SAU KHI TỪ BỎ TRỌNG TRÁCH CỨU VỚT PHẢN DIỆN - PHẦN 1
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ψ(▼へ▼メ)~→
1
Ngọn lửa lớn hừng hực bốc lên bao vây toàn bộ cung Phượng Ngô, khiến mọi khắc huy hoàng hóa thành tro tàn, biến hồng nhan thành xương trắng.
Ánh lửa nhuộm đỏ một góc trời.
"Thẩm Trường Uyên! Ta nguyền rủa ngươi, đời này kiếp này vĩnh viễn mất đi tình yêu! Chết không yên thân!"
Giọng nói mang theo sự nức nở không cam tâm như đang ngậm máu tức tưởi của cô gái vang lên mang theo hận ý thấu trời.
Ta thản nhiên bay bổng trong không trung.
Ta đã "bầu bạn" với cô ta suốt cuộc hành trình ở nơi này của cô ta.
Nhìn cô ta từ bỏ tước vị công chúa tôn quý, nằng nặc đòi cứu kẻ súc sinh thấp hèn, ti tiện đến độ làm chân nhặt giày cho ta cũng không xứng. Cô ta chẳng thèm đoái hoài đến cái ánh mắt tàn nhẫn, ngang ngược và cả cái tính cách lạnh lùng, vô tình rõ mồn một của hắn. Cô ta giúp hắn trị thương, tìm thuốc cho hắn, cho hắn được hưởng thụ tất cả những ưu ái và vinh dự của phủ công chúa, thậm chí, vì muốn cứu hắn, cô đã nữ giả nam trang chạy vào lầu xanh, khiến bản thân suýt chút nữa bị "vấy bẩn".
Nhưng súc sinh cuối cùng cũng vẫn chỉ là súc sinh, là loại không biết hàm ơn.
Ta lạnh lùng bàng quan nhìn cô ả xuyên không đó bị kẻ súc sinh thấp hèn đó dắt mũi trêu đùa. Cô ả xuyên không đó còn ngây thơ cho rằng bản thân đã cảm hóa được hắn, cứu vớt được hắn, kéo hắn ra khỏi đáy vực sâu thẳm.
Nhưng kết quả, sau khi hắn đã có quyền có thế, thân phận của hắn đã bị vạch trần, hắn là thái tử tiền triều, cũng chính là dư đảng tiền triều!
Kẻ súc sinh đáng chết ấy đã hủy diệt cả cơ đồ của ta, lời hứa hẹn một đời một kiếp sánh đôi với cô ả xuyên không kia cũng trở thành lời chót lưỡi đầu môi vô giá trị, hắn ta đã phong một cô gái khác lên làm hoàng hậu, ban cho cô ả xuyên không đó chức vị quý phi, sau đó đày cô ta vào lãnh cung, khiến cô ta ngày ngày chịu đủ loại giày vò, khổ sở.
Tiếp đó, cô ả xuyên không đó tuyệt vọng, hối hận đến cùng cực, ả châm một mồi lửa trong lãnh cung, tự thiêu.
Ta nhìn khuôn mặt trắng bệch gầy gò nhưng vẫn xinh đẹp thắm sắc đó của bản thân, vì sự đau đớn do bị lửa nóng thiêu đốt mà trở nên vặn vẹo gớm ghiếc, sau đó dần dần tàn lụi, đến khi biến mất khỏi thế gian...
Lần thứ 351.
Ta cảm thấy rất vô vị, kẻ súc sinh thấp kém đó giữ được ký ức luân hồi, kiếp nào hắn cũng dùng ánh mắt lạnh lùng bàng quan nhìn những kẻ xuyên không tới đây chạy vòng quanh liều mạng giúp hắn, tìm dược liệu trân quý, gom vàng góp bạc, xây dựng thế lực và quân đội, thứ nào cũng được những kẻ đó dâng đến tận tay cho hắn.
Hắn chỉ cảm thấy đám người xuyên không đến đều là lũ ngu xuẩn ngây thơ đến nực cười.
Lửa lớn ngùn ngụt bốc đến tận trời.
Sau đó, cả thế giới thoáng chốc tối đen hỗn độn, ngay sau đó, trước mắt ta xuất hiện một vầng sáng trắng.
2
"Công chúa điện hạ, thứ đê hèn này không hiểu quy củ, nó vậy mà dám trộm trang sức cài đầu của ngài, tội này, dù có cho người dùng gậy đánh chết hắn cũng không oan..."
Ta lại bay lơ lửng trên không trung nhìn bản thân mình.
Ta đã quay về thời điểm khi mọi thứ còn chưa bắt đầu.
Đôi tay của tên súc sinh thấp hèn đó bị trói sau lưng, trên người chi chít những vết thương do bị roi quất. Hắn quỳ trên đất, đường nét khuôn mặt cực kỳ tinh tế, tuấn tú nhưng trong ánh mắt trọn vẻ âm u, lạnh lẽo khiến cho người khác nhìn vào chợt cả người rét run.
Khi lần đầu tiên trông thấy hắn ta, trong lòng ta đã dâng lên cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có, toàn thân ta từ chân tơ đến kẽ tóc đều đang điên cuồng kêu gào: "Hành hạ hắn, giết chết hắn!"
Cứ như thể, nếu như không giết chết hắn, một ngày nào đó ta sẽ bị hắn rút gân lột da, đào tim móc phổi, chịu đủ mọi loại đày đọa giày vò, chết không toàn thây.
Nhưng ngay giây sau, ta đã mất đi thần trí, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện ra bản thân đã biến thành một hồn ma lơ lửng trên không trung, một linh hồn khác đã chiếm lấy thân thể của ta, thay thế thân phận của ta, sau đó làm ra một loạt những hành động khiến ta tức đến độ suýt hộc máu.
3
Ta nhìn thấy hàng lông mi của mình run lên.
Ta mặc niệm, người thứ 352.
Ta buồn chán nghĩ ngợi, suy đoán xem cô ả xuyên không lần này sẽ chết thế nào?
Chết do vạn tiễn xuyên tim, u uất đến chết hay là ngũ mã phanh thây, cũng có thể giống với cô ả xuyên không vừa nãy, tự thiêu mà chết chăng?
Kẻ súc sinh thấp kém đó thực chất chẳng phải hạng tốt lành gì cho cam nhưng ngươi có tiền, có nhan sắc còn có quyền thế, sao cứ phải buông bỏ chức vị công chúa tôn quý, lựa chọn cách thức tàn phá chính mình để cảm hóa một thứ nô lệ ti tiện, đê hèn chẳng đáng một đồng ấy, vừa phí thời gian vừa phí sức, còn chẳng có "quả ngọt" mà ăn. Ta thực lòng không hiểu nổi mấy cô ả xuyên không này nghĩ cái quái gì trong đầu, đúng thật là... ngu si cùng cực!
Ta chuẩn bị xem cô ả xuyên không này định nịnh hót lấy lòng kẻ súc sinh thấp kém ấy thế nào.
Cô gái mở đôi mắt sáng.
Nhưng ta không hề trông thấy chút mơ màng, bối rối, kinh ngạc hay hoảng hốt, sợ hãi nào trong ánh mắt của cô ta.
Trong đôi mắt ấy, chỉ có nét lạnh lùng, bình tĩnh không hợp với tuổi tác, ánh mắt đánh giá một vòng hoàn cảnh xung quanh rồi dần dấy lên chút hứng thú, cuối cùng, tầm mắt rơi xuống trên người của thiếu niên đang quỳ trước mặt.
Tóc đen như thác đổ xuống mạn giường.
Cánh tay trắng nõn như củ sen nâng lên, nhẹ nhàng chống cằm.
Chiếc áo khoác hững hờ trên người trượt xuống đầu vai vì cử động của cô.
Hương mai thơm ngát quanh quẩn trong phòng.
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trời sinh đã có nhan sắc mỹ lệ sắc sảo, yêu mị, đôi mắt ngậm ý cười tình tứ, quyến rũ, vẻ mê hoặc dập dờn như sóng nước, cánh môi đỏ tươi khẽ nhếch mang theo ý tứ bỡn cợt và đánh giá lạnh như băng khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Nghe thấy tiếng nô bộc mang theo sự ác ý thêm mắm dặm muối, đối diện với đôi mắt đen đặc, sâu hút không thấy đáy của thiếu niên sa sút kia, nụ cười trên môi của cô gái càng đậm: "Thu Hương, ngươi nói xem, kẻ lớn mật, dám lấy trộm đồ của bản cung, chiếu theo luật pháp của triều ta thì phải xử lý ra sao?"
Cung nữ Thu Hương ở bên cạnh ta tiến lên, khẽ khàng đáp: "Khởi bẩm công chúa, chiếu theo pháp luật của triều ta quy định, hễ nô bộc nào dám trộm cắp đồ của hoàng gia sẽ bị đánh 50 roi, đuổi ra khỏi cung."
Tiếng cười của cô gái lanh lảnh êm tai, hừng hực hứng thú nhìn những vết thương đáng sợ do roi vọt trên người thiếu niên, nhẹ nhàng nhắc nhở tên nô bộc vừa mới lên tiếng tố cáo: "Tuy là như vậy nhưng bản cung còn chưa hạ lệnh mà ngươi đã dám dùng đến tư hình rồi?"
Tên nô bộc đó bị dọa đến độ sắc mặt tái mét, vội vàng quỳ xuống: "Cầu xin công chúa điện hạ tha mạng, lòng trung thành của nô tài với công chúa sáng..."
Cô gái cười khẽ, giọng nói biến đổi: "Vừa rồi ngươi đã đánh hắn bao nhiêu roi?"
Tên nô bộc đó toát mồ hôi lạnh, đôi môi run rẩy: "10 roi..."
Đôi môi mỏng của thiếu niên hơi nhếch lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm công chúa đang ngồi bên mép giường, ánh mắt đó âm hiểm như một con rắn độc đang chuẩn bị tấn công con mồi, chứa đầy sự hận thù và sát ý lạnh lẽo.
Ngu xuẩn.
Quá đỗi ngu xuẩn.
Để lộ sát ý nồng nặc đó trước mặt người nắm quyền thế, có địa vị cao sớm như vậy đúng là ngu dốt. Nếu như ta không bị chiếm mất thân thể, vậy ta đã chẳng thèm quan tâm xem mi có bị oan uổng hay không, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, ta nhất định sẽ sai kẻ dưới lôi mi ra ngoài chém đầu, để diệt trừ hoàn toàn hậu hoạn!
Ta vốn chẳng phải là kẻ thiện lương, mẫu thân ta mất sớm, việc sinh tồn trong hậu cung vốn chẳng dễ dàng, ta dùng hết mọi thủ đoạn, diệt sạch mọi đối thủ cạnh tranh, mới có thể giành được sự yêu thích và cưng chiều của phụ hoàng, như vậy mới có được phủ công chúa cao quý như mặt trời ban trưa của hiện tại. Ta không cho phép bất cứ kẻ nào trong phủ công chúa vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.
Những con ả xuyên không kia còn ngu xuẩn hơn.
Hắn có thân phận gì?
Cơ thể này của ta có thân phận thế nào?
Ngươi dùng cơ thể của ta làm xằng làm bậy, xấc xược, vô lễ, thích gì làm đó ta cũng mặc kệ, bởi vì dẫu sao, công chúa vốn dĩ đã sẵn mang kiêu ngạo từ trong xương tủy nhưng ngươi lại khiến cho khuôn mặt khoa trương, không đặt ai vào mắt ấy của ta lộ ra vẻ nịnh nọt để lấy lòng kẻ súc sinh thấp hèn mang dòng máu mà triều ta không thể nào bao dung, chứa chấp ấy!
Ta thực tức muốn nổ phổi.
Ta hít sâu một hơi, có lẽ đã quen với nỗi thất vọng cho nên ta rất bình tĩnh xem cô ả xuyên không lần này muốn làm trò gì.
"Ồ? 10 roi à?" Cô gái mỉm cười, giọng điệu vẻ như có vài phần không hiểu, "Thế chẳng phải còn thiếu 40 roi nữa sao?"
Cánh môi đỏ mọng khẽ hé, giọng điệu vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn: "Kéo ra ngoài, tiếp tục đánh!"
"Có điều, bản cung là người nhân từ, sau khi hành hình xong thì không cần phải đuổi hắn khỏi phủ nữa."
Ta: "?"
Ánh mắt chán ghét của thiếu niên xen lẫn chút kinh ngạc, ta không hề ngờ tới, cô ả xuyên không lần này chưa điều tra đã trực tiếp định tội cho hắn.
Ta: "Ồ hố? Có chút thú vị đấy".
Những cô ả xuyên không tới trước kia, kẻ nào kẻ nấy đều sẽ tra rõ, tìm ra kẻ đã vu tội cho kẻ súc sinh đê hèn ấy để trả lại sự trong sạch cho hắn, sau đó mời thái y trong cung đến trị thương cho tên súc sinh thấp kém ấy. Bất kể, hắn nói ra bao nhiêu lời nhục mạ, những kẻ ấy vẫn không bỏ rơi tên súc sinh đó.
Đặc biệt là câu nói tràn đầy ác ý đó: "Chẳng ngờ, đường đường là Trường Lạc công chúa mà lại ti tiện thấp hèn như này, tình nguyện làm con chó cun cút vẫy đuôi theo hầu dưới chân một nô tài?"
Nếu là ta ấy à, ta đã sớm cắt đứt lưỡi của tên súc sinh đê tiện đó rồi!