Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 47: Chó săn nhỏ trên giường (Ngậm kem ly play)
 
Sau khi hai người ngọt ngào thân mật bên nhau, ngày tháng trôi qua trong mật thêm dầu tưới nhuần, nhưng mà vấn đề thực tế không thể xem thường.
 
Thân phận Cố Tranh phải làm thế nào bây giờ, anh có thể xuất hiện trước mặt đại chúng không? Nếu như xuất hiện thì phải lấy thân phận gì, bị người khác nhận ra phải giải thích thế nào, chỗ ba mẹ Cố cũng phải tìm thời gian nói rõ mới được, mặc dù bọn họ rời khỏi thành phố này nhưng đến cũng vẫn là ba mẹ Cố Tranh, cũng không biết bọn họ có thể tiếp thu được không, con trai đã chết của mình bỗng nhiên sống lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu như bị người ta phát hiện anh sống lại thì có thể bị bắt đi không, bị bắt đi nghiên cứu… vân vân vân vân, quá nhiều vấn đề.
 
Trường Ngọc nói những phiền nào cho Cố Tranh nghe, Cố Tranh nhìn chằm chằm cô một lát mới hôn lên môi cô một cái, bảo cô đừng buồn phiền, những chuyện này đều giao cho anh giải quyết.
 
Trường Ngọc không tin, thiếu niên lại tuyên tệ chân thành cam đoan, không tới ba ngày sẽ giải quyết dứt khoát.
 
Trường Ngọc đành phải tin tưởng anh, tạm thời buông xuống.
 
“Nhưng mà…” Trường Ngọc muốn nói lại thôi.
 
“Nhưng mà gì?” Cố Tranh sợ những chuyện vớ vẩn này quấy rầy thời gian ngọt ngào của hai người, vội vàng hỏi.
 
Trường Ngọc chớp mắt, nhìn Cố Tranh trước mắt: “Thân thể anh bây giờ chỉ mười tám tuổi, sau này có còn lớn lên không?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trước đó thân thể tạm thời dừng lại ở tuổi mười tám nhưng mà sau này vẫn lớn lên bình thường, ngược lại linh hồn đã là hai mươi mốt tuổi.”

 
Trường Ngọc cũng không tiếp nhận được, trước kia hai người đều là mười tám tuổi còn tốt, coi như yêu sớm, nhưng bây giờ cô đã hai mươi mốt, trúc mã thân thiết với mình lại nhỏ hơn mình ba tuổi, mặc dù trên mặt sinh lý thôi nhưng vẫn làm cho người ta khó mà tiếp nhận. Luôn có cảm giác trâu già gặm cỏ non.
 
Cố Tranh lập tức hiểu ý của cô, ôm người vào lòng, hôn trán cô mỉm cười, “Trong lòng anh Ngọc nhi vĩnh viễn chỉ mười tám tuổi, vĩnh viễn tuổi trẻ xinh đẹp mỹ lệ rung động lòng người duyên dáng yêu kiều… hơn nữa không phải còn có câu chuyện xưa nữ lớn hơn ba tuổi ôm gạch vàng sao, anh vui vẻ còn không kịp đấy.”
 
Trường Ngọc quả thực chết chìm trong vại mật của anh, sao mà miệng lưỡi trơn tru như thế, cô nhớ rõ trúc mã của mình trước kia là một thiếu niên cao lãnh lành lạnh mà! Anh thế này cô không chịu đựng nổi.
 
Hai tay cô gái nhỏ che mặt, không cho anh nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng của mình, nhưng mà lỗ tai đỏ bừng lại bán đứng chủ nhân.
 
Cố Tranh thấy thế cúi người lại gần lỗ tai cô, cố ý hạ giọng xuống, môi màu nhạt dính lên lỗ tai nóng rực của cô, “Anh nghe nói con gái đều thích chó con dưới giường, chó săn nhỏ trên giường, Ngọc nhi không thích sao?”
 
Lỗ tai bị thổi đến nóng lên, bả vai gầy yếu của cô run rẩy, muốn cách xa anh nhưng thân thể lại không chịu sai khiến mềm nhũn trong lòng anh, bị anh mổ nhẹ phần gáy, tay vô lực thả xuống nắm chặt cánh tay thiếu niên, trên mặt ửng hổng chọc người ta suy nghĩ xa xôi mập mờ.
 
“Không… không… thích.”
 
Phần gáy bị người ta cắn ra một hai dấu răng, tay thon dài không biết đã lén chui vào vạt áo cô gái từ lúc nào, in lên dấu tay rõ ràng trên mảnh vải trước ngực.
 
Cơ thể nổi lên phản ứng, Trường Ngọc khó khăn phun ra mấy chữ này, đậu đỏ trước ngực bị nhéo một cái.
 
“Ưm… đau!”
 
“Đau sao? Anh đang bận, Ngọc nhi tự thổi một chút được không?” Tay lớn của Cố Tranh vén tấm vải lên, một đôi thỏ ngọc trắng nõn oánh ánh tiến vào trong tầm mắt chủ nhân.

 
Bàn tay màu lúa mì nắm chặt lấy một con thỏ, giữa ngón tay lộ ra điểm đỏ bừng đứng thẳng, thỉnh thoảng còn ma sát, kích thích giác quan của người phụ nữ.
 
“Không muốn…”
 
Cố Tranh dính sát tai, hôn ướt hết toàn bộ lỗ tai, ngay cả lỗ bên trong tai cũng không bỏ qua, “Không muốn sao… nhưng mà con thỏ nhìn nhìn có vẻ rất đau, Ngọc nhi không thổi thổi sao?”
 
Giọng nói Trường Ngọc run rẩy từ chối, “Không!”
 
“Được rồi.” Cố Tranh thoạt nhìn có chút tiếc nuối nhưng mà cũng không kiên trì, nhưng mà đứng dậy, “Vậy anh xoa xoa giúp Ngọc nhi.”
 
Trên người Ngọc nhi chỉ mặc áo choàng tắm, lúc này bị anh đặt ở đầu giường, phía sau dựa vào gấu đầu, vạt áo nửa người trên mở rộng lộ ra một mảng da thịt lớn, còn có một đôi thỏ ngọc.
 
Cố Tranh xuống giường đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh liền quay về trở về phòng.
 
Độ ấm dính sát rời đi, Trường Ngọc khó chịu nhíu mày, nhìn thấy trên tay thiếu niên cầm kem ly vị ô mai cô thích nhất.
 
Vẻ mặt Trường Ngọc mờ mịt, không rõ sao anh lại bỗng nhiên đi lấy kem ly.
 
Cố Tranh cười một tiếng với cô, “Muốn ăn không?”
 
Mặc dù không biết vì sao anh đột nhiên cho cô kem ly nhưng là vị cô thích cô lập tức không từ chối.

 
“Ừm.”
 
Cố Tranh ngồi lại trên giường, đút cho cô, Trường Ngọc “Quào” cắn một miếng, trong nháy mắt mùi vị dâu tây tiến vào khoang miệng, ngay cả ngón tay níu lấy gối cũng vui sướng không ít.
 
Đôi mắt Cố Tranh tối sầm lại, nắm lấy cằm cô hôn lên.
 
Đầu lưỡi đảo quanh đôi môi vì lạnh mà đỏ bừng lên, cạy mở hàm răng không tốn chút sức, vừa chạm vào liền đụng phải khoang miệng, hương vị ngọt ngào liền bao phủ. Đầu lưỡi cuốn lấy cái lưỡi phấn nộn, hôn vừa sâu vừa nóng bỏng, vốn dĩ Trường Ngọc muốn đẩy người ra, ai ngờ có được hứng thú quấn lấy người không cho đi, mấy sợi tơ bạc chảy xuống khóe miệng, mắt hai người mở ra từ từ nhắm lại, ánh sáng lấp lánh chuyển động ở đáy mắt, quyến rũ người khác không phân rõ đông tây nam bắc.
 
Cố Tranh cũng đã động tình, gân xanh trên cánh tay nổi lên, dường bây giờ liền muốn ăn cô sạch sẽ, nhưng anh vẫn khống chế được, dùng ngón tay quẹt một viên kem ly bôi lên trên đầu vú cô.
 
Cảm giác lạnh buốt kích thích Trường Ngọc muốn hét lên, cô bóp cánh tay thiếu niên muốn tránh khỏi anh nhưng thiếu niên lại bất động.
 
“Cố Tranh!”
 
Nghe thấy kiều nhân tức giận, Cố Tranh trấn an cô: “Đừng nóng vội, chẳng mấy chốc sẽ làm em thoải mái.”
 
Hoàn toàn chính xác, rất nhanh.
 
Một giây sau thiếu niên liền nghênh đón ánh mắt Trường Ngọc, há miệng ngậm đầu vú dính kem ly của cô vào miệng.
 
Đầu lưỡi nóng rực cuốn lấy đầu vú, kem ly bị làm tan, bên nóng bên lạnh, kích thích toàn thân Trường Ngọc run rẩy, không giống với trước kia, khoái cảm không tên tràn lan ra ngoài từ khu vực nhỏ kia, hoa huyệt mở miệng run rẩy phun ra từng luồng chất lỏng, cô cắn môi gần như sẽ rên rỉ ra tiếng.
 
Ăn hết kem ly trong miệng xong, Cố Tranh lại bôi lên cả hai bầu vú của cô, anh cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào mềm mại và vị dâu tây tản ra trên người cô, làm cho người ta không nhịn được thèm nhỏ dãi.
 
Ăn đôi thỏ ngọc đến khi vừa đỏ vừa sáng mới bằng lòng bỏ qua, tầm mắt trượt xuống, ngón tay cong một cái, thắt lưng áo choàng tắm bị mở ra, áo choàng tắm mở rộng, thân thể mỹ lệ xuất hiện trước mặt anh.

 
Rừng cây màu đen rậm rạp phía dưới nước chảy róc rách, cánh hoa run run rẩy rẩy mở ra một cái khe, nghênh đón người từ ngoài đến.
 
Cố Tranh không phụ hy vọng của nó, xối hết kem ly còn lại lên côn thịt mình, nguyên cây đều tỏa ra mùi vị dâu tây, thẳng lưng đâm vào.
 
“Ưm… lạnh quá… không.”
 
Côn thịt xuyên qua một cái, trực tiếp tách hoa tâm cô ra, chọc vào điểm lồi ra vào, hành lang nhỏ hẹp bên trong cũng bị đút căng, thậm chí Trường Ngọc có thể cảm nhận được gân xanh trên thân côn thịt, vừa lạnh vừa nóng, băng hỏa lưỡng trọng thiên (*).
 
(*)Là chỉ việc tiếp nhận hai chuyện tương phản rất lớn trong thời gian ngắn.

 
Gần như thét lên, cũng không lâu sau liền tiến vào cao trào.
 
Cố Tranh lại vừa mới bắt đầu, cố trụ eo thon chín cạn một sâu, kem ly chạy tới chạy lui. Nhanh chóng bị một đống bọt trắng đẩy ra khỏi huyệt nhỏ, bị dập thành một đống bọt biển màu trắng ở bên ngoài cánh hoa.
 
Cây gậy thô to đâm vào huyệt nhỏ, lúc rút ra chỉ chừa quy đầu ở trong, lúc đi vào nguyên cây đút vào trong, cắm vào sâu hơn cả trước đó, sâu đến mức chọc vào miệng tử cung nho nhỏ, Trường Ngọc không nghĩ tới đâm tới tử cung trong hiện thực lại đau như thế, đạp chân ngăn cản anh, Cố Tranh yêu thương rời khỏi một chút, cọ xát điểm lồi, hôn cái miệng nhỏ nức nở nghẹn ngào.
 

 
Cố Tranh dùng thực lực nói cho cô, chó săn nhỏ trên giường thật sự là chó săn nhỏ, thắt lưng chó đực căn bản không biết ngừng, răng lợi cũng tốt, trên cơ thể cô có mấy cái dấu răng!
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận