Sau Khi Trùng Sinh Tôi Nhặt Được Boss Vai Ác


Ngày trùng sinh thứ 44: Trời lạnh rồi…Trans: CataHolicTạ Phồn có lẽ người cuối cùng trong nhà biết chuyện Hứa Tang Du bị thương.

Đêm hôm khuya khoắt anh ra ngoài đi săn, cả đêm không ngủ tự nhiên rất uể oải, vừa trở về ngã đầu ngủ luôn.

Anh nào ngờ rằng Hứa Tang Du vậy mà lại ra ngoài có một ngày đã trở về rồi.Anh ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên lúc này mới tỉnh dậy.Tuy Tạ Phồn là một người khiếm thị nhưng khứu giác của anh vẫn khá là nhạy bén, sau khi anh mò mẫm và men theo nơi phát ra âm thanh mà đi vào phòng Hứa Tang Du liền ngửi thấy mùi máu tươi.Sắc mặt anh lập tức thay đổi, có một linh cảm rất xấu.Mười phút sau, mặt mày Tạ Phồn lạnh lùng ngồi bên mép giường, hồi lâu không lên tiếng.

Anh nắm chặt lấy lòng bàn tay của Hứa Tang Du, lửa giận trong lòng gần như sắp trào ra ngoài.Nếu phải miêu tả sự căm phẫn của anh thì hẳn là, đây là người mà tôi vừa ý sao có thể để cho người khác bắt nạt được!Dù sao thì cũng là vô cùng bá đạo.Rất là giả ngầu quá lố(1).(1) 天凉了你可以让王氏破产 (天凉王破) Là một từ lưu hành trên mạng, nằm trong cuốn đam mỹ “Liệt hỏa bảo tiêu của ta” và “Trạch thiên ký”.

Trong “Liệt hỏa bảo tiêu của ta” mang nghĩa là làm màu, nhân vật chính nói ra câu này để tỏ vẻ bá đạo nắm giữ sinh tử của người khác, bị nói là não tàn, sau đó thường dùng để nói ai đó giả ngầu quá lố.


Trong “Trạch thiên ký” thì là chỉ nguồn gốc của tên nhân vật Thiên Lương Vương Phá (天凉王破) nhân vật này tên Vương Phá xuất thân từ quận Thiên Lương nên gọi Thiên Lương Vương Phá, tuy nhiên nguồn gốc sâu xa là bởi vì trong tháng thứ ba sau khi Thái Tông Hoàng Đế lên ngôi đã nói một câu “Trời sáng (Thiên lương) rồi, để Vương thị diệt (Vương Phá) đi”.

Một câu nói này khiến cho Vương thị điêu tàn, thê thảm cực điểm, lúc này xuất hiện một thiếu niên tên Vương Bình, sau khi đứng đầu Thanh Vân bảng thì đổi tên thành Vương Phá, gọi là Thiên Lương Vương Phá, vừa để ghi nhớ một đoạn ký ức cũng là để mọi người biết hắn muốn đòi lại công bằng từ triều đình cho Vương thị.Cre: Đan Thanh CácNhưng anh không lên tiếng mà chỉ giữ im lặng rồi ngồi đó, cứ luôn nắm lấy tay Hứa Tang Du không chịu buông ra.

Hứa Tang Du vốn vẫn còn hơi ngại ngùng, nhưng cô vừa ngẩng đầu lên liền có thể trông thấy ánh mắt rõ ràng trống rỗng nhưng lại tối đen như mực của anh.Hứa Tang Du không biết nên an ủi anh thế nào, vết thương lần này trông nghiêm trọng nhưng thực ra cũng không nặng đến mức đó.

Kiếp trước cô còn từng bị thương nặng hơn nữa, suýt chút là mất mạng luôn rồi ấy.Tạ Phồn vẫn không nói gì, không rên một tiếng nào.

Hứa Tang Du cũng không biết nên nói gì nên liền chìm vào im lặng.Tiếu Tiếu khẽ lau mắt, lặng lẽ kéo Giang Lam ra ngoài.


Giang Lam còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy Tiếu Tiếu hỏi: “Mọi người ăn cơm chưa? Đặc biệt là chị A Du á, ăn cơm chưa?”“Buổi trưa có ăn một ít rồi, nhưng không nhiều lắm.” Giang Lam có hơi rầu rĩ: “Anh muốn nấu ít cơm, nhưng mùi vị thức ăn do anh nấu thực sự rất bình thường.”“Nhưng trong nhà chỉ có mình anh biết nấu cơm thôi.” Tiếu Tiếu thở dài một hơi rồi nói: “Anh Lam Lam, anh đi nấu cơm đi, em trợ thủ cho anh, nấu chút gì dinh dưỡng ấy, bồi bổ thân thể cho chị A Du.”“Được.” Giang Lam khẽ gật đầu, hai người chui vào nhà bếp, đầu tiên là xem thử trong nhà còn lại bao nhiêu thức ăn, có thích hợp hay không.Bên kia, trong phòng chỉ còn lại hai người Hứa Tang Du và Tạ Phồn, bầu không khí yên tĩnh khác thường, yên tĩnh đến mức có hơi quỷ dị.Hứa Tang Du thật lòng không cảm thấy chút thương tích này của mình tính là gì, con người trong tận thế sẽ luôn có lúc bị thương, sau này quen rồi liền không cảm thấy gì nữa.Nhưng thấy bầu không khí thật tình rất quỷ dị nên cô chỉ đành kiên trì đến cùng mà giải thích tiếp: “Thật sự là không sao mà, bác sĩ bảo chẳng mấy chốc sẽ lành ngay thôi.”Điều kiện tiên quyết là vết thương không nhiễm trùng gì đó.Đương nhiên, cô sẽ không nói câu này.Sau đó, Hứa Tang Du còn chưa dứt lời thì Tạ Phồn đột nhiên cúi người xuống, bờ môi anh cũng lành lạnh sẽ luôn khiến cho người ta liên tưởng đến mấy thứ như thạch trái cây, nhưng dù lạnh nhưng lại rất mềm mại.Anh nhẹ nhàng đặ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên trán của Hứa Tang Du, sau đó lại men theo trán đi dần xuống và rơi trên môi châu(2) của cô.(2) Môi châu là điểm chính giữa của môi trên.Môi châu của Hứa Tang Du rất nhỏ, nằm trên gương mặt của cô có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Lúc Tạ Phồn hôn lên đó, Hứa Tang Du căn bản không kịp phản ứng lại, thậm chí còn khẽ ngẩng đầu lên theo bản năng trái lại càng dễ dàng hơn cho Tạ Phồn.Anh hôn rất nhẹ nhàng, nếu không phải toàn bộ sự chú ý đều rơi trên người duy nhất trong căn phòng này thì Hứa Tang Du có thể đã không thừa nhạan nụ hôn môi đó rồi.Mãi cho đến khi Tạ Phồn ngẩng đầu lên lần nữa, cô mới hồi hồn lại, vô thức nhìn sang Tạ Phồn.

Tạ Phồn lại chẳng hề chút xíu có ý định giải thích nào, sau khi hôn xong nụ hôn rất kiêu ngạo thì liền đứng dậy: “Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, lát khuya một chút nữa anh lại sang đây thăm em.”Hứa Tang Du vô thức khẽ gật đầu, sau đó Tạ Phồn liền đi ra ngoài.Để lại một mình Hứa Tang Du ngỡ ngàng trong phòng, hoàn toàn không biết người đàn ông này rốt cuộc là có ý gì.Mãi cho đến khi tới giờ ăn, Hứa Tang Du vẫn không hiểu nổi, cả người ở đó rối rắm không thôi.

Nhưng nếu bạn muốn cô chính miệng hỏi thì có thể cô cũng không hỏi được.Hỏi sao bây giờ?Sao lúc nãy anh lại hôn tôi?Anh hôn vào môi tôi là có ý gì?Cả người Hứa Tang Du đều chìm trong suy nghĩ, một hồi lâu sau cũng chưa đưa ra được bất kỳ đáp án nào.Bữa cơm tối nay do Giang Lam nấu, cậu xắn tay áo lên muốn thi triển tay nghề một lần, còn đặc biệt đi mua một ít xương đùi về.

Bởi vì cậu cảm thấy, toàn bộ xương trên người con heo thì phần xương đùi là có nhiều dinh dưỡng nhất, dùng để hầm canh đặc biệt phù hợp cho người bị thương ăn.Khi mua về, cậu còn tham khảo ý kiến một chút và định dùng bí đao để hầm.Bí đao tươi cắt thành từng lát mỏng, đợi sau khi canh xương heo đã sôi sùng sục thì lại bỏ bí vào, bởi vì loại thức ăn như bí đao này nấu lâu một chút sẽ bị nhũn và tan hoàn toàn trong canh (?).(?) Không hiểu tác giả nghĩ sao mà kêu bí đao tan trong canh luôn á mọi người =)))Đây là kinh nghiệm nhỏ mà nhân viên phụ trách bán hàng của căn cứ đã chỉ cho cậu.Giang Lam tự biết tài nấu nướng của mình chỉ ở mức trung bình nên rất biết lắng nghe ý kiến của người khác, đến khi canh trong nồi lại sôi lên lần nữa có nghĩa là bí đao vừa cho vào đã chín rồi.Cậu vội vàng tắt lửa, Tiếu Tiếu đã mang một cái bát lớn sang, Giang Lam vớt toàn bộ xương heo và bí đao vào bát.


Sau khi múc ra mới khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì xem ra nước canh đã hầm thành màu trắng hoàn toàn trông cũng khá ngon.

Bí đao cắt lát chìm trong canh, vì xương đùi hầm đã hầm khá lâu, thậm chí một số thịt đã nhừ tách ra khỏi xương nổi lên bề mặt.Trong ba thứ màu sắc, hương thơm và mùi vị thì đã có sẵn trước hai cái, chỉ thiếu mỗi cái cuối cùng.Giang Lam lấy cái thìa múc một thìa nước canh lên, sau khi thổi nguội thì đưa cho Tiếu Tiếu: “Thử xem mùi vị thế nào.”Tiếu Tiếu cúi đầu nếm thử rất nghiêm túc, sau khi nếm xong thì biểu cảm trên gương mặt nhỏ non nớt chẳng mấy chốc đã trở nên phức tạp.Giang Lam chỉ từ biểu cảm của cô bé đã nhìn ra rốt cuộc là có ngon hay không rồi, nhưng vẫn luôn có linh cảm không được tốt lắm.

Cậu hỏi một cách dè dặt: “Mùi vị thế nào?”Tiếu Tiếu: …“Anh Lam Lam, anh chưa nêm muối.”Giang Lam: …Ôi mẹ nó! Lâu quá chưa nghiêm túc nấu ăn, vậy mà lại xa lạ đến tình trạng như thế! Cậu thực sự bị Hứa Tang Du chiều hư rồi!Giang Lam lại vội vàng mở lửa lên, sau đó đổ canh xương trong bát lại vào nồi rồi rắc muối vào khuấy đều vào cái.

Cậu cực kỳ chán chường, không ngờ bản thân vậy mà phạm phải loại sai lầm như vậy, đây thực sự là một chuyện xấu hổ đến cực điểm.May mà canh xương vốn chỉ mới ra lò nên còn nóng hầm hập, không cần lo lắng thêm muối vào sẽ không thể lập tức hoà tan, nhưng cho dù là như vậy thì canh xương ra lò lần thứ hai trông cũng không đẹp như lần trước đó nữa.Có lẽ là vì lát bí đao vốn đã rất mỏng manh nên cuối cùng nó hoàn toàn bị chôn vùi trong nồi.

Những lát mỏng hơn một chút đã tan chảy hoàn toàn, những lát dày hơn một chút còn sót lại một ‘tứ chi’.Giang Lam tiếc thương đổ lại canh xương vào trong bát lần nữa, lần này nếm thử thì mùi vị đã rất bình thường, mặc dù không phải là ngon tuyệt cú mèo nhưng cũng không đến mức quá khó ăn.Ngoại trừ không nêm muối ra thì đây có lẽ cũng được xem là đỉnh cao trong kỹ năng nấu nướng của cậu rồi.Sau khi Giang Lam hầm canh xương xong lại nấu món thứ hai, cậu xào món bông cải với thịt xắt lát cũng chính ra món súp lơ xào trong rất nhiều tiếng địa phương thường dùng.

Món này quả thực rất đơn giản, bắc nồi lên bếp đợi dầu nóng, xào thịt lát trước rồi bỏ bông cải trắng đã bẻ nhỏ vào, xào cho chín rồi thêm muối và một ít nước tương ‘Vị Cực Ngon’ dọc theo thành nồi rồi nhấc nồi xuống.Giang Lam cảm thấy món ăn đơn giản như vậy, cậu vẫn có thể nấu rất tốt nên sau đó liền chọn nấu món ăn này.Sau khi nấu xong hai món này, nồi cơm cũng đã chín rồi.“Đi gọi Tạ Phồn ăn cơm.” Giang Lam phân công nhiệm vụ này cho Tiếu Tiếu, sau đó tự mình tới xem Hứa Tang Du.


Hứa Tang Du đang nằm trên giường tựa như đã ngủ thiếp đi, sau khi Giang Lam đẩy cửa vào phòng có hơi không nỡ đánh thức cô đậy, nhưng nếu không ăn cơm thì dạ dày sẽ thấy khó chịu.“A Du, A Du, ăn cơm này, ăn xong lại ngủ tiếp.” Giang Lam nhẹ nhàng gọi Hứa Tang Du dậy, Hứa Tang Du ngủ đến mơ mơ màng màng, sau khi cô bị đánh thức còn không nhịn được mà ngáp một cái thật dài.“Ừ…”Cô đã rất cố gắng bò dậy từ trên giường, nhưng cuối cùng vẫn do Giang Lam đỡ cô dậy.

Vết thương của cô quả thực không nghiêm trọng như thế, chỉ có thể nằm trên giường sống qua ngày, ngay cả ăn cơm cũng cần được người ta đút thì —— Chuyện này không tồn tại.Cô gắng gượng cũng có thể đứng dậy xuống giường, ngồi cùng bàn và ăn cơm với mọi người, nhưng mà đây có lẽ cũng là cực hạn rồi nếu với cường độ cao hơn chút nữa thì cô liền không được ổn cho lắm.Lúc ăn cơm, Hứa Tang Du ngồi giữa, Giang Lam bên trái, Tạ Phồn bên phải.

Tạ Phồn xử sự rất nguội lạnh, dường như nụ hôn trước đó chưa từng xảy ra, anh bình tĩnh thì trong lòng Hứa Tang Du lại ngứa ngáy khó chịu.Cô hận không thể nắm lấy cổ áo của Tạ Phồn rồi lắc tới lắc lui: “Rốt cuộc anh có ý gì hả! Có bản lĩnh thì nói nghe chơi!”Trông Tạ Phồn dù sao cũng không có gì bất thường.Ngược lại, Giang Lam có hơi căng thẳng: “Chị nếm thử xem có ngon không?”Bởi vì chuyện quên nêm muối nên Giang Lam đã mất đi toàn bộ sự tự tin đối với món ăn mà mình làm ra.

Chính vì vậy, cậu trông căng thẳng vô cùng.Hứa Tang Du cầm cái thìa lên nếm thử canh trước, canh mặn nhạt vừa phải, nhưng có lẽ do bí đao được nấu quá lâu nên trong canh vẫn còn có thêm một chút thanh ngọt.Một thìa còn có thể múc được hai miếng thịt vụn, thịt vụn thực sự đã được nấu mềm nhừ nhưng lại quá là thiếu muối nên lúc ăn thử cô thấy hơi nhạt, nhưng vẫn trong mức chấp nhận được.“Quá ngon luôn á!” Hứa Tang Du rất bình tĩnh mà khen Giang Lam: “Chị cảm thấy khá ngon nhưng lại hơi ít bí đao.”Cũng không phải là ít mà là đã nấu nhừ cả rồi…Giang Lam xấu hổ che kín mặt, cuối cùng cũng không nói ra chân tướng.Nhưng Hứa Tang Du không cảm thấy khó ăn thì đã là một chuyện tốt rồi.“Nếu chị thấy sngon thì ăn nhiều chút nhé…”Thực ra Hứa Tang Du còn rất thích ăn canh đó bởi vậy cô ăn rất nhiều, cái bụng ăn nhiều canh có hơi căng ra, có lẽ tối nay phải đi vệ sinh hơi nhiều, đối với việc trên bụng cô có vết thương mà nói thì đây cũng là một loại tra tấn ngọt ngào.Nhưng sau khi ăn cơm xong, Tạ Phồn đến hàn huyên với Giang Lam trước một lát.

Hứa Tang Du không biết hai người họ nói những gì, dù sao hai người cũng ở chung phòng nửa tiếng đồng hồ thì Tạ Phồn ra ngoài, khi đi ngang qua phòng Hứa Tang Du thì vào nhìn một lát: “Ngủ sớm đi.”Sau đó anh liền quay về phòng mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận