Sau Khi Trượng Phu Mất Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách


Không phải tối qua con cú mèo kia đi bẩm báo cho đại vương gấu nhà chúng nó rồi sao? Sao hôm qua đại vương gấu lại không một chụp tát chết nam nhân đáng chết này đi chứ?Tiếng cửa bị đập vang ầm trời, nếu nàng không mở cửa, chỉ sợ nam nhân chó kia sẽ thật sự phá cửa mà vào.Tô Cẩn đành phải chống người đứng lên.

Mặc dù vẫn có cảm giác đầu nặng và chân như dẫm lên bông nhưng người cũng đã đỡ nóng, thể lực cũng đã khôi phục được chút ít.Ra khỏi phòng ngủ mới thấy hai cánh cửa vốn không kiên cố kia bị đập cho lung lay sắp đổ.Nàng không trực tiếp mở cửa mà nhìn từ khe cửa ra ngoài, bên ngoài không chỉ có mình Tô Nhị Cẩu.


Trưởng thôn và rất nhiều thôn dân đều ở đây, người đứng chật ních một sân.Xem ra những người này đến đây là muốn hưng sư vấn tội (3).

Tới rồi thì tránh cũng không được, hiện tại chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.(3) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.

Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ."Được! Không ra đúng không! Vậy lão tử phá cửa!"Thấy Tô Nhị Cẩu lùi về sau một bước, sau đó nâng chân lên chuẩn bị đạp cửa, Tô Cẩn nhanh chóng mở chốt cửa ra, rồi dùng tốc độ nhanh nhất lùi sang bên cạnh.Kết quả Tô Nhị Cẩu vì dùng sức quá mạnh nên cắm đầu ngã xuống đất."Phụt, ha ha ha..." Các thôn dân cười vang.Trước khi Tô Nhị Cẩu kịp bò dậy, Tô Cẩn đã trốn ra khỏi phòng rồi trốn ra sau lưng một phụ nhân.Phụ nhân này tên là Tô Quế Hoa, là nhị cô của nguyên chủ, gả cho một đồ tể trong thôn, nổi tiếng là bát phụ (4) trong làng.(4) người đàn bà đanh đáBình thường bà ta cũng không chào đón nguyên chủ lắm, nhưng lúc này chỉ có bà ta mới cứu được nàng.Vì Tô Cẩn biết Tô Quế Hoa coi trọng nhất là mặt mũi, nàng cầu cứu bà ta, nếu như Tô Nhị Cẩu muốn động thủ với nàng thì chính là đang đánh vào mặt bà ta, chắc chắn bà ta sẽ không khoan tay đứng nhìn.Quả nhiên Tô Nhị Cầu thẹn quá hóa giận, đứng lên muốn ra tay với Tô Cẩn."Tiện nhân, muốn ăn đòn à!"Tô Cẩn nhanh chóng giữ chặt tay áo Tô Quế Hoa, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn bà ta.Tô Quế Hoa ghét bỏ kéo ống tay áo của mình về, nhưng dù sao cũng là điệt nữ (5) của mình, cuối cùng bà ta cũng không khoanh tay đứng nhìn, chỉ vào mũi Tô Nhị Cẩu mắng ầm lên.(5) cháu gái ruột"Tô Nhị Cẩu, ngươi mở miệng một tiếng tiện nhân ngậm miệng một tiếng tiện nhân, ngươi đang mắng ai đấy? Ngươi mẹ nó không phải do nữ nhân sinh sao?""Đừng tưởng rằng lão nương không biết ngươi là ai.

Dám ở trước mặt lão nương động thủ đánh người, ngươi động thử một cái lão nương xem."Tô Nhị Cẩu là một người mềm nắn rắn buông, hắn ta không dám đắc tội Tô Quế Hoa, vội vàng cười nói: "Quế Hoa thẩm, sao ta dám động tay với thẩm chứ?""Được rồi, đừng ồn ào nữa." Trưởng thôn lên tiếng: "Tô Cẩn, ta có chuyện đến hỏi ngươi, Tô Nhị Cẩu nói tối qua hắn tận mắt thấy có một nam nhân cứu ngươi từ sông lên, nam nhân kia còn đánh hắn ngất xỉu rồi ném vào núi trong rừng, có việc này không?"Tô Cẩn nghe vậy thì tức đến nghiến răng, nam nhân chó má này lại giở trò cũ, ác nhân cáo trạng trước, đúng là đồ mặt dày vô sỉ.Nàng đi ra từ sau lưng Tô Quế Hoa, vì không thể nói chuyện nên chỉ có thể dùng ngôn ngữ tay của mình để minh oan cho bản thân.Nhưng những người này căn bản không hiểu ngôn ngữ tay, nàng khua tay cả nửa ngày cũng không ai hiểu."Được rồi, đừng khua nữa." Thôn trưởng dừng nàng lại: "Ngươi chỉ cần nói có hay không là được! Có thì gật đầu, không thì lắc đầu."Tô Cẩn quả quyết lắc đầu.Tô Nhị Cẩu vội vàng nói: "Trưởng thôn, ngài hỏi nàng như vậy thì chắc chắn nàng ta sẽ không thừa nhận.


Ta có chứng cứ, ngài nhìn đi, ót của ta vẫn còn sưng một cục lớn đó! Tối hôm qua ta hôn mê nằm trong rừng nguyên một đêm, sáng nay mới tỉnh lại.

Tất cả mọi người đến mà xem, vết thương trên ót ta chắc chắn không thể làm giả được!"Có mấy thôn dân thích hóng chuyện lập tức vây đến kiểm tra vết thương trên ót hắn ta."Không sai, vết thương này vẫn còn sưng, không làm giả được.""Người này ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi, đây là muốn mạng của Nhị Cẩu mà!""Rốt cuộc nam nhân này là ai chứ?"Các thôn dân ta một câu ngươi một lời, tranh luận ầm ĩ.Trưởng thôn nói: "Tô Nhị Cẩu, ngươi nói lúc đó ngươi tận mắt nhìn thấy nam nhân kia cứu nàng, chẳng lẽ ngươi lại không thấy rõ nam nhân đó là ai?""Trưởng thôn, lúc đó trời quá tối, ta căn bản không nhìn rõ.


Sau khi nam nhân kia mang nàng vào rừng ta đã lặng lẽ đi theo, muốn nhìn thử xem nam nhân kia là ai.

Nhưng các ngươi đoán xem ta nhìn thấy chuyện gì?" Tô Nhị Cẩu bắt đầu úp úp mở mở.Thôn dân có tính tò mò lập tức thúc giục: "Nhìn thấy cái gì? Mau nói đi, đừng úp mở nữa, tò mò chết ta rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận