Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 38: Vợ vợ vợ
 
Ác ý không ngừng lan ra từ nơi sâu trong trái tim, chẳng mấy chốc hai mắt đỏ ngầu, toàn thân cứng rắn, tái nhợt đường vân màu đen dọc theo làn da vốn dĩ, cả người trở nên âm trầm tà tứ.
 
Động tác dừng lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trường Ngọc mở môi đỏ, nhắm hai mắt chờ đợi một đợt tấn công mãnh liệt, chờ một hồi vẫn không đợi đến, đang muốn mở mắt lại bị người đàn ông chặn ánh mắt.
 
Trong tầm mắt một mảng đen kịt.
 
“Cố Tranh?”
 
Không ai trả lời.
 
Hai mắt Cố Tranh đỏ ngầu, khối không khí màu đen không ngừng hội tụ sau lưng xông một mạch vào trong cơ thể anh, làn da trần trụi biến thành màu xám với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khối không khí đang đấu đá bừa bãi trong cơ thể anh, xung kích gân mạch yếu ớt của anh, nhưng cố ý là công pháp đã học trong cơ thể không ngừng chữa trị, hai bên đối kháng kẻ khổ lại là Cố Tranh.
 
Hồn phách sẽ không đổ máu nếu không bây giờ anh sẽ một thân toàn máu, mà Trường Ngọc cũng có thể nhanh chóng phát hiện anh lạ thường.
 
Hắc khí nhanh chóng bà vào ngực, là chiến trường chỉnh phát ra công kích tứ chi, công pháp mạnh mẽ chống cự, không đoán chừng Cố Tranh có thể chịu được một đợt rồi lại một đợt công kích hay không chút nào.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A” Cố Tranh không nhịn được, nhíu mày kêu rên.
 
Trường Ngọc nhạy bén nghe thấy muốn bắt lấy tay anh.
 
“Cố Tranh?”
 

Tay lại vững vàng đặt trên mắt cô, ngăn cản tầm mắt của cô, bây giờ anh quá xấu, không thể… không thể để cho Trường Ngọc nhìn thấy.
 
Khống chế run rẩy, hắc khí không chút kiêng kỵ bò lên mặt anh, khuôn mặt anh tuấn có thêm mấy đường chỉ đen, lộ ra quỷ dị tà khí.
 
Cơ bên trong căng cứng, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, thân thể cương nhạnh, quyền lãnh đạo không ở chỗ anh, nhiều nhất chỉ có thể động đậy miệng.
 
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương, “Ngọc Nhi, gọi anh.”
 
Mặc dù Trường Ngọc nghi hoặc nhưng vẫn nghe theo, gọi một tiếng ngọt ngào.
 
“Cố Tranh.”
 
“Cố Tranh.”
 
“Cố Tranh.”
 
Mặc dù mắt bị che lại nhưng cố vẫn tìm tới chính xác môi của anh, leo lên đầu vai anh, môi đỏ cọ xát bờ môi anh.
 
“Chồng.” Trường Ngọc nũng nịu.
 
“Ầm ầm!”
 
Một tiếng này như là sấm sét giữa trời quang, tấn công thẳng vào đầu Cố Tranh, trong nháy mắt đó anh quên đi tất cả đau đớn, chỉ còn lại giọng nói ngọt ngào giống như đường của Trường Ngọc.
 
Công pháp trong đầu mở rộng gấp mấy chục lần trong nháy mắt, không ngừng cắn nuốt khối không khí màu đen chuyển đổi thành đồng loại, chỉ có mấy giây thời gian ngắn ngủi liền nuốt hết tất cả hắc khí không còn một mảnh.
 
Sợi chỉ đen rút đi, mắt cũng khôi phục màu sắc nguyên thủy.

 
Mềm mại cọ lấy môi anh, sau khi Cố Tranh phát hiện có thể động đậy lập tức hôn thật sâu đáp lại.
 
Đầu lưỡi kích động quấn lấy lưỡi hồng phấn của Trường Ngọc, đầu lưỡi ôm lấy mỗi một tấc lướt qua, không cẩn thận đập phải răng anh còn sẽ yêu thương đảo qua, mưa to gió lớn ức hiếp mà đến, hôn mãnh liệt như thế Trường Ngọc còn tiếp nhận lần đầu tiên, bị ép dồn nén không khí lá phổi, cô suýt chút nữa không thở nổi, rất lâu sau khi tách ra mật dịch óng ánh chảy xuống khóe miệng.
 
Cô thở nhỏ từng hơi từng hơi, mở mắt ra là vẻ mặt mừng rỡ của anh cúi người hôn môi cô, không buông tha.
 
“Ngọc Nhi” “Bảo bối” “Vợ” “Điềm tâm” gọi loạn một trận, mức độ xấu hổ thực sự tăng mạnh.
 
Mặt Trường Ngọc đỏ ửng, ngại ngùng quay đầu, Cố Tranh liền đuổi theo dán lên mặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn luẩn quẩn bên tai, chán ngấy đến mức khiến người ta không chịu được.
 
Cuối cùng Trường Ngọc thực sự không nhịn được, dán một bàn tay qua, Cố Tranh còn cười hì hì hôn tay cô.
 
“Anh thả em ra, em muốn đi ngủ.” Trường Ngọc nói.
 
Lúc này Cố Tranh mới lấy lại tinh thần từ trong hưng phấn, phát hiện nửa người dưới hai người còn dính lấy nhau, hoa huyệt nóng bỏng hút chặt lấy côn thịt, phát hiện ra ánh mắt của anh, vách trong hơi có lại, kích thích côn thịt giật giật.
 
Cố Tranh hôn tay cô một cái, “Vợ anh thỏa mãn em có được không?”
 
Trường Ngọc bị sặc nước bọt, đỏ mặt chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng: “Ai, ai là vợ anh, đi ra.”
 
Cố Tranh lại cười, mặt mày nhảy nhót, ưỡn eo đâm chọt điểm gồ của Trường Ngọc.
 
“Ưm…”
 
Eo Trường Ngọc lập tức mềm nhũn, Cố Tranh ôm lấy người kịp thời, đưa vào trong lồng ngực mình.

 
Dưới thân cọ rồi cọ, côn thịt cọ xát điểm cao trào, quy đầu nhiệt tình ra vào hoa huyệt nóng bỏng chặt chẽ, thoái mái khiến Trường Ngọc cúi đầu rên rỉ.
 
“Ừm ân…a…”
 
Tay lớn bóp chặt eo thon, côn thịt đâm thẳng gây rối hoa tâm, túi thịt va vào mông để lại vết màu hồng, cánh hoa cũng bị ma sát đến đỏ bừng.
 
“Thế này vợ thoải mái không?” Cổ họng Cố Tranh nghẹn lại hỏi.
 
Trường Ngọc thoái mái đến mức đầu trống rỗng, làm gì có biết trả lời câu hỏi của anh, mở miệng ra tiếng rên rỉ liên tiếp.
 
“Ừm a…a… ừm… chậm một chút nha…”
 
Cố Tranh thấy Trường Ngọc không trả lời, cúi đầu nhốt người giữa mình và kính, cúi đầu xuống cắn hai ngọn núi của cô, đầu lưỡi quấn lấy đầu ti màu hồng liếm láp giữa răng môi, chóp mũi toàn là mùi hương thoang thoảng của cô, càng ngửi côn thịt anh càng cứng hơn.
 
“Phốc phốc…”
 
“Ba ba ba.”
 
Tiếng nước mập mờ và tiếng vỗ bên tai không dứt.
 
Hôn cho đến khi bên ngoài nhũ hoa toàn là ánh nước, anh ngẩng đầu lên hỏi người đang rên rỉ, “Vợ thoải mái vậy sao?”
 
Khoái cảm đọng lại xung kích ý thức của cô, sắp phun ra ngoài, người đàn ông cố ý còn muốn trêu chọc cô, cô nâng tay cắn ngón tay của mình, mật dịch chảy xuống từ khóe miệng.
 
Cố Tranh lấy tay cô ra, hôn ngón tay bị cắn in một dấu răng một cái, “Muốn kêu lên thì cứ kêu đi.”
 
Một khi lấy ngón tay ra, tiếng rên rỉ nhỏ vụn muốn ngăn sao cũng không ngăn nổi.
 
“Ừm…a…a… nhanh quá… nhẹ chút… nặng quá… quá lớn…Ừm a.”
 

Tiếng rên rỉ của phụ nữ là chất xúc tác tốt nhất cho đàn ông, mắt Cố Tranh sa sầm, sau lưng phát lực, đâm thẳng côn thịt vào.
 
“Vợ giỏi quá… bên trong vừa nóng vừa chặt.”
 
Côn thịt thô to vạch vách trong chật hẹp ra, phá tan miệng tử cung nho nhỏ, không ngừng xông vào bên trong, đâm cho Trường Ngọc vừa tê vừa ngứa, khoái cảm tràn lan đến toàn thân, không phân rõ đông tây nam bắc.
 
“Vợ kẹp thật…”
 
Cố Tranh khép nửa mắt, gân xanh cánh tay phồng lên, làn da màu lúa mì tương ứng với màu da trắng sữa của người dưới thân, Ngọc Nhi hiện ra càng thêm ngon miệng, sau khi làm Trường Ngọc phun ra bản thân cũng tiến vào cao trào.
 
Trường Ngọc không muốn nhúc nhích lại đối diện với ánh mắt sáng ngời của Cố Tranh.
 
“Vợ một lần nữa được không?”
 
“Vợ chúng ta đổi tư thế đi.”
 
“Vợ kẹp chặt quá, muốn bắn ra.”
 
“Vợ phun ra ngoài đi, anh muốn xem.”
 

 
Một đêm này hoang đường cực kỳ, càn quấy suốt cả đêm, đến mức Trường Ngọc ra khỏi giấc mộng mệt mỏi cạn kệt sức lực, ngủ thẳng đến buổi chiều, đau lưng chân cũng không khép lại được, hoa huyệt vẫn luôn chảy nước.
 
Trường Ngọc đắp chăn che mặt lại, cảm thấy toàn thân mình sắp nấu chín, hôm qua mình quả thực quá phóng túng, đều do Cố Tranh gọi vợ vợ, dỗ mình không phân rõ đông tây nam bắc, bị người ta ăn đến không còn sót lại một chút cặn.
 
Nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ động tình gọi mời của người đàn ông trên người cô tối hôm qua, ngước đầu lên trong đôi mắt động tình cũng toàn là cô, mồ hôi của anh lướt qua sóng mũi cao vút, hướng xuống môi màu nhạt cũng biết thành hồng nhạt, một lọn tóc nhỏ rũ xuống trước mắt, gợi cảm chết đi dược.
 
Cô che mặt, nam sắc làm hại người đây mà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận