Ngọc Hi biết được sự tình chân tướng, chấn kinh trình độ không thua gì chính mình vừa mất trí nhớ lúc đó, thậm chí so mất trí nhớ còn e rằng.
Mất trí nhớ chỉ là quên đi một số việc, thân phận của nàng vẫn là công chúa, hoàng đệ cũng tại, thế nhưng là cùng Phó An Niên chuyện, là vạn vạn không nghĩ tới.
Hồi nhỏ nàng liền nghĩ, trưởng thành tìm phong thần tuấn lãng, chu đáo làm lang quân, Phó An Niên đúng là phong thần tuấn lãng, nhưng không khéo hiểu lòng người.
Nhìn hắn cao cao tại thượng như vậy, còn nói rượu nội cung không tốt, tám phần không phải là một người dễ đối phó.
Ngọc Hi càng nghĩ càng giận, nhất định muốn biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, thế là không hồi cung mà trực tiếp đi đến yến hội, đợi sau khi kết thúc thì tìm Tống Minh Âm, người khác không biết chuyện của nàng, Tống Minh Âm chắc chắn biết.
Đêm khuya, một đoàn người vội vàng đi dọc đường trong cung điện, tiếng bước chân quanh quẩn, tựa hồ có chút lộn xộn.
Ngọc Hi xách theo váy đi, Đông Linh cùng Đức Thuận theo phía sau, dường như có điểm mâu thuẫn gì đó, hai người cứ rì rầm, một đường nói không xong.
“Có thể trách ta sao, công chúa nhìn trúng hắn.”
“Ngươi đừng đem chuyện không phải nói ra.” Đông Linh tức giận, bất quá rời đi một lát, liền phát sinh việc này, đợi lát nữa diện kiến bệ hạ, biết phải nói làm sao.
“Không gạt được, sớm muộn cũng phải biết.” Đức Thuận giải thích.
Đông Linh mắt nhìn người phía trước, yên lặng cúi đầu, tiếng nói lại nhỏ một chút: "Bệ hạ nói, một lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện, như vậy sẽ tốt cho người hơn."
Đông Linh thực sự lo lắng khi nàng nói to điều đó khi đang vội.
Đức Thuận mở miệng định giải thích, nhưng khi thấy Ngọc Hi quay lại nhìn mình, hắn lập tức ngậm miệng lại, thức thời ngừng nói, miễn phạm quá nhiều lỗi lầm khiến nàng tức giận.
Váy của nàng thật dài, muốn đi nhanh, thế nhưng là mỗi lần đều bị đạp trúng.
Cuối cùng cũng đến được cung điện của Tống Minh Âm, nàng lại bị Vương Lệ Hải chặn lại, lúc này Ngọc Hi nộ khí bốc lên, sắp không khống chế được.
Nàng đứng ở ngoài điện, hít sâu một hơi, hỏi Vương Lệ Hải: “Vì cái gì mà ta không thể đi vào.”
Ngày xưa nàng đến tìm Tống Minh Âm, đừng nói đến ngăn, ngay cả truyền báo vào bên trong cũng không cần, bây giờ lại ngăn nàng lại, không nói lý do, Ngọc Hi chắc chắn sẽ không vui.
Vương Lệ Hải sắc mặt khó xử, hắn hướng về sau mắt nhìn, nói chuyện uyển chuyển, “bệ hạ bây giờ không tiện.”
“Hắn ngủ.”
Ngọc Hi chỉ có thể nghĩ đến việc này, đến nỗi lý do khác, nàng nghĩ không ra.
Vương Lệ Hải ấp úng, thần thái lúng túng, nên nói như thế nào đây?
“Trân tần ở bên trong.”
Nói như vậy ý tứ rất rõ ràng.
Ngọc Hi nhíu mày, nhất thời không có phản ứng kịp, nàng chớp chớp mắt, sau đó nghe được một thanh âm nũng nịu từ trong điện truyền đến, nàng sửng sốt, chợt hiểu ra điều gì đó.
Nàng mặc dù mất trí nhớ, nhưng chút sự tình này, vẫn hiểu.
Gương mặt nóng bừng, nổi lên một chút ửng đỏ, nàng trừng Vương Lệ Hải một cái, cả giận nói “sao không nói sớm.”
Lập tức, nàng liền dẫn người hồi cung, đợi ngày mai Tống Minh Âm rảnh rỗi lại đến.
Trở lại Cảnh Hoa cung bóng, màn đêm càng lúc càng tối, Ngọc Hi trằn trọc không buồn ngủ chút nào, nếu hôm nay không biết sự tình cho rõ ràng, e là mấy ngày đều ngủ không thể ngủ ngon.
Cho nên nàng gọi Đức Thuận cùng mấy người khác đến, hỏi từng người một.
“Ai nói trước tiên.” Nàng hỏi.
Mấy người nhìn nhau một chút, nhao nhao lắc đầu, không dám mở miệng trước, nếu là nói sai, chắc chắn Ngọc Hi sẽ tức giận, cho nên bọn hắn rất ăn ý giữ yên lặng.
Ngọc Hi nhìn thấy bọn hắn như thế, không khách khí hướng vỗ mặt bàn một cái, mấy người tim đập thình thịch, có vẻ bối rối.
Thấy Ngọc Hi không bỏ qua, Đông Linh liền nói trước: “ Chuyện của công chúa và Phó đại nhân, ngài chính là người rõ ràng nhất, các nô tì nhìn thấy, chưa chắc đã là toàn bộ.”
Từ nãy đến bây giờ, Ngọc Hi nghĩ tới rất nhiều khả năng có thể xảy ra, chắc chắn nguyên nhân không phải do nàng, nàng đâu phải là người vô tình vô nghĩa, vậy nên ắt hẳn Phó An Niên là người có lỗi.
Vậy thì là cái gì đây?
Ngọc Hi uống một ngụm trà, chậm rì rì hỏi “hắn phụ ta, hay là ta phụ hắn”
Đức Thuận, Đông Linh cùng Xuân Hoa, đều đi theo nàng từ lúc nhỏ, là những người đáng tin cậy, nàng và Phó An Niên ở bên nhau, bọn hắn thấy rõ ràng, hỏi bọn hắn cũng không có gì sai.
Thế nhưng là nàng không để ý đến một điều, đó chính là lúc trước trưởng công chúa là một người trầm tính, hơn nữa còn độc miệng, cho dù có chuyện cũng sẽ không nói cho người bên ngoài biết, mà giấu ở trong lòng.
Nàng ở hiện tại hoàn toàn ngược lại.
Đông Linh lớn tuổi, lại trầm ổn nhất, nhìn thấy hai người không dám nói lời nào, liền dời ánh mắt nhìn sang công chúa, nghĩ đến công chúa tối nay sẽ không bỏ qua, thôi, nếu như thế, liền đem tất cả những gì biết được nói ra.
Đông Linh tiến lên một bước, ánh mắt nhìn thẳng nàng, từng câu từng chữ nói “căn cứ các nô tì biết, ngài cùng Phó đại nhân chia ly trong êm đềm, không có tranh cãi, khôn, đột nhiên liền cùng rời.
Gả tiến Phó phủ ba năm, ngài đem mọi chuyện trong phủ xử lý ổn thoả rõ ràng, cùng Phó đại nhân tương kính như tân.”
Ngọc Hi nghe vậy, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nàng cảm thấy hai người hoà ly, vậy chắc chắn là cảm tình không tốt, có thể làm được tương kính như tân, quan hệ cũng không kém, vậy tại sao lại ly hôn.
Nàng gãi gãi cằm, không thể hiểu rõ, mắt nhìn chằm chằm hoa văn trên ống tay áo, Ngọc Hi lâm vào trầm tư.
Đức Thuận nhìn nàng, cười hì hì đi đến bên cạnh nàng, nói: “Kỳ thực Phó đại nhân đối với công chúa là quan tâm, ngài thích ăn cái gì sẽ đưa cái đó, ngài có chuyện không vui, đại nhân tuyệt đối không đề cập tới, hai năm trước, Phó đại nhân còn tặng công chúa một tấm lông bạch hồ, là ngài ấy tự mình đi săn, cái áo lông chồn cũng tự đặt may.”
Đức Thuận tay chỉ vào một cái rương gỗ trong phòng, nói còn chưa dứt lời, ánh mắt đã bắt gặp vẻ mặt không thiện cảm của Ngọc Hi, lập tức che miệng lại, lùi lại một bước, nhận ra mình đã nói sai.
“Ngươi đang nói giúp hắn.”
Đức Thuận dùng sức lắc đầu, biểu thị oan uổng, hắn tuyệt đối không có nói giúp Phó An Niên, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
“Không có, nô tài là người của ngài, đương nhiên là giúp ngài.” Đức Thuận cười nịnh nọt.
Ngọc Hi híp mắt, chịu không được nụ cười kia của Đức Thuận, “ta muốn làm chuyện sai lầm, ngươi còn giúp ta sao.”
Đức Thuận đứng thẳng lên và nói một cách kiên quyết: “Đó là điều đương nhiên.” Hắn đang cố gắng hết sức để thể hiện lòng trung thành của mình.
Ngọc Hi cúi đầu không nói thêm nữa, nàng dựa vào bàn, dùng tay kéo cằm, cau mày suy tư, xem ra bọn họ có lẽ là những người duy nhất biết chuyện gì đã xảy ra giữa nàng và Phó An Niên.
Nàng quên mất, bây giờ chỉ có Tống Minh Âm cùng Phó An Niên, thôi, ngày mai trước tiên tìm hoàng đệ hỏi một chút, rồi mới quyết định.
Ngọc Hi mở mắt, tay mò ra phía sau, cảm thấy nhức đầu, có thể là tối nay nhiều chuyện phiền lòng, nghĩ ngợi nhiều nên vết thương cũ lại tái phát.
“Công chúa thế nào” Xuân Hoa phát hiện ra sự khác thường, bước tới đỡ lấy nàng.
“Đau đầu.”
Phía sau đầu đau nhức như thể bị cảm lạnh.
Không, có thể còn đau hơn thế nữa.
Ngọc Hi yếu ớt, sợ đau lại sợ uống thuốc, chịu không được một chút khó chịu, vết thương chưa lành lại tái phát.
Nàng sợ uống thuốc.
Thế là khoát tay, nói “không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một đêm là được.”
Nàng cũng không biết ngày mai có tốt lên không, chỉ là không muốn tìm ngự y tới.
Xuân hoa cùng Đông Linh hai người đỡ hai bên của nàng, để cho nàng đi bên trong nghỉ ngơi, sắc trời đã tối, lại bận rộn một cái buổi, sớm mệt mỏi.
Ngọc Hi bị đỡ đứng dậy, ai ngờ vừa đi một bước, dưới chân truyền đến một hồi đau day dứt, nàng nâng chân lên.
“Thế nào”
Ngọc Hi cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ nói “chân đau.”
Lần này không thể không thỉnh ngự y tới.
Đức Thuận vội vàng phân phó người đi mời, bận bịu tứ phía, không có một khắc nhàn rỗi.
Ngọc Hi dựa vào quý phi tháp, đem váy kéo lên, lộ ra một khoảng bắp chân trắng nõn, chân trần bên trên có chút sưng đỏ, do vừa mới đi được quá mau.
“Đức Thuận, ngươi đi Khâm Thiên Giám nói một tiếng, mệnh bọn hắn chọn ngày tốt khác, công chúa đau chân, ngày mai không đi được Chương Hoá chùa.” Nói xong cắn môi, có chút đau.
“Được.”
Qua một hồi lâu, ngự y mang theo hòm thuốc đến đây, bắt mạch cho nàng, kê hai đơn thuốc liền đi.
Trước khi đi căn dặn nàng, dưỡng thương thật tốt, không thể ưu tư sầu lo, miễn cho vết thương cũ tái phát.
Ngọc Hi ngoài miệng đáp ứng, quay đầu liền phân phó Đức Thuận, ngày mai bãi triều, triệu Phó An Niên tới, nàng phải thẩm vấn một phen.
“Nô tài đã biết.”
Nàng cúi đầu nhìn Xuân Hoa bôi thuốc, cũng may không có bị thương đến xương cốt, dưỡng hai ngày sẽ khỏi, không phải ở trong cung nội lâu.
Ngọc Hi một đêm ngủ không ngon, nhắm mắt lại nghĩ đến Phó An Niên, không phải thì cũng là chuyện hoà ly, hai chuyện này cứ nhiễu phiền tâm nàng.
Đến mức bình minh sắp lên mới ngủ, đợi nàng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, thời gian bãi triều cũng sớm qua.
Đầu óc vừa thanh tỉnh liền hỏ: “Phó An Niên tới rồi sao.”
Đức Thuận trở về, nhưng không có mời được, Phó An Niên nói hai ba câu liền từ chối hắn, không chịu tới.
“Không đến, Phó đại nhân nói có chính vụ phải bận rộn, không rảnh, còn nói hiện nay ngài và hắn không tiện tương kiến.”
Đức Thuận nói xong quan sát sắc mặt của nàng, không ngoài ý muốn, Ngọc Hi tức giận, hơn nữa còn rất giận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tức giận đấm xuống gối, tay không đau, không đủ hả giận
Nhưng nàng nghĩ lại, không đến cũng không sao, ngày tháng còn dài, nàng kiểu gì cũng sẽ bắt được người rồi hỏi thăm tinh tường.
Nàng thả lỏng lông mày, tiếp tục ăn uống no bụng như bình thường và thay thuốc.
Một lúc sau, Tống Minh Âm đến gặp.
Chuyện tối ngày hôm qua, Tống Minh Âm nghe nói, sợ nàng làm ầm ĩ, cho nên làm xong liền đến nhìn nàng.
Ngọc Hi nghiêng người liếc hắn một cái, chơi cờ trong tay, ném lên bàn, chờ hắn lên tiếng.
“Hoàng tỷ tức giận” Tống Minh Ân cười, tiếp đó lại thở dài, “chuyện hôn sự của ngươi cùng Phó đại nhân là phụ hoàng ban hôn, đến khi ngươi và hắn hòa ly, hoàng tỷ cũng chưa bao giờ nói với trẫm.”
Tống Minh Âm so với người bên ngoài biết rõ ràng hơn chút, chuyện nam nữ cũng trải qua nhiều, thế là phân tích vài câu.
“Bất quá trẫm đoán là các ngươi có khúc mắc chưa giải, hai người quá kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, nói năng không thiện, hai người như quả bầu nhàm chán vậy tụ cùng một chỗ, kết quả có thể tưởng tượng được.”
“Hoàng tỷ như bây giờ rất tốt, vui tươi tùy tính, có tâm sự liền nói ra, thật tốt.”
Tống Minh Âm uống trà trơn cổ, long nhãn hướng trên người nàng, nói tiếp đi “hoàng tỷ nếu vừa ý Phó An Niên thì có thể…”
“Không có, tuyệt đối không thể.”
Nàng nhanh chóng phản bác, thế nhưng vành tai ửng hồng lại bán đứng tâm tư của nàng, nàng cúi đầu thấp hơn.
Tống Minh Âm à một tiếng, cũng không có cố hỏi, ngược lại cười nói: “Tất nhiên hoàng tỷ thân thể khỏe mạnh, nên có bước dự định kế tiếp, mấy ngày nữa trẫm lệnh người tiễn đưa bức họa của thanh niên tài tuấn tới kinh thành, hoàng tỷ cứ chậm rãi chọn.”
Nghe vậy, Ngọc Hi đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, không đồng ý cách làm của hắn, “Cái này, nhanh như vậy.”
“Cũng không nhanh.”
Tống Minh Âm cùng nàng ăn trưa, ngồi đó một lát, gần đến giờ chiều, hắn phải thu xếp công vụ, không thể ở lại lâu.
Bởi vì chân còn đau, không thể xuống đất, Ngọc Hi liền trong cung chờ đợi.
một ngày sẽ chơi cờ, lại xem thoại bản, mệt mỏi mới đi nghỉ ngơi.
Bất quá nàng muốn gặp Phó An Niên, dặn dò Đức Thuận ngày mai mang thêm hai người đi, tiên lễ hậu binh.
Đến mức Phó An Niên trông thấy Đức Thuận cùng bốn thái giám đi phía sau, lông mày vặn trở thành chữ Xuyên.
(Chữ川
Đồng liêu từng cái từ bên cạnh hắn qua, ánh mắt vi diệu, giống đang xem kịch.
“Nha, là Đức Công công.” Lâm Học An đứng ở bên cạnh hắn nói một câu.
Không đi xa đồng liêu nhao nhao quay đầu nhìn, dưới chân thả chậm, muốn nhìn một chút chuyện gì xảy ra.
Phó An Niên nhìn hắn một mắt, không nói chuyện, muốn trực tiếp đi, có thể nghe Lâm Học An nói lời phía sau, cước bộ lại dừng lại.
“Trưởng công chúa đối với thần tử rất là quan tâm, thọ yến đêm đó còn triệu kiến ta.”
Hắn dừng lại một chút, cười không có hảo ý, “cũng không nói cái gì, chính là quan tâm hai câu.” Nói xong cũng đi.
Phó An Niên theo dõi hắn, mắt híp, rũ xuống tay bên người chỉ động động, chậm rãi nắm chặt.
“Rảnh rỗi.” Lâm Học An việc cần làm còn chưa đủ nhiều.
Phó An Niên trầm tư nửa khắc, tiếp đó hướng Đức Thuận bên kia đi, Đức Thuận thấy thế cuối cùng thở phào, lại không tới, hắn muốn động thủ.