Sau Khi Trùng Sinh Tôi Nhặt Được Boss Vai Ác


Ngày trùng sinh thứ 45: Bạn học mù đêm khuya đi đánh dã chiếnTrans: CataHolicQuý ngài mù loà khoá trái cửa phòng mình rồi thuần thục nhảy từ cửa sổ ra ngoài.Tối hôm qua anh cũng làm như thế này, bởi vì hiện tại Hứa Tang Du đang ở trong căn cứ người sống sót Bình Khẩu nên anh sẽ không ra tay với người của Bình Khẩu mà sẽ rời khỏi Bình Khẩu và đi xa hơn một chút.Thây ma ở gần đó sẽ truyền lại tin tức cho anh, mặc dù anh không nhìn thấy gì nhưng anh có thứ tương đương với vô số đôi mắt.

Tạ Phồn vẫn luôn là kiểu người qua cầu rút ván, sau khi thông qua đám đàn em tìm được những người sống gần đó thì anh cho đàn em đi thám thính cấp độ của người dị năng một chút, sau đó lại sử dụng zombie để đưa con mồi vào cạm bẫy.Cuối cùng ngay cả đàn em dẫn con mồi tới cũng ‘thu hoạch’ luôn.Cực kỳ tàn nhẫn.Tuy rằng sau khi anh quen biết Hứa Tang Du, Hứa Tang Du đã ảnh hưởng tới anh suốt thời gian qua, nhưng trong thâm tâm của anh, phần lớn loài người vẫn là ích kỷ tư lợi, bản chất xấu xa, là sự tồn tại đáng kinh tởm giống hệt như bộ dáng mà anh từng biết.Nhưng cũng nhờ sự ảnh hưởng của Hứa Tang Du, Tạ Phồn quả thật đã bớt phóng túng hơn so với kiếp trước rất nhiều.

Ít nhất thì lúc anh lựa chọn con mồi, anh sẽ cố hết sức lựa chọn loại người nhân phẩm kém.

Dù sao thì đàn em của anh nhiều, chọn lựa này nọ cũng không phiền phức lắm.Bản thân Tạ Phồn cũng không biết tại sao mình lại trở nên như thế này, có lẽ ở nơi sâu nhất trong đáy lòng anh vẫn tồn tại một chút âu lo.Nếu anh không kiêng nể gì mà làm giống kiếp trước thì sẽ có một ngày Hứa Tang Du biết được, có thể sẽ…Anh sống chung với cô càng lâu thì càng không thể nào giống dáng vẻ nguyên thuỷ nhất nữa, hơi một tí là nghĩ, nếu cô dám gì đó này nọ thì anh sẽ giết chết cô.Anh thường xuyên vì sự thay đổi này của mình mà cảm giác khó chịu, ở mức độ nào đó mà nói thì anh cảm thấy bản thân đã mất đi sự tự do, nhưng nếu thực sự muốn anh không kiêng nể gì mà làm giống trước kia thì anh lại không thể nào ra tay được.Bạn học mù cảm thấy rất uất nghẹn mà tối nay vừa vặn lại có cơ hội rất tốt.Lần trước anh vào thành phố vẫn còn đi cùng với Hứa Tang Du, Tạ Phồn chậm rãi đi vào thành phố, lúc này đêm đã khuya lắm rồi.Vô số zombie trong bóng đêm đang từ từ tiến lại gần Tạ Phồn, sau khi đến gần lại giống như nhận được tin tức gì đó rồi lại chậm rãi tản đi.Trong số thây ma tồn tại sự áp chế bởi cấp độ, zombie cấp càng cao thì càng có quyền lên tiếng.

Đến giai đoạn sau tận thế thường sẽ xuất hiện thuỷ triều zombie, sở dĩ hình thành thuỷ triều zombie là do trong một bầy này có một con zombie cấp bậc tương đối cao, nó thu nạp một đams đàn em rồi dựa vào số lượng zombie lớn để bao vây tấn công một số căn cứ người sống sót quy mô nhỏ của loài người.Có lẽ trong mắt bọn chúng, những căn cứ người sống sót quy mô nhỏ đó giống hệt trại chăn nuôi và sinh sản trong mắt loài người vậy, toàn bộ đều là thức ăn hết.Ước chừng Tạ Phồn có lẽ đang có cấp độ cao nhất trong số các thây ma hiện có, chính vì vậy nếu không có ai khác có thể trấn áp được anh thì có thể nói rằng toàn bộ zombie trên đời này đều là đàn em của anh hết.Tạ Phồn thông qua tin tức đươc chuyển lại từ vô số đàn em zombie thì rất nhanh đã xác định được đám người mục tiêu kia.

Loài người trong thành phố, đặc biệt là người đến từ bên ngoài số lượng vốn dĩ không nhiều.Buổi tối anh đã từng hỏi riêng Giang Lam, mặc dù Giang Lam không biết vì sao anh lại muốn biết những gì đã xảy ra nhưng bởi vì cậu vốn rất tức giận nên không chỉ kể hết với Tạ Phồn mà còn liên tục chửi rủa hai gã cao và lùn rất nhiều lần.Hiển nhiên cậu cảm thấy hai người này làm chuyện mất nhân tính.Mà Tạ Phồn cũng nhớ thật kĩ hai gã này.Tổ đội của hai gã cao – thấp này hiện tại đang nghỉ tạm trong một ngôi nhà dân.Suy cho cùng, màn đêm đã buông xuống, bọn họ không thể tiếp tục tìm kiếm vật tư gì đó ở bên ngoài, không an toàn.Vả lại, mọi người phải đi ngủ, không nghỉ ngơi thì không có tinh thần nên khi màn đêm buông xuống, bọn họ liền tìm một nơi để nghỉ ngơi, thuận tiện ăn uống.A Lị hiển nhiên vẫn còn hơi lo lắng cho Hứa Tang Du, thời điểm cô ăn tối vẫn luôn ngẩn người, nhưng bởi vì lúc này không có tín hiệu.

Các tháp tín hiệu trong các căn cứ vẫn chưa được xây dựng nên cô cũng không thể nào gọi điện thoại để hỏi thăm một chút về tình trạng của Hứa Tang Du xem đã ổn định hay chưa.Cô ấy có hơi lo lắng muốn đợi tới khi về lại căn cứ thì đi thăm Hứa Tang Du một chút.Đến khi họ ăn tối xong thì đêm cũng đã khuya, cả đám tìm kiếm một khách sạn để thuận tiện cho việc nghỉ chân, làm vậy thì một phòng có thể ở được nhiều người.


Mấy người ở chung một dãy, nếu buổi tối có chuyện gì thì cũng tiện để giúp đỡ nhau hơn.Sau khi ăn tối xong bọn họ còn ngồi cùng và tâng bốc lẫn nhau một chút, chủ yếu là đám người sống sót được cứu ra ngoài kia nghiêm túc thổi phồng mấy người dị năng.Đợi tâng bốc lẫn nhau xong liền phòng ngủ ai người nấy về.Bởi vì A Lị là con gái nên cũng không thể ở chung phòng với hai gã cao – thấp được, cô ấy ở một mình một phòng cạnh phòng của hai gã đó.Và bởi vì khách sạn nhỏ này đã được dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối trước khi ngủ lại khoá cửa lại thật chặt nên cũng không cần lo lắng buổi tối lúc ngủ sẽ xảy ra chuyện gì đó, một mình một phòng cũng không thành vẫn đề.Do cả ngày mệt mỏi cả ngày nên đa số mọi người đã ngủ thiếp đi ngay khi trở về phòng, nhưng hai gã cao – thấp lại không lập tức đi ngủ mà vẫn châu đầu vào cùng nhau trào phúng đám người Hứa Tang Du.Vào ngày đầu tiên tận thế đến thì hai gã liền lập tức thức tỉnh dị năng, lúc đó bọn chúng đều cho rằng mình là người được ông trời chọn, dù sao thì số lượng người nhiều nhất trên thế giới này vẫn là người bình thường.

Suy cho cùng, những người bị dính nước mưa đỏ tuyệt đối không phải là một nửa dân số.

Trong số này vẫn có rất nhiều người cũng không có cơ hội trở thành người dị năng mà lại hoá thành zombie.Đặc biệt là vào giai đoạn đầu tận thế, bên cạnh đột ngột xuất hiện thật nhiều zombie sau đó bỗng nhiên bọn họ lại được sở hữu dị năng, trong lòng bành trướng lên cũng là chuyện rất bình thường.Chẳng qua là thời gian bọn chúng kiêu căng quá lâu, thậm chí vẫn luôn cảm thấy dị năng của mình là mạnh nhất lại có thái độ rất coi thường đối với những người cũng sở hữu dị năng khác.Thảo luận tới lui một hồi bọn chúng lại nhắc đến A Lị, gã thấp bỗng nhiên nói: “Mặc dù lúc trước A Lương quả thật từng cứu mày, nhưng chúng ta cũng đã cứu A Lị rất nhiều lần.

Con ả đàn bà thối này vậy mà lại xoay khuỷu tay ra bên ngoài(1), nếu không phải bởi vì ả là em gái của A Lương thì tao đã để nó làm đồ ăn đút cho zombie từ lâu rồi.”(1) Lúc nào cũng nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.Gã cao ở bên cạnh thản nhiên nói: “Lúc đầu A Lương vì cứu tao mà bỏ mạng lại, bất kể là thế nào thì tao cũng không thể mặc kệ em gái nó.

Nhưng con ả đó thực sự rất phiền, với tình huống lúc đó, nếu nó không cứu tao thì tao cũng không hẳn là sẽ chết mà vì nó cứu tao nên tao liền phải nhận ân tình của nó, quả thật là…”Gã lùn rõ ràng là cùng một loại người với hắn ta nên đặc biệt hùa theo hắn, lại còn mắng Hứa Tang Du thêm mấy câu nữa: “Cái mặt con ả đó nhìn như điếm vậy, mấy thằng đàn ông bên cạnh còn bảo vệ nó chẳng khác gì chăm sóc mẹ già vậy.

Tao đoán thằng nào cũng đã từng ‘ứ ừ’ với nó rồi, tao ghê tởm nhất là loại đàn bà này, bộ ở lại trong căn cứ bán ‘này nọ’ chẳng phải sống rất tốt sao? Ra ngoài hại người khác làm mẹ gì, nếu con ả đó thực sự biến thành zombie thì ai cũng bị xui xẻo cả.”Hai gã hùng hùng hổ hổ trào phúng cả buổi trời, mắng tới mắng lui đột nhiên lại đột ngột chuyển chủ đề về trên người A Lị.Biểu cảm của gã lùn đột nhiên trở nên bỉ ổi: “Nhưng A Lị càng lớn càng xinh đẹp, chúng ta vẫn luôn bảo vệ con ả, cho nó ăn, cho nó uống.


Nói thể nào cũng phải thu một chút lợi tức chứ nhỉ?”Gã cao hiểu ngầm trong lòng, thực ra hắn cũng đã có ý tưởng về phương diện này từ lâu.

Dù sao A Lị vừa trẻ tuổi, xinh đẹp lại luôn luôn ở bên cạnh hai gã, cái gì mà thỏ không ăn cỏ gần hang, chẳng qua là ngọn cỏ kia không đủ non nớt mà thôi.Gã hiểu ý mà nói: “Đừng vội, đợi về căn cứ rồi nói tiếp, ở bên ngoài thật sự không tiện lắm.”Gã cười rộ lên: “Sau khi quay về, tao mẹ nó nhất định phải cho con điếm này biết, nó dựa vào thứ gì mà có thể sống sót.

Ngày nào cũng không biết nghe lời, phải dạy dỗ cho thật tốt mới được.”Biểu cảm của bọn chúng buồn nôn muốn chết, bởi vì bọn chúng thảo luận tới loại chuyện này mà trở nên hưng phấn nhưng trong lòng vẫn không thể bình phục lại.

Bọn chúng còn chưa đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy một số tiếng động kì quái.Gã lùn phản ứng kịch liệt nhất, bất thình lình ngồi bật dậy: “Bên ngoài có tiếng gì vậy?”Có vẻ như có gì đó đang vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.Sự chú ý của gã cao không nằm ở bên ngoài nên không nghe thấy, hắn vô thức nói: “Mày nghe nhầm à? Có thể có tiếng gì được chứ, trước khi ngủ cửa đã khoá trái cả rồi, làm gì có thứ gì có thể vào được.”“Không đúng.” Gã lùn quả thật nghe thấy một chút tiếng động kì lạ.Đúng lúc này, bên ngoài bất thình lình có người gõ cửa.Động tác gõ cửa cũng rất êm ái, sau khi vang lên ba tiếng thì im bặt.Gã cao đứng dậy từ trên giường: “Chắc là A Lị ấy mà, bên ngoài khẳng định không thể có thứ gì xông vào được.”Hắn vừa nói vừa mở cửa ra, cửa phòng vừa mở ra liền trông thấy Tạ Phồn đang đứng ngoài cửa.Trên người Tạ Phồn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, hết cách rồi, lúc trước khi đi ngang qua cửa hàng quần áo, tuy Hứa Tang Du đã mang về hơn chục chiếc áo sơ mi trắng, nhưng quần thì lại mang đủ loại màu sắc khác nhau.Do đó, quãng thời gian này anh vẫn luôn mặc áo sơ mi trắng phối hợp với đủ loại quần khác nhau.Nhưng mà Tạ Phồn mặc áo sơ mi trắng quả thực rất đẹp, bất kể dưới lớp da này của anh sở hữu một trái tim như thế nào thì vẻ bề ngoài của anh vẫn rất dễ dàng lừa gạt người khác.

Khí chất cũng khiến người ta cảm thấy rất sạch sẽ, đặc biệt phù hợp khi mặc loại trang phục như áo sơ mi này.“Tìm thấy rồi.” Tạ Phồn lộ ra một nụ cười mỉm.Gã cao cảm thấy người trước mắt này có hơi lạ mắt, dường như hắn chưa từng thấy người này trong đội ngũ bao giờ nên hỏi theo bản năng: “Anh là…”Tạ Phồn bước vào trong và đóng cửa lại.Lửa giận trong lòng anh thực sự quá đậm đặc nên anh cần một con đường thật tốt để trút giận, nếu không thì sự tàn bạo tích tụ dưới đáy lòng anh thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.Sau khi Tạ Phồn đóng cửa lại, lúc này mới nói: “Hy vọng chúng mày có thể chết hơi chậm một chút, cũng như có thể nhấm nháp được sự thống khổ mà tao dành cho tụi mày.”“Người này là ai vậy!” Gã lùn cũng rất mông lung nên đi theo từ trong ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”Hắn vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.Hắn ta có hơi choáng đầu nhẹ, ngoài ra hô hấp dồn dập quả thật giống như không khí xung quanh bắt đầu trở nên mỏng manh hơn.

Hắn nhớ rõ kì nghỉ hè năm hắn tốt nghiệp cấp ba ấy từng đi Tây Tạng chơi, cảm giác của hội chứng sốc độ cao(2) không khác gì mấy so với cảm giác hiện tại.(2) Sốc độ cao xuất hiện khi cơ thể bạn nhận được lượng oxy ít hơn bình thường.


Hiện tượng này thường xảy ra khi lên tới độ cao trên 2.400 m.

Ở những khu vực núi cao, ngoài việc lượng oxy ít hơn, áp suất không khí thấp khiến chúng ta hít được ít oxy hơn, dẫn đến cơ thể có những phản ứng như nôn nao, đau đầu, buồn nôn, mất cảm giác ngon miệng, chóng mặt và mệt mỏi.

Lên tới độ cao 3.500 m, các triệu chứng này sẽ càng rõ rệt.Nhưng ở đây là trong thành phố, bên trong một căn phòng khách sạn, sao có thể xảy ra hiện tượng sốc độ cao được chứ?Gã cao cũng cảm thấy không ổn lắm nên theo bản năng muốn lên tiếng kêu người đến nhưng hắn không biết vì sao rõ ràng đã phát ra âm thanh, gã lùn cũng đang kêu lên ở bên cạnh nhưng hắn lại không thể nghe được gã lùn nói gì.

Dường như gã lùn cũng không nghe thấy hắn đang nói gì.Tạ Phồn vốn không định để cho bọn chúng chết quá nhanh, bằng không thì lửa giận trong lòng anh biết trút ra thế nào đây?Anh mỉm cười rồi chậm rãi khống chế không khí xung quanh, đầu tiên là rút hết toàn bộ không khí ở bên ngoài.Trên thực tế, cách giết người nhanh nhất chính là rút hết không khí trong phổi của người đó ra, tiếp theo ngăn không cho không khí đến gần mũi và miệng hắn, như vậy thì không khí trong phổi sẽ mất đi lại không thể hít thở vào luồng không khí tươi mới, con người chẳng mấy chốc sẽ bị ngạt thở.Ngày thường vì để tiết kiệm thời gian, anh toàn sử dụng cách nhanh nhất, nhưng hôm nay anh lại không muốn vậy.Anh muốn nhìn hai người này chậm rãi giãy giụa giống như hai con côn trùng kinh tởm, khi bọn chúng giãy giụa đến cùng cũng không thể sống sót nữa mà chỉ có thể cảm nhận cái chết đến từng chút một trong sự thống khổ.

Hy vọng trước khi cái chết ập đến, bọn chúng có thể tự ngẫm lại một chút xem và biết rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm gì.Thế thì kiếp sau có thể sống lâu thêm hai ngày nữa.Anh đúng là một người tốt.Tạ Phồn sung sướng suy nghĩ.Anh ghét cả màu sắc lẫn mùi vị của máu tươi.

Cảm giác sinh mệnh trôi đi cũng không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng trong quá trình giết chết hai kẻ trước mắt này, anh lại rất vui sướng.Thậm chí bởi vì khoái cảm mà cả khóe mắt của anh cũng nhuộm lên màu đỏ ửng hưng phấn, loại đồ vật cặn bã này quả nhiên thích hợp nhất để dọn dẹp một cách nhanh chóng.Cặn bã phải có dáng vẻ của cặn bã và nên nằm trong thùng rác hoặc trong bãi rác đợi bị hoả táng hoặc là bị tiêu huỷ, chứ không phải ra ngoài làm những chuyện mất thể diện.Bọn chúng quá ngu dốt không tự biết mình là cặn bã nên mới phải phiền phức để anh ra tay.Tạ Phồn kiểm soát tốc độ rút không khí ra để chúng có thể cảm nhận được cơn đau do nghẹt thở gây ra càng lâu hơn nữa.

Hai gã kia mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng mơ hồ hiểu được chuyện gì đó, toàn bộ những gì mà bọn chúng đang phải trải qua có liên quan đến người trước mặt này.Gã lùn chống mạnh xuống đất để đứng lên và định xông đến giết chết Tạ Phồn.Hắn cảm thấy chỉ cần mình giết chết Tạ Phồn thì tất cả liền có thể kết thúc.Tạ Phồn có sự khen ngợi nhất định dành cho dũng khí của gã, sau đó anh tăng tốc rút không khí ra, gã lùn giống như một cái túi chân không bao bọc, lập tức hoàn toàn bị che phủ bởi cảm giác nghẹt thở.

Hắn lảo đảo tiến về phía trước vài bước, sau đó quỳ xuống đất ‘phịch’ một tiếng, ôm lấy cổ họng của mình phát ra âm thanh ‘ô ô’.Loại cảm giác không khí bị rút sạch khỏi cơ thế ngay lập tức thực sự quá đau đớn, mắt của hắn thậm chí đã bắt đầu trợn trắng, há miệng ra thật to, cả đầu lưỡi của thè ra chảy nước dãi giống hệt một con chó vậy.Mà không khí không bị rút ra hết hoàn toàn mà ngược lại như là ngưng tụ lại thành kim châm hoặc loại vũ khí có hình dạng sắc bén nào đó điên cuồng tra tấn nội tạng của hắn.


Loại cảm giác đó quả thật quá thống khổ, hắn há mồm ra thật to nhưng gần như không thể hít thở chút không khí mới nào mà ngược lại liên tục nôn ra máu.Trong vũng máu thạm chí còn xen lẫn một số mảnh vụn của nội tạng, màu đỏ sẫm đó cực kỳ chói mắt.Tạ Phồn khẽ nghiêng đầu một cách vô vị, anh nắm lòng bàn tay lại: “Thôi vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả.”Loại cặn bã này chỉ cần tiêu huỷ triệt để là đủ rồi, không cần phải lẵng phí quá nhiều thời gian trên người bọn chúng.Trong nháy mắt anh làm động tác duỗi tay ra rồi nắm lại đó, anh gần như có thể nghe thấy âm thanh thứ gì đó bị nổ tung, vốn có hai người đang không ngừng vật lộn trên mặt đất lại lập tức trở thành một bãi thịt nát vụn.Thực sự chính là thịt vụn, thậm chí ngay cả xương cũng không thể giữ gìn nguyên vẹn.Mùi máu tươi lập tức tràn ra khắp căn phòng, một giây Tạ Phồn cũng không muốn ở lại thêm nữa, sau khi thu dọn hai thứ rác rưởi này liền rời khỏi nơi đây.Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, đương nhiên anh phải phải tận dụng cơ hội này đánh dã chiến một tí, tích cóp một chút quỹ đen và sớm ngày nâng cao thực lực của bản thân.Chỉ có luôn duy trì sự mạnh mẽ thì con người mới có thể thực sự không biết sợ hãi.

Vì anh quá mức hiểu rõ điều này nên vô cùng khát vọng bản thân trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa.Tạ Phồn đánh dã chiến trong thành phố cả đêm, việc anh không ở nhà vào ban đêm rất dễ bị người ta phát hiện.

Đến khi nếu không về nhà nữa thì trời cũng sắp sáng rồi anh mới kiểm kê thu hoạch của mình một chút, rửa sạch sẽ tinh hạch vô cùng bẩn thỉu rồi mới về nhà.Khi mặt trời mọc vào buổi sáng, khách trong khách sạn cũng dần dần tỉnh dậy, lúc chuẩn bị ăn sáng thì A Lị cũng đứng dậy từ trên giường.Đêm qua cô ấy ngủ ngon vô cùng, mặc dù trước khi ngủ, cô ấy vẫn còn hơi lo lắng cho Hứa Tang Du nhưng ngủ một đêm không mộng mị nên tinh thần sáng hôm sau của cô ấy cực kì tốt.Sau khi cô ấy rời giường, điều đầu tiên là lấy bữa sáng từ trong balô ra.

Sau khi cô ấy ăn khoảng hai cái bánh mì, uống nửa chai nước nhỏ và thấy mình đã no nên liền bước ra khỏi phòng.Lúc này đã có rất nhiêu người đang ăn cơm hoặc làm này kia rồi nhưng căn phòng bên cạnh cô vẫn đóng kín cửa, không có bất cứ động tĩnh nào.Chẳng qua ngày thường hai người kia cũng thường xuyên ngủ nướng thêm một lát.

A Lị cũng đã quen nên cũng không sang gọi hai gã dậy mà lại đợi thêm một lát, mãi cho đến khi đã trôi qua rất lâu rồi, hầu hết mọi người đều đã ăn no cả rồi mà căn phòng bên cạnh vẫn không có tiếng động gì, cô ấy mới nhận ra có chuyện gì đó không ổn, vội vàng bước về phía trước gõ cửa.Sau khi A Lị gõ thật lâu vẫn không có ai ra mở cửa thì cô ấy có hơi sốt ruột, gọi thêm mấy người nữa tới giúp đỡ.

Những người kia không những không cảm thấy sẽ có gì nguy hiểm mà còn cười ‘hì hì’: “Hay là vẫn còn đang ngủ đến lơ mơ? Nhưng mà chúng ta cũng sắp lên đường rồi, thôi vầy đi, tôi phá cửa rồi mọi người vào trong xem thử nhé, nếu còn không được thì kéo chăn của hai ông đó ra luôn nha.”Đám người trong số đó cười phá lên rồi tiến lên phá cửa, vừa đập hai – ba cái đã mở được cửa ra.

Ngay khi cửa vừa mở ra thì mùi máu tanh từ trong phòng xộc thẳng vào mặt.Xen lẫn trong đó còn có mùi gì đó khác thường khiến những người ngửi thấy nó thậm chí còn muốn nôn mửa ngay lập tức.Ít nhất thì những người không hề phòng bị gì lúc này đã gần như sắp nôn ra rồi.Đến sau khi trông thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, những người vất vả lắm mới nhịn lại được cơn buồn nôn lập tức không thể khống chế được nữa.Cả đám người không nén được mà nôn mửa, bởi vì thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là hai bãi thịt nát hình người, thấp thoáng còn có thể trông thấy hình dáng con người nữa.Hỗn hợp máu thịt, xương vụn, các loại bộ phận cơ thể và nội tạng vỡ nát trộn lẫn cùng nhau.Cuối cùng cũng không thể nhìn ra được diện mạo khi còn sống nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận