"Á! Cứu mạng!"
Ngoài quán trọ, Tạ Thập Thất vắt giò lên cổ phi nước đại, sau lưng là Tiêu Lâm Thành toàn thân ướt sũng vác đao đuổi theo chém tới tấp.
"Ta không biết là ngươi thật mà!" Tạ Thập Thất oan ức nói, "Có trời mới biết ngươi ở phòng kia!"
Tiêu Lâm Thành: "Không biết mà ngươi còn hắt nước bừa bãi là sao hả?!"
Tạ Thập Thất: "Ai bảo ngươi bắt nạt cô nương người ta, ta chỉ gặp chuyện bất bình......"
"Bình cái đầu ngươi!" Tiêu Lâm Thành mắng, "Nàng nói gì ngươi tin nấy à? Đầu óc ngươi đâu rồi?!"
Tạ Thập Thất không phục nói: "Sao lại không tin? Người ta còn trả tiền cơm cho ta nữa, tốt hơn ngươi nhiều......!Á!"
Trong quán trọ, Lý Chiếu Nguyệt tựa đầu lên bệ cửa sổ nhìn hai người rượt đuổi bên ngoài, sầu mi khổ kiểm hỏi Mộc Khinh Ngôn, "Các ngươi quen nhau à?"
Mộc Khinh Ngôn gật đầu, "Thập Thất là sư đệ của A Tiêu."
Trong lòng Lý Chiếu Nguyệt lạnh lẽo, bực bội bỏ lên lầu, vừa đi vừa nói: "Bảo họ Tiêu kia giết người nhỏ tiếng một chút, ta đi ngủ đây."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Nửa nén hương sau, Tiêu Lâm Thành kéo Tạ Thập Thất dở chết dở sống về quán trọ.
"Tiêu đầu to, ngươi là đồ vô lương tâm, lấy oán trả ơn!" Tạ Thập Thất thở phì phò nói, "Uổng công ta tìm ngươi cả ngày lẫn đêm, bạc cũng rơi mất, suýt nữa phải ăn xin mới đến được đây!"
Tiêu Lâm Thành thắc mắc: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Tạ Thập Thất: "Sư phụ nói không cho ngươi đi kinh thành."
Tiêu Lâm Thành càng nghi ngờ hơn, "Tại sao?"
"Sư phụ không nói".
Tạ Thập Thất đáp, "Chẳng phải hôm đó ngươi gửi thư cho ta nói sắp đi kinh thành, nhờ ta cho mèo ăn giùm ngươi sao."
Hắn đứng dậy phủi bụi bặm trên người, "Sư phụ cứ tưởng ngươi đi quanh đây thôi, vừa nghe nói ngươi đi kinh thành thì lập tức cuống lên, suýt nữa còn đích thân chạy tới tìm ngươi.
Sau đó bị Mộc tiền bối kéo về nên mới sai ta đi thay."
Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi rồi bảo Tiêu Lâm Thành: "Hay là ngươi về trước đi, sư phụ lo lắng như vậy ắt là có lý do cả."
Tiêu Lâm Thành nhìn y hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Mộc Khinh Ngôn quay sang hỏi Tạ Thập Thất, "Sư phụ có nói không cho ta đi kinh thành không?"
Tạ Thập Thất: "......!Không có."
Mộc Khinh Ngôn lại quay đầu nhìn Tiêu Lâm Thành, "Ta thì đi được."
Tiêu Lâm Thành: "Vậy ta cũng phải đi."
Mộc Khinh Ngôn: "Nhưng sư phụ nói......"
"Ngươi đi được mà sao ta không được chứ?" Tiêu Lâm Thành đuổi Tạ Thập Thất, "Ngươi tự về đi."
Tạ Thập Thất: "Ngươi không về thật à?"
Tiêu Lâm Thành: "Không về."
Tạ Thập Thất yên lặng lôi ra một bó dây thừng từ sau lưng.
Tiêu Lâm Thành: "Ngươi muốn làm gì?"
Tạ Thập Thất: "Sư phụ nói nếu ngươi không về thì bắt Khinh Ngôn về, nhất định ngươi sẽ chạy theo."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tiêu Lâm Thành giơ chân đạp hắn, "Ngươi dám!"
Tạ Thập Thất khóc không ra nước mắt --- Sư phụ, làm sao bây giờ? Con không dám đâu.
Quần áo Tiêu Lâm Thành đều ướt đẫm nên đành phải về phòng thay đồ trước.
Tạ Thập Thất lén lút nói với Mộc Khinh Ngôn: "Khinh Ngôn, hay là ngươi bỏ ít thuốc mê cho Tiêu đầu to đi, ta sẽ tìm xe ngựa kéo hắn về."
Mộc Khinh Ngôn: "Lỡ đi nửa đường hắn tỉnh thì sao? Ngươi sẽ bị hắn đánh chết đó."
Tạ Thập Thất nghĩ cũng đúng, thuốc mê này chẳng kéo dài được mấy canh giờ.
"Vậy ngươi cho ta thêm thuốc đi," Tạ Thập Thất nói, "Hắn vừa tỉnh thì ta sẽ đổ thuốc cho hắn để hắn ngất đến khi lên núi luôn."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Không được, ta đau lòng.
Y trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Để ta đi khuyên hắn xem sao."
Mộc Khinh Ngôn đứng dậy lên lầu gõ cửa: "A Tiêu."
Chỉ chốc lát sau cửa đã mở, Tiêu Lâm Thành mặc áo trong, một tay đang lau tóc ướt.
"Sao lại lên đây?" Tiêu Lâm Thành hỏi, "Ăn điểm tâm chưa?"
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, vừa cầm khăn lau tóc cho hắn vừa hỏi: "Ngươi muốn đi kinh thành thật à?"
Tiêu Lâm Thành gật đầu.
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy ta không đi nữa."
Tiêu Lâm Thành sững sờ, "Nhưng ngươi đã hứa với Trình đại nhân......"
Mộc Khinh Ngôn: "Là ngươi hứa mà.
Ta có nói gì đâu."
Tiêu Lâm Thành: "......" Khinh Ngôn, ngươi hư quá nha!
Mộc Khinh Ngôn nói tiếp: "Vậy ngươi đi kinh thành, còn ta và Thập Thất sẽ về trước."
"Không được!" Tiêu Lâm Thành nổi quạu, "Đi gì mà đi?! Thập Thất mất hết bạc rồi, ngươi muốn đi ăn xin với hắn à?"
Mộc Khinh Ngôn: "Ta còn bạc."
Tiêu Lâm Thành đưa tay mò bạc trên người y, "Giấu đâu rồi? Ngươi có bạc thì cho Thập Thất xài à? Vậy còn ta?"
Mộc Khinh Ngôn bị hắn sờ nhột nên tránh đi: "Đừng nghịch nữa."
Lúc này Tiêu Lâm Thành mới dừng tay rồi thở dài nói: "Ta biết ngươi không muốn ta đi kinh thành."
Hắn thương lượng: "Cùng lắm thì đến lúc đó ta không vào thành là được rồi, ta chờ ngươi ngoài thành được không?"
Mộc Khinh Ngôn vẫn hơi do dự, "Lỡ xảy ra chuyện gì......"
"Vậy để Thập Thất đi chung đi." Tiêu Lâm Thành nói, "Đừng lo, trong kinh chẳng ai có thù với ta thì xảy ra chuyện gì được chứ?"
Mộc Khinh Ngôn: "Nhưng sư phụ......"
"Sư phụ hay lo xa thế đấy," Tiêu Lâm Thành ngắt lời y, "Năm ta mười tuổi, sư phụ còn nói mơ thấy ta xuống núi bị chó tha đi nên không cho ta xuống núi nữa kìa."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tạ Thập Thất đợi dưới lầu hơn nửa ngày mới thấy Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đi xuống.
Hắn tha thiết hỏi: "Chịu về rồi à?"
"Không về," Tiêu Lâm Thành vỗ vai hắn nói, "Sư huynh dẫn ngươi đi kinh thành chơi."
Tạ Thập Thất: "......!Sư phụ sẽ đuổi ta ra khỏi sư môn đó."
Tiêu Lâm Thành: "Đừng sợ, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ."
Tạ Thập Thất cười rồi vác ghế định đập chết hắn, "Tiêu đầu to, ta liều mạng với ngươi!"
Thế là Tạ Thập Thất bị Tiêu Lâm Thành cột vào gốc cây ngoài cửa quán trọ, đến tối mới được Mộc Khinh Ngôn thương tình thả ra.
Tiêu Lâm Thành bất mãn nói: "Hắn vác ghế nện ta còn gì."
Mộc Khinh Ngôn: "Trói cả ngày đủ rồi.
Huống hồ hắn cũng đánh không lại ngươi mà."
Lúc này Tiêu Lâm Thành mới miễn cưỡng đồng ý.
Tạ Thập Thất đói đến nỗi ngực dính vào lưng, vừa ăn mì vừa mắng Tiêu Lâm Thành xối xả.
"Mắng ai đấy?" Tiêu Lâm Thành ngồi cạnh bàn nhìn ra cửa sổ ngắm Mộc Khinh Ngôn cho ngựa ăn bên ngoài.
Ánh trăng vằng vặc rọi vào gò má Mộc Khinh Ngôn khiến y càng trắng hơn.
Tiêu Lâm Thành nhìn y rồi đột nhiên nói khẽ: "Ta không thể để Khinh Ngôn đi kinh thành một mình được."
"Sao thế?" Tạ Thập Thất khó hiểu, "Y đưa cô nương kia về xong sẽ quay lại thôi, ngươi có thể chờ y trên núi mà."
Tiêu Lâm Thành lại lắc đầu: "Gần đây Khinh Ngôn hơi kỳ lạ, ta sợ y đi sẽ không trở lại nữa."
Tạ Thập Thất đặt bát mì xuống hỏi: "Lạ thế nào?"
Tiêu Lâm Thành: "Hình như......!y đang tránh ta thì phải."
Tạ Thập Thất: "Ngươi chọc giận y chứ gì?"
"Không phải," Tiêu Lâm Thành nói, "Khinh Ngôn tức giận sẽ không như vậy đâu."
Tạ Thập Thất: "Ngươi có nghĩ nhiều quá không vậy?"
Tiêu Lâm Thành chẳng biết nói thế nào nên đành đứng lên nói: "Ngươi nhìn này."
Hắn tới cạnh chuồng ngựa, bỗng nhiên túm áo Mộc Khinh Ngôn muốn cởi ra, "Khinh Ngôn, có phải ngươi bị muỗi cắn rồi không? Để ta xem nào......"
"Đâu có," Mộc Khinh Ngôn vội vàng kéo áo lại, "Đâu có muỗi."
Tiêu Lâm Thành: "Ờ."
Hắn quay lại bên cửa sổ nói với Tạ Thập Thất: "Y không cho ta nhìn nữa."
Tạ Thập Thất: "Oa, ngươi đùa nghịch lưu manh trắng trợn quá ha."
"Ngươi mới lưu manh á!" Tiêu Lâm Thành bất mãn nói, "Từ nhỏ bọn ta đã vậy rồi, trên người y có chỗ nào ta chưa thấy chứ."
Tạ Thập Thất húp mì rồi nói: "Lúc nhỏ là lúc nhỏ, lớn lên phải khác chứ."
Tiêu Lâm Thành: "Sao lại khác?"
Tạ Thập Thất cũng chẳng rõ lắm nên thuận miệng nói: "Lớn lên ngươi cầm thú hơn chứ sao."
Tiêu Lâm Thành không nghe rõ, "Cái gì?"
Tạ Thập Thất không dám nói nên đành cười khan: "Không có gì, ta nói đêm nay trăng tròn thật ha ha ha......"
Tiêu Lâm Thành nhìn hắn như nhìn đồ đần, "Hôm nay là mười lăm nên đương nhiên phải tròn rồi."
Còn chưa dứt lời thì sau lưng chợt vang lên tiếng ngựa hí vang.
Tiêu Lâm Thành quay lại thấy Mộc Khinh Ngôn ôm ngực ngã xuống đống cỏ khô.
"Khinh Ngôn!".