Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 43: Hồi sinh
 
Hồ gia xong đời thật rồi, ngày hôm sau người nhà họ Trường trực tiếp cảm nhận được ý tứ trong những lời này, bắt đầu từ sáng sớm liên tục có người bán tháo cổ phiếu, một đống người trên mạng tẩy chay công ty dưới trướng Hồ gia, ngay cả  người muốn mua nhà nghe nói đây là sản nghiệp Hồ gia cũng dừng bước, cân nhắc suy tính lại.
 
Trường Ngọc không nghĩ tới lúc gặp lại Hồ Ti Tùng lần nữa lại là trong tù cách một lớp kính.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hồ Ti Tùng cũng không còn đẹp trai anh tuấn như trước, cả người tràn ngập hơi thể chán chường đê mê, quần áo nhăn nhúm vẫn là bộ quần áo mặc lúc bị bắt giữ mấy ngày trước, cái cằm lớn lổm chổm râu ria, phía dưới mắt đen sì, rõ ràng là đã lâu không nghỉ ngơi tốt.
 
Trường Ngọc đột nhiên không sợ nữa, bóng ma ngày xưa biến mất không còn tung tích, đúng rồi, cô việc gì phải sợ, người bắt nạt cô đã đi vào nhà tù, tội nặng mấy chục năm mới có thể ra ngoài, mà cô vẫn đang rất ổn ngồi ở đây, cô sợ cái gì?
 
Cô cười nhẹ.
 
Da mặt Hồ Ti Tùng xiết chặt, coi nụ cười của cô như đang châm chọc mình, tay bị còng tay trói lại nắm chặt.
 
“Bây giờ cô rất đắc ý?”
 
Trường Ngọc: “Tôi có gì mà đắc ý?”
 
“Chẳng lẽ không phải sao?” Hồ Ti Tùng kéo ghế về phía trước, mắt dính chặt lấy lớp kính, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô, tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt, “Nếu không phải cô quyến rũ tôi thì làm sao bây giờ tôi lại lưu lạc tới mức độ này.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trường Ngọc giật nảy mình, cảm nhận được người đàn ông trong huyết ngọc trấn an mình, mới nghiêm mặt nói: “Cái gì gọi là tôi quyến rũ anh, rõ ràng là chính anh thực hiện hành động quấy rối tình dục tôi, nếu không phải tôi chạy nhanh…”
 
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô dục cự còn nghênh…”
 
Trường Ngọc ngắt lời anh ta, “Không dám không dám, nếu tôi biết Hồ thiếu thích đàn ông sớm một chút thì tôi sẽ không ‘Dục cự còn nghênh’…”
 
“Cô!” Hồ Ti Tùng đột nhiên đứng lên, mặt mũi hoàn toàn vặn vẹo, kích thích cơ bắp nổi lên, vẻ mặt tức giận. Nhưng lập tức bị nhân viên cảnh áp trấn áp ngồi xuống.
 
Trường Ngọc nhìn Hồ Ti Tùng bị nhân viên cảnh sát đè trên mặt bàn không còn chút hình tượng, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, nhìn anh ta không bằng về nhà ở bên Cố Tranh.
 
“Hôm nay anh gọi tôi tới rốt cuộc có chuyện gì, nếu như anh gọi tới để tôi nhìn rống to quát lớn vậy thì anh biểu diễn rất xuất sắc.”
 
Hồ Ti Tùng tức đến mức muốn đánh cô, nhưng hai tay bị trói chặt, không nể mặt anh ta chút nào, chuyện này đối với anh ta mà nói không khác gì châm biếm trần trụi nhưng không ai bận tâm, mắt thấy người muốn đi anh ta không thể không bình tĩnh lại, mở miệng năn nỉ.
 
“Cô chờ một chút.”
 
Trường Ngọc nhìn chăm chú.
 
Hồ Ti Tùng bình tĩnh hơn chút, ra hiệu cảnh sát thả mình ra, hai người thấy anh ta ổn định cảm xúc, xác nhận sẽ không xuất hiện tình trạng này nữa mới thu tay lại.
 
Hồ Ti Tùng chỉnh đốn quần áo, giống như có thể cứu vãn thể diện của mình, nhưng động tác này trong mắt người khác không khác gì cởi quần đánh rắm – vẽ vời thêm chuyện.
 
Sửa soạn xong xuôi, anh ta mới nói: “Tôi hi vọng cô có thể liên lạc với mẹ tôi, bảo bà ấy đến một chuyến.”
 
Trường Ngọc: “???” Cô nghe nhầm? Sau chuyện đó còn bảo cô liên lạc, sao mặt anh ta dày thế?
 
Hồ Ti Tùng cũng không còn cách nào, từ sau khi xảy ra chuyện anh ta vẫn luôn không liên lạc được với mẹ Hồ, những người bình thường có quan hệ tốt kia một là cùng nhau vào tù hai là sau khi biết là anh ta trực tiếp cúp máy. Nếu không phải vì ‘bạn tốt’ thì làm sao anh ta có thể đến mức này, không còn cách nào, anh chỉ có thể cầu xin cô ta.
 
Đối diện với ánh mắt Trường Ngọc, Hồ Ti Tùng cắn răng: “Chỉ cần cô có thể liên lạc với mẹ tôi, sau khi chuyện thành công tôi sẽ cho cô một khoản tiền.”
 
Trường Ngọc suýt chút nữa cười ra tiếng, anh ta sao có thể vô liêm sỉ như vậy, coi cô là người thế nào, cô không nên đồng ý đến đây, mặc anh ta gấp gáp.
 
Nhớ tới tin tức mình nhìn thấy, thản nhiên cười một tiếng.
 
“Hồ thiếu còn chưa biết rồi, sau lệnh đường nhận được tin tức liền bay ra nước ngoài, cảnh sát còn đang tiến hành truy bắt.”
 
Hồ Ti Tùng trừng lớn hai mắt: “Cô nói cái gì? Chuyện này không thể nào!”
 
Mẹ anh ta sao có thể cầm tiền bỏ trốn, rõ ràng ngốc như thế, rời khỏi anh ta và ba Hồ căn bản không thể nào sống được.
 
Trường Ngọc nhún vai, “Tin tức đã nói rồi, anh cần chứng cứ thì hỏi cảnh sát, nếu không có việc gì nữa vậy thì tôi đi trước.”
 
Nói xong cũng không nhìn Hồ Ti Tùng thêm một chút, bước nhỏ rời đi.
 
Mà Hồ Ti Tùng còn đang lâm vào trong nghi ngờ không để ý đến cô.
 
“Không, tôi không tin, bà ấy không thể nào đi được, rõ ràng bà ấy…” Rõ ràng bị bọn họ nuôi phế. Câu nói này anh ta không nói ra miệng nhưng sự thật lại là như thế, gia đình mẹ Hồ chỉ là gia đình bình thường, sau khi lên đại học đụng phải ba Hồ một bước lên trời, trở thành hào môn phu nhân giàu có, sau khi tốt nghiệp không có việc làm, mỗi ngày đi dạo phố làm spa với các phu nhân khác, được nuôi đến mức ngoại trừ châu báu quần áo thì căn bản không để ý tới chuyện bên ngoài. Ba Hồ cố tính nuôi bà ấy thành dạng này chính là vì để bà ấy bớt xen vào chuyện bao đồng, ông ta ở bên ngoài thế nào bà ấy cũng không biết được, mọi chuyện cũng nghe theo anh ta và ba hồ, hai mươi mấy năm qua đều như vậy.
 
Một người chỉ như vậy lại cầm tiền bỏ trốn rồi? Không chỉ anh ta không tin mà cả Trường Ngọc cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy.
 
Khi mẹ Hồ nghe được tin tức trước tiên bán sạch châu báu đồ trang sức, lén chuyển tiền sang một tấm thẻ khác, sau đó ngồi chuyến bay sớm nhất rời khỏi thành phố bay ra nước ngoài, ngay cả cảnh sát cũng không đuổi kịp.
 
Bọn họ nuôi mẹ Hồ thành ngốc bạch nhưng lại quên bản tính con người là ích kỷ, nhất là hưởng thụ phú quý mấy năm muốn để bà ta quay lại trước kia, thậm chí càng kém hơn nữa, đương nhiên bà ta không chịu. Ai có thể nghĩ tới, hai ngươi ba Hồ và Hồ Ti Tùng lại nuôi dưỡng ra một bạch nhãn lang.
 
Có điều như thế nào đi nữa cũng là tiếc cũng không kịp.
 
Mà những chuyện này không liên quan đến cô, Trường Ngọc nghĩ thầm, quan trọng nhất vẫn là Cố Tranh, bây giờ anh càng ngày càng lợi hại, năng lực càng ngày càng mạnh, ở trong mơ cô cũng không chống đỡ được, chỉ có thể bị anh dốc hết sức giày vò.
 
Thời gian trôi qua ngày qua ngày, cuối cùng có một ngày Cố Tranh nói với cô, anh hoàn toàn cảm ứng được hoàn toàn thân thể, anh có thể sống lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui