Sau Khi Trưởng Công Chúa Bị Mất Trí Nhớ


Khu rừng nhỏ bên hồ hiếm có người đến, lớp lá khổ phủ xuống thật dày, không có người dọn sạch, dẫm lên liền phát ra những tiếng xào xạc.

Tuy nhiên, lúc này lại không có ai chú ý đến.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lộc Minh đài và Cửu Hoa đài.

Nếu có ai đến bên hồ, thì cũng sẽ ngắm đèn lồng hoặc thắp đèn Khổng Minh.

Ngọc Hi mặc váy dài, đuôi váy quét lên mặt đất.

Đi trong rừng cây được một lúc, chiếc váy đã bị dính đầy lá khô, nàng nhấc lên, vỗ nhẹ rồi xách theo làn váy.

Đi vào sâu trong rừng cây, đã không còn nhìn thấy mặt hồ, chỉ có thể nhìn thấy vài đèn đuốc lẻ tẻ, mà từ bên ngoài nhìn vào, chính là một màu đen kịt, căn bản không nhìn thấy bên trong có người.

Ngọc Hi trong lòng tràn đầy mong đợi, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên, nàng dừng lại tìm một thân cây rậm rạp để tựa vào, ở chỗ này chờ đợi người đến.

Kỳ thực bên cạnh có bàn ghế đá, nhưng nàng sợ không sạch sẽ nên vẫn một mực đứng.

Đợi đã lâu, Đức Thuận còn chưa có trở lại, nàng hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt sáng ngời thỉnh thoảng hướng ra ngoài vừa nhìn, nhìn mãi mà người vẫn chưa đến.

Đang lúc nàng định ra ngoài nhìn xem thì trong rừng có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến về phía nàng.

Ngọc Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng, sáng ngời trong suốt.


Người tới đi lại trầm ổn, không vội không chậm, đi đến trong rừng liền dừng bước lại, nhìn sắc trời tối đen, sau đó chậm rãi đi đến hướng bàn đá.

Phó An Niên uống không ít, đầu hơi nặng, đi bên hồ vòng vo nửa vòng, đầu óc thoáng thanh tỉnh hơn chút.

Hắn đè lên lông mày, phiền não xoa bóp mi tâm, đang muốn ngồi xuống, bỗng nghe sau lưng có tiếng nói ngọt ngào vang lên, “dừng lại.”

Lông mày của nam nhân càng nhíu sâu hơn.

Hắn đã rất quen thuộc với giọng nói này, nhưng bây giờ dường như đã khác.

Phó An Niên quay người, chắp tay hành lễ, “vi thần gặp qua công chúa.”

Hắn thậm chí chưa nhìn nàng một cái, liền biết nàng là ai.

Ngọc Hi từ sau gốc cây đi ra, hai tay chắp sau lưng, mím môi đỏ thẫm ẩn trong màn đêm, không thể nhìn thấy được, khi nàng đến gần mới nhận ra, hắn cao hơn nàng nghĩ.

Nếu hắn đứng thẳng, nàng còn phải ngước lên mới có thể nhìn vào mắt của hắn.

Hắn đại khái đã uống không ít, bây giờ còn có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu hoà lẫn với mùi trầm hương, rất khó tả.

Không biết vì sao, nàng lại có chút khẩn trương, nghĩ kỹ lời muốn nói rồi nhưng đến miệng lại biến thành từ “ừm”, còn lại một chữ cũng không nhớ được.

Phó An Niên rũ tay xuống, đầu ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng, mặt không biểu tình, nhớ tới lần cuối cùng mà bọn họ gặp mặt là ba tháng trước, bây giờ gặp lại thật là trùng hợp, nàng đã gầy hơn chút, chiếc cằm nhỏ, khuôn mặt càng nhỏ hơn, ấn tượng nhất chính là đôi mắt kia, mềm mại đáng yêu tinh khiết, giống như trước đây.

Mọi người đều nói Ngọc Hi ngã từ trên ngựa xuống nên mất trí nhớ, nhưng Phó An Niên lại không tin, một người kiêu ngạo cao quý như vậy, sao có thể mất trí nhớ?

"Sao công chúa lại ở đây?"

Rõ ràng lúc nãy nhuận tiếng, lúc này lại hơi khàn, có lẽ là do uống rượu.

Ngọc Hi trong lòng hừ một tiếng, "Giả bộ, ngươi thật biết giả vờ, Đức Thuận nhất định đã nói hết cho ngươi rồi, còn giả vờ như không biết."

Thẹn thùng sao, nàng cũng thẹn thùng, dù sao cũng là lần đầu hành động như vậy.

“Đi đến nơi này.”

Trong rừng tối tăm, ánh sáng yếu ớt không thể nhìn rõ mặt nhau chứ đừng nói đến những cử động nhỏ khác, nhưng nó cũng khiến nàng dễ dàng che giấu cảm xúc bên trong hơn.

Trầm mặc giây lát, bầu không khí thoáng lúng túng, Ngọc Hi lại hỏi: “tối nay rượu uống có ngon hay không.”

Phó An Niên cong môi, híp mắt lại, nói: "Có thể chấp nhận được."

Có thể chấp nhận được? Yêu cầu của hắn cũng rất cao.


Rượu trong cung là ngon nhất, nhưng hắn nói có thể chấp nhận được.

Ngọc Hi buông lỏng tay, vuốt ống tay áo, mở to hai mắt: "Vậy ngươi cảm thấy ở chỗ nào có rượu ngon?"

Phó An Niệm không nhìn thấy người đi theo mình, không khỏi nghi hoặc nói: “Thiên Hương cư không tệ.”

Nói càn.

Nàng lại cho là thật, trong miệng lầm bầm: “Phải không, lần sau ta đi uống một chút mới được.”

Ngọc Hi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bây giờ người ở trước mặt, nàng lại không hỏi được.

Nàng cúi đầu nhìn rõ áo choàng của hắn trong ánh sáng mờ ảo, cổ tay áo được thêu hoa văn đám mây, rất trang nhã, giống như hắn.

Đang muốn đi lên xem, bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó bầu trời sáng như ban ngày, pháo hoa rực rỡ bay lên trên bầu trời tối, chiếu sáng khu rừng tối tăm.

Trời lúc tối lúc sáng, ánh sáng đủ màu sắc lóe lên trên khuôn mặt hắn, biểu cảm đều hiện rõ.

Ngọc Hi ngẩng đầu lên, mượn tiếng pháo hoa bay lên, hỏi hắn: “Cưới thê sao.”

Nam nhân ngón tay khinh động, ý cười ôn hòa, “chưa.”

Không có thê tử thì tốt.

Nàng gật đầu, trong lòng vui mừng khôn tả, ngọt ngào, ngọt ngào hơn cả món điểm tâm mà nàng ăn buổi tối.

Sau hai tiếng nổ bang bang, pháo hoa trở nên rực rỡ hơn, nhìn lên bầu trời, Ngọc Hi trấn tĩnh lại, thỉnh thoảng len lén nhìn hắn.

Tia sáng lấp loé, bầu không khí ngượng ngùng trong nháy mắt có chút vi diệu, Ngọc Hi không nhìn pháo hoa nữa, quay đầu lại nói: “Ngày mai bổn cung muốn đi dâng hương, ngươi tới hộ tống.”

Ngữ khí của nàng mang theo mấy phần mệnh lệnh, không dung hắn cự tuyệt.


Nam nhân chần chờ, ánh mắt ngưng lại, “công chúa ngã không nhẹ, ngày khác tìm ngự y đến xem.”

Triều thần đều biết nàng ngã từ ngựa ngã xuống, hắn đương nhiên cũng biết.

Hắn nhìn có vẻ thanh lãnh, lãnh đạm, không nghĩ tới cũng biết ôn nhu săn sóc.

Ngọc Hi rất hài lòng, cảm thấy mình ánh mắt không tệ, không nhìn lầm người.

"Yên tâm đi, vết thương sẽ sớm lành thôi."

Nàng cười híp mắt, thần thái ung dung tự tại, cùng bộ dáng nghiêm túc trước kia đúng là khác một trời một

Phó An Niên nhìn chằm chằm nàng, cảm giác nàng thay đổi kinh người, quả thực nếu là ngày trước Ngọc Hi sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy, bởi vì nàng là một người đặt nặng quy củ.

Chưa kể còn nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, Ngọc Hi bây giờ bớt đi uy nghiêm lăng lệ, mà giống thiếu nữ xinh xắn đáng yêu.

Phát giác nam nhân nhìn chằm chằm nàng, Ngọc Hi nghiêng đầu tới, đôi mắt long lanh chạm phải ánh mắt dò xét của nam nhân, trong lòng nàng thẳng, khuôn mặt nóng lên.

Lúc này, pháo hoa đã bay lên trời, ánh sáng toả ra rực rỡ, Phó An Niên nhìn thấy vành tai nàng ửng đỏ, cười hỏi: “Công chúa biết vi thần là ai chăng.”

“Biết.” Nàng đã sớm nghe ngóng mọi chuyện.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận