cứ theo đà này tin rằng rất nhanh anh có thể sống lại, chạm vào sờ được Ngọc Nhi trong hiện thực.
 
Đến lúc đó
 
Đưa tay sờ lên môi, đáy mắt lấp lóe ý cười.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận