Thẩm Úc tắm rửa tương đối chậm, lúc đi ra phòng ngủ đã tắt đèn.
Vốn tưởng rằng Cố Chỉ sẽ vì tự mình tắm rửa chậm mà tức giận, cho nên thời điểm đi ra tâm tình còn có vài phần không yên, cũng không nghĩ đến Cố Chỉ trực tiếp kéo cậu vào trong lòng, ngửi khắp nơi.
"Ừm, tắm sạch rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.
"
Nói xong, ôm quần áo của mình đi tắm.
Mệt mỏi cả ngày, tắm rửa xong đi ra lại phát hiện tất cả mọi người còn đang treo đèn đọc sách, chỉ có giường của Thẩm Úc không có ánh đèn.
Quả nhiên bạn học nhỏ không giống người thường.
Cố Chỉ nằm một mình trên giường, cả người đều cảm thấy rất trống trải.
"Cố Ca, cậu có muốn ăn đào không?"
Cố Chỉ vừa nằm xuống, Thẩm Úc ở giường cách vách liền đưa một quả đào cho hắn.
Tuy rằng bên trong phòng ngủ có ánh đèn, không thấy rõ hình dạng quả đào, nhưng có thể xác định quả đào này tuyệt đối là Thẩm Úc ngàn chọn vạn tuyển mà ra.
Cố Chỉ không cự tuyệt, lấy dao nhỏ tùy thân của mình ra, gọt vỏ đào, bổ nửa già đưa cho Thẩm Úc.
Thẩm Úc thật cẩn thận mà nhận lấy, cắn một ngụm.
Cậu thích ăn đào, cho nên mỗi tuần đều sẽ làm phiền Thẩm Nhất Hòa mang cho mình một chút.
Có điều đây vẫn là lần đầu tiên có người gọt vỏ đào cho cậu.
Nhìn quả đào đã ăn xong, ánh mắt có chút không nỡ.
Đi WC rửa tay trở về, phát hiện Cố Chỉ đã ngủ.
Nửa đêm
Bạn học trong phòng đều đã ngủ, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng ngáy lớn nhỏ chung quanh, Thẩm Úc từ trên giường ngồi dậy, lấy kẹo mút dưới gối ra.
Kẹo Cố Chỉ cho cậu rất ngọt, ngọt tới trong lòng Thẩm Úc.
Sáng sớm hôm sau, Cố Chỉ cùng Thẩm Úc cơ hồ là cùng rời giường, nhìn thoáng qua bạn cùng phòng còn chưa tỉnh lại, Thẩm Úc chậm rãi xỏ dép lê hình bò sữa đi WC rửa mặt.
Cố Chỉ theo ở phía sau, phát hiện tuy rằng động tác của Thẩm Úc không nhanh, nhưng là tuyệt đối thích sạch sẽ.
Có một số nam sinh sẽ không đánh răng mỗi ngày, nhưng Thẩm Úc lại thật sự ngoan ngoãn đánh răng đủ ba phút, sau đó lại dùng sữa rửa mặt rửa mặt.
So sánh với cậu mà nói, Cố Chỉ cảm thấy mình tựa như nhóm đàn ông thô kệch.
Lúc này bạn cùng phòng không sai biệt lắm đều rời giường, Thẩm Úc sợ thời gian không kịp, vội vàng đem quần áo tự mình chuẩn bị tốt vào WC thay.
Cố Chỉ cũng bắt đầu sửa sang lại giường của mình cùng Thẩm Úc.
Thời điểm Thẩm Úc đi ra trên mặt hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu: "Cám ơn Cố Ca.
"
Giọng nói Thẩm Úc mang theo chút giọng sữa, Cố Chỉ liền cảm thấy cậu giống với con mèo nhỏ trước đây Cố Dư Quý nuôi, luôn khiến người yêu thích.
Tâm trạng tốt xoa xoa tóc Thẩm Úc, sau đó vươn vai: "Cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó lại đi học.
"
Thẩm Úc vốn muốn nói đi căn tin ăn cơm sẽ đến không kịp, nhưng Cố Chỉ cũng đã cầm lấy cặp sách của hai người đứng lên.
Thấy Thẩm Úc vẻ mặt khó xử mà nhìn mình, Cố Chỉ đành nói: "Chúng ta mang bữa sáng đến phòng học, cậu ở dưới ký túc xá chờ tôi.
"
Thẩm Úc do dự hai ba giây, mới gật gật đầu.
Khoảng cách giữa ký túc xá và căn tin không xa, nhưng đối với Thẩm Úc thì thời gian đến trường vẫn không đủ.
Bởi vậy, Cố Chỉ mua bốn bánh bao cùng hai chén sữa đậu nành đặt trong cặp lồng.
Cách đó không xa, liền thấy Thẩm Úc khoác cặp sách đứng ở dưới gốc cây liễu, ngoan ngoãn đến không thể ngoan hơn.
Cố Chỉ không chút do dự, rất nhanh liền đi tới, một tay ôm lấy Thẩm Úc vào lòng: "Ngoan, đi thôi.
"
Tòa nhà dạy học cũng không cho mang đồ ăn chín vào, nhưng điều này cũng không thể ngăn học sinh.
Bởi vậy, thời điểm Thẩm Úc cùng Cố Chỉ vào đã có người cầm bánh bao gặm.
Cố Chỉ không thích dùng túi nhựa đựng đồ nóng, bởi vậy hắn tự mình chuẩn bị một cặp lồng thủy tinh, lấy một cái bánh bao ra đưa cho Thẩm Úc: "Nhanh ăn đi, còn nửa giờ nữa mới tới giờ truy bài buổi sáng.
".