Sau Khi Trưởng Công Chúa Bị Mất Trí Nhớ


Tóc nàng xõa rối, châu trâm lắc lư, trên gương mặt trắng nõn có chút bụi bẩn và bùn đất, bộ y phục quý giá lúc này nhăn nheo và dơ bẩn, không còn nhìn ra hình dáng tôn quý của công chúa.

Trong mắt Phó An Niên, Ngọc Hi giờ trông rất chật vật.

Nàng chăm chú nhìn vào y, đôi mắt sáng lấp lánh, chứa đựng cả vui mừng lẫn mê mang.

Nàng vội vàng muốn hỏi rõ ai đã hại nàng, nên ánh mắt lộ ra sự lo lắng.

Phó An Niên nhìn thấy nàng mắt đỏ hoe, ủy khuất và sợ hãi đến mức muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, gạt nước mắt trở lại.

Khuôn mặt y lộ vẻ bất đắc dĩ, y cúi xuống dìu nàng đứng lên.

“Giờ không phải lúc nói chuyện, phải rời khỏi đây trước đã.”

Lời này không sai, hai người áo đen vừa chết, chủ tử của họ có thể sẽ đến rất nhanh, mà bọn họ chỉ có hai người, không thể chống đỡ nổi.

Phó An Niên phải nhanh chóng đưa nàng đi.

Ngọc Hi cũng hiểu tình hình cấp bách, không truy hỏi thêm nữa, đợi khi thoát khỏi nguy hiểm rồi tính.

Nàng được nâng đỡ, chưa đứng vững đã cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, cúi đầu muốn nôn.

“Ọe.”

Phó An Niên ngạc nhiên, môi mỏng không hề tránh né, cúi xuống nhìn nàng.

Nước chua vừa khéo văng lên ống tay áo của y.

Nam nhân nhíu mày, mặt mày lộ vẻ khó chịu nhưng không hề ghét bỏ.

Ngọc Hi nôn xong, cảm giác dạ dày đã nhẹ nhàng hơn, nàng tìm kiếm khăn tay nhưng không thấy, nhớ rằng có thể đã rơi mất khi chạy trốn, đành phải dùng tay lau sạch.

“Ngại quá.”

Nàng lúng túng đỏ mặt, rồi kể lể một ngày đầy ủy khuất và gặp phải khó khăn.

“Ta đói, lại còn muốn nôn, chân tê dại và đau, y phục bẩn và khó chịu, mong được tắm rửa thay y phục.”

Nàng nói nhiều như vậy, Phó An Niên không thể không nhìn nàng với ánh mắt cảm thông.

“Còn nhiều chuyện phải giải quyết.”

Ngọc Hi kéo ống tay áo của y, vừa mới bước ra một bước thì chân mềm nhũn, khuỵu xuống.

Phó An Niên quay lại nhìn nàng, không chút do dự quỳ xuống.

“Ta cõng ngươi.”

Như nàng hiện tại, chưa đi được bao xa, người đã đuổi kịp.

Ngọc Hi không tranh cãi, từ từ leo lên lưng y.

Cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể nàng dần tan biến khi tiếp xúc với lớp y phục của y, hơi thở nhẹ nhõm, mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai y, kích thích làn da như lông vũ vuốt ve.

Phó An Niên không suy nghĩ nhiều, y ngẩng đầu quan sát xung quanh, chọn một hướng rồi chậm rãi bước đi.

Làn gió lạnh lướt qua bên tai nàng, nàng rúc cổ lại, ánh mắt nhìn xung quanh, “Ngươi biết đường không?”

Hiện tại bọn họ đã rời khỏi kinh thành sáu mươi dặm, trở về sẽ phải đi rất lâu.

Nhưng Ngọc Hi nghĩ, hoàng đệ chắc chắn sẽ phái người cứu nàng, chỉ cần bọn họ có thể chống đỡ, sẽ không sao.

Tuy nhiên, hiện tại phải dựa vào Phó An Niên.

“Không biết.” Phó An Niên trả lời đơn giản, rồi thêm, “Ta đã theo phụ thân trong quân đội rèn luyện ba năm, nên ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ không chết đói đâu.”


Ý y là có kinh nghiệm sống ngoài trời, dù không biết đường, cũng không dễ chết.

Ngọc Hi nghe vậy, vừa bội phục vừa nhẹ nhõm, cuối cùng một phần lo lắng cũng tan biến.

Nàng dựa vào vai y, không còn sức lực.

Phó An Niên tưởng nàng còn đau chỗ nào, nghiêng đầu lo lắng nhìn nàng.

“Khó chịu ở đâu?”

Nàng lắc đầu, giọng nói càng ngày càng mềm mại, “Không có, chỉ là đói bụng.

Khi ngươi chưa đến, ta rất sợ, không dám động đậy, không dám nói chuyện, cũng không dám mở mắt, sợ bọn họ sẽ giết ta trong cơn giận dữ.

Ta chịu đựng đói đợi người đến cứu.”

“Ta không mạnh mẽ, không thể đánh lại bọn họ.

Nếu chọc giận bọn họ, dù không giết ta, cũng sẽ tra tấn ta.

Ta hiểu rõ.”

Ngọc Hi kể lại chuyện mình gặp phải, khiến Phó An Niên đau lòng.

Sau đó, y hít sâu, cố gắng trêu đùa nhẹ nhàng, “Biết tự giác như vậy, đầu óc của người cũng không phải phí công dài.”

Nghe vậy, Ngọc Hi nhíu mày, dù là đùa giỡn, nàng vẫn tức giận đánh nhẹ vào vai y, phát tiết sự bất mãn.

Sức lực của nàng rất nhỏ, đánh hai cái cũng không đau không ngứa, ngược lại có vẻ như kiều nộn.

Phó An Niên cảm giác cái cằm nhỏ nhắn của nàng, nghĩ đến việc nàng trước kia có thể đã gầy đi vì bệnh.

Nghĩ đến việc nàng nôn mửa không có gì khác ngoài nước chua, bụng không có thức ăn, chắc chắn rất đói.

Y lên núi, suy nghĩ sẽ tìm chút quả dại ăn, nếu không có, sẽ đi săn con gà rừng.

Nam nhân cõng người đi đường ổn định, thỉnh thoảng dưới chân trơn ướt nhưng vẫn vững vàng.

Ngọc Hi dựa vào vai y, cảm thấy chóng mặt, nhắc nhở, “Phó đại nhân, ngươi đi từ từ, nếu không ta lại muốn nôn.”

Phó An Niên qua loa dạ một tiếng, sau đó thầm một câu “yếu ớt”.

Nàng giả vờ không nghe thấy, nhìn lên trước, thấy đã qua cây cối và cỏ dại, cảm thấy rất yên tâm.

Cảm giác từ chỗ chết ra được ngay lập tức được thay thế bằng sự ấm áp, không còn hoảng loạn.

Ngọc Hi nghiêng đầu nhìn y, thưởng thức trong một khoảnh khắc, ánh mắt dừng lại trên đường cong mượt mà của cổ y.

Cổ của y nổi lên, nốt ruồi son ẩn hiện, rất gợi cảm.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng có phần lạnh nhạt, nàng cảm thấy vẻ đẹp có chút mất đi sự ấm áp.

Ngọc Hi nhấp môi đỏ, mở miệng nói, “Ngươi đến cứu ta, ta thật sự rất vui.”

Nếu người ngoài đến cứu nàng, nàng cũng sẽ vui, nhưng không có niềm vui kinh hỉ như thế này.

Nam nhân lưng cứng đờ vì sự xúc động của nàng, nhưng rất nhanh, y trở lại bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc khác thường, y đang kìm chế cảm xúc của mình.

Ngọc Hi thấy y trầm mặc, cảm thấy bối rối, không biết nên nói gì thêm.

Nàng chỉ muốn biểu đạt một chút tâm tình và lời cảm ơn.

Nhưng có vẻ như không đúng lúc, y sao lại không có cảm xúc như vậy?

Ngọc Hi nhìn sang, thấy Phó An Niên nhìn thẳng phía trước, ánh mắt không dao động, chỉ có vành tai hơi đỏ lên một chút.


Nàng tìm chủ đề để nói, “Vì sao không đi theo đường chính?”

“Quá rõ ràng, nếu chúng ta đi theo đường chính, rất dễ bị phát hiện.”

Y quay đầu nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên cười, “Mang theo ngươi, chạy thế nào được.”

(-.-)

Nói nàng là vướng víu, sao lại không nghe ra được?

Ngọc Hi bĩu môi, hiếm khi không phản bác, “Vậy ngươi làm sao tìm được ta?”

Phó An Niên đã đuổi theo dấu vết và dấu vết còn lại của nàng.

Dù nàng đã lạc mất bóng dáng, nhưng y vẫn nhìn thấy dấu vết và dấu hiệu, từ đó biết phương hướng.

“Nếu nàng không để lại dấu vết, ta thật sự không thể nhanh như vậy tìm được nàng.”

“Ngươi không phải lưu lại cái dấu vết đó.”

Dấu vết, tức là dấu vết mười dặm, Ngọc Hi cảm thấy mình may mắn, không ngờ vận may lại tốt như vậy, Phó An Niên thật sự tìm được nàng và cứu nàng.

Nói đến việc cứu nàng, Ngọc Hi cảm thấy mình phải cảm ơn y.

“May mắn ta có chút linh hoạt.” Nàng cười khen mình, cảm giác lo lắng đã tan biến.

Phó An Niên nhìn xung quanh, đi về phía có tiếng nước, “Dao Dao cũng đọc thoại bản, nàng ấy có một trong thoại bản viết về vụ án mười dặm, vì vậy ta biết về cái miếu mười dặm.”

Nghe vậy, ý cười trong mắt Ngọc Hi dần dần biến mất.

Vừa rồi vui vẻ bao nhiêu, giờ đây thất vọng bấy nhiêu.

Cảm giác bất thường dâng lên trong lòng, Ngọc Hi hít sâu một hơi, nắm bờ vai của y, “Thả ta xuống.”

Phó An Niên sững sờ, không hiểu tại sao tâm trạng của nàng thay đổi nhanh chóng như vậy, mới vừa rồi còn yếu ớt nói chân đau và tê dại, đói bụng không có sức, giờ lại muốn tự mình đi, mặt đổi sắc nhanh quá.

“Không phải chân đau sao?” y hỏi.

Ngọc Hi xụ mặt, giọng điệu rõ ràng không vui, “Bây giờ không đau, ta muốn tự mình đi.”

Hiện tại đúng là không đau, vừa rồi chỉ là bị đá đánh trúng, tạm thời đau mà thôi.

Ngọc Hi quơ hai chân, không ngừng loạn động.

Phó An Niên bất đắc dĩ phải đặt nàng xuống.

Trong núi thực sự ẩm ướt, bùn đất dính đầy đế giày, không thoải mái chút nào.

Váy nàng hơi dài, kéo lê trên mặt đất, chỉ đi vài bước đã bẩn.

Ngọc Hi quay đầu nhìn, nhíu mày khó chịu.

Nàng chưa bao giờ lâm vào tình trạng khó khăn như vậy, chưa bao giờ.

Phó An Niên lắc đầu cười, rõ ràng rất ghét bỏ nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ.

Y nhìn quanh một lượt, tìm một chỗ hơi sạch sẽ.

“Ngồi nghỉ một lát.”

Dưới gốc cây có cỏ khô, không bẩn như vậy, nàng có thể ngồi xuống.


Ngọc Hi ngồi xuống, sờ bụng, cảm thấy đói vì chưa ăn gì, không còn sức để đi bộ.

Nàng ngẩng đầu nhìn Phó An Niên, môi đỏ mấp máy, định nói gì đó thì thấy ánh mắt y dừng lại, đột nhiên ngồi xổm xuống, che môi nàng, làm một động tác “xuỵt” bằng tay.

Ngọc Hi gật đầu, không nhúc nhích, mắt nhìn bàn tay ấm nóng của y, hơi thô ráp, mài lên da thịt có chút ngứa.

Bây giờ y che nửa gương mặt nàng, khoảng cách quá gần, nàng ngửi thấy mùi máu tươi, là dấu vết của việc giết người.

Ngọc Hi ngước mắt, nhìn gương mặt đẹp trai của y, không cảm thấy mùi máu tươi ác ý, nàng nhẹ nhàng hô hấp, trái tim đập không đều, bất giác hai gò má đỏ lên.

Phó An Niên nhìn theo âm thanh từ xa, phát hiện một con gà rừng từ trong rừng chạy ra, y thở phào, cảm xúc căng thẳng ngay lập tức buông lỏng.

Hắn hít một hơi, quay lại, thấy nàng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không rời.

Phó An Niên nuốt khan, từ từ rút tay lại, nhìn nàng đôi mắt đáng yêu đang nhảy loạn, không thể kiểm soát được.

Y chuyển sang một bên, giọng điệu có chút cứng nhắc, “Không có việc gì, chỉ là một con gà rừng mà thôi.”

“A.”

Khuôn mặt nàng đỏ bừng như hoa đào, Ngọc Hi liếm môi dưới, chậm rãi nói, “Ngươi đi bắt nó, chúng ta sẽ ăn gà nướng.”

Phó An Niên ngạc nhiên nhìn nàng, không thể tin vào lời nàng nói.

Y nhìn bụng nàng và hiểu rằng nàng rất đói.

“Đừng nghĩ nữa.” Phó An Niên nhìn theo con gà rừng đã bay đi, nói chậm rãi, “Nếu nhóm lửa, bọn họ có thể lập tức tìm thấy chúng ta.”

Nàng suy nghĩ một lúc, đúng là có khói lửa, bọn họ sẽ dễ dàng biết nơi nàng ở, đó không phải là tự đưa mình vào nguy hiểm sao.

Ngọc Hi nuốt nước miếng, không phải gà nướng, ngay cả quả lâm cũng không tệ lắm.

Nghỉ ngơi một lát, nàng cẩn thận đi theo Phó An Niên.

Dù đi không tiện vì váy, nhưng nàng không muốn y cõng mình nữa.

Không biết đã đi bao lâu, trời dần tối, ánh sáng mờ dần, bọn họ đã đi từ giữa trưa đến tối muộn.

Chân Ngọc Hi run lên, khí lực cuối cùng cũng cạn kiệt.

Nàng kéo lấy y phục của Phó An Niên, thở dốc, “Phó đại nhân, ta không đi nổi nữa.”

“Muốn ta cõng không?” hắn hỏi.

Ngọc Hi nhìn y, không nói gì, ánh mắt đầy khẩn cầu, rõ ràng muốn y cõng.

Phó An Niên nhếch môi, chỉ tay về phía trước, “Nhìn thấy không? Có một cái sơn động.”

Nàng nhìn qua, mơ hồ thấy một cái lỗ đen, là một cái sơn động.

Phó An Niên nhóm một đống lửa, hái vài quả dại, dù không ngon miệng nhưng vẫn phải ăn.

Ngọc Hi nhìn những quả dại trong tay, vểnh môi dưới, chúng giống như hồng và táo, ăn không làm đỡ đói, nhưng ít nhất cũng tốt hơn là chết đói.

Nàng cắn một miếng nhỏ, không ngọt nhưng không chua, có thể ăn được.

Nàng từng miếng từng miếng ăn, cuối cùng cảm thấy trong bụng đã đầy đủ.

Phó An Niên thấy nàng ăn xong, đưa những quả còn lại cho nàng.

Ngọc Hi nhận lấy, cảm thấy chút khí lực.

Cuối cùng, nàng nhớ đến Lâm Học An, người đã chắn một mũi tên cho nàng, không biết y thế nào rồi.

“Lâm Học An thế nào?” nàng hỏi.

Phó An Niên chọn một cành cây từ đống lửa, ánh sáng chiếu trên mặt hắn, làm nổi bật các đường nét.

“Bị thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Ngọc Hi gật đầu, vậy thì tốt rồi.

Nàng cảm thấy áy náy vì đã gây ra thương tích cho y, nếu như có chuyện gì nghiêm trọng, nàng sẽ không biết phải làm thế nào.

“Làm ơn đừng áy náy,” Phó An Niên nói, “Lâm Học An cũng không có ý định với cô nương kia, dù có không nói thì hắn cũng sẽ tìm người khác.”


Ngọc Hi thở phào, ít nhất nàng không phá hủy nhân duyên của người khác.

Nàng ăn hết quả còn lại, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nàng lùi ra sau, lưng dựa vào nham thạch, đau lưng nên nàng phải chống tay vào đầu gối.

Cái cằm dựa vào tay, nhìn Phó An Niên.

Ánh sáng mờ nhạt, sắc thái ấm áp, thêm vài phần mờ ảo.

Không khí trở nên vi diệu, hai người hơi cảm thấy không thoải mái.

Ngọc Hi im lặng một lát, nháy mắt hỏi, “Lâm Học An đã nói chuyện của ngươi với ta, sao ngươi lại không nói về chuyện của ta với ta?”

Nàng có vẻ ủy khuất, ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Nếu mũi tên đó thực sự bắn vào ngực ta, thì ta sẽ không bao giờ biết.”

Sơn động trống trải, âm thanh mềm mại của nàng vọng lại, truyền đến tai hắn.

Nam nhân ngước mắt, nhìn nàng, như có điều suy nghĩ.

Phó An Niên nhớ lại lời nàng, nàng nói không sai.

Trước đây y không nói vì cảm thấy không cần thiết, nhưng không ngờ nàng lại quan tâm.

Hơn nữa, lần này bị tập kích, cũng cần phải sớm báo cho nàng tình hình thực tế.

Trở về phải nói rõ với Tống Minh Âm, không thể che giấu, nếu không thì lần sau bị tập kích sẽ không biết phải làm sao.

Nàng mất trí nhớ, không thể choáng váng, nàng cần phải có kế hoạch ứng phó.

Nghĩ đến đây, Phó An Niên thở dài, hỏi, “Thật sự muốn biết sao?”

“Ừm ừm ừm.” Đầu nàng gật gật.

Biết hắn muốn nói, nàng chăm chú nhìn vào mắt hắn.

“Vậy thì nói đi.”

Phó An Niên cười tự giễu, trong lời nói có chút thất vọng và phiền muộn, “Là do công chúa.”

Chỉ mới hai chữ, Ngọc Hi đã thay đổi sắc mặt, lập tức nhảy dựng lên, ngồi xổm bên cạnh hắn, cảnh cáo, “Ta không nhớ rõ chuyện, không phải đồ đần, đừng nghĩ thừa dịp ta mất trí nhớ mà đổ hết trách nhiệm lên người ta.”

Phó An Niên nhíu mày, nghiêng người, vô tội nói, “Ta là loại người như vậy sao?”

Nàng gật đầu, không thể không phòng bị người khác, dù đó là chồng trước của nàng, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

“Ai biết.” Nàng lẩm bẩm hai câu, âm thanh cực nhỏ, “Có thể lắm.”

Nam nhân quăng cành cây trong tay đi, có vẻ tức giận, “Còn nghe nữa không?”

“Nghe một chút, ngươi nói đi.”

Phó An Niên tự giễu, trong giọng nói có chút thất vọng, “Là người tâm hữu sở chúc*”

(* có tình cảm với người khác.)

Nàng động môi, nhìn hắn một lúc lâu, không thể hoàn hồn, “Không có khả năng.”

Nàng làm sao có thể thích người khác, nhất định là hắn lừa nàng.

Dù mất trí nhớ, nàng vẫn nhớ rõ nàng yêu thích phong thần anh tuấn lang quân, Phó An Niên thì lại đẹp trai, tóc dài như nàng yêu thích.

Nàng làm sao có thể thích người khác.

“Lừa đảo.”

Ngọc Hi đứng lên, nhìn xuống y từ trên cao, váy hồng vén lên, tạo nên một cảnh sắc không rõ ràng nhưng vẫn đầy ấn tượng.

Nàng ôm ngực, hỏi y một câu cuối cùng, “Nếu như ngươi nói rằng lòng ta đã có chỗ thuộc về, vậy thì người đó là ai?”

Từ khi tỉnh lại, không ai nói với nàng rằng nàng đã yêu thích người khác.

Tất cả đều là do y tự nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận