SAU KHI TỪ BỎ TRỌNG TRÁCH CỨU VỚT PHẢN DIỆN - PHẦN 3
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ψ(▼へ▼メ)~→
7
Hứa Thanh Yểu kế thừa ký ức của ta, không những nhanh chóng thích ứng với thân phận công chúa mà còn gọn gàng, dứt khoát diệt trừ những tai mắt cài cắm trong phủ công chúa.
Còn về Thẩm Trường Uyên, Hứa Thanh Yểu cũng trực tiếp hạ lệnh, dù cho có phải lật ba thước đất lên, cũng phải tìm cho ra người, bất kể sống chết.
Nếu như cần thiết, có thể đánh chết.
Phụ hoàng mau chóng đã triệu Hứa Thanh Yểu vào cung.
"Hy Nhi, quãng thời gian này, vì cớ gì mà con gióng trống khua chiêng như thế?" Mặc dù giọng điệu của phụ hoàng dịu dàng, hòa nhã nhưng khí chất ung dung mà sắc sảo trên người đó đủ để khiến người thường phải run sợ, kính nể.
Ta cứ nghĩ, khi đối diện với bậc đế vương tôn quý nhất dưới gầm trời này Hứa Thanh Yểu ít nhiều gì sẽ có chút hoảng loạn, căng thẳng.
Vậy mà thần thái của cô ấy rất tự nhiên, trên mặt còn thể hiện sự thân thiết trời sinh của con cái đối với phụ thân, thậm chí còn có sự cung kính đúng mực với phụ vương.
"Phụ hoàng, trong phủ nhi thần có một tên nô tài bỏ trốn, nếu như nhi thần không bắt hắn trở về thì thể diện của nhi thần biết để ở đâu?" Hứa Thanh Yểu tỏ vẻ nũng nịu kéo ống tay áo của phụ hoàng, giọng điệu ấm ức.
"Được rồi, được rồi, Hy Nhi, chỉ là một tên nô tài thôi mà, nếu như người hầu trong phủ của con không đủ thì để trẫm sai người của phủ Nội Vụ phái một vài kẻ tới đó..." Phụ hoàng vỗ về mu bàn tay của cô, giọng điệu từ ái nói tiếp: "Có điều, tên nô tài đó, đúng là không ổn, sau khi tóm được hắn trở về, con muốn trừng trị hắn thế nào đều được cả."
"Cảm ơn phụ hoàng!" Hứa Thanh Hy vui mừng hớn hở.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Hứa Thanh Yểu trở về phủ công chúa.
8
Chiều tối một ngày nọ, Hứa Thanh Yểu ngồi trên xích đu.
Bóng chiều đã ngả về tây, vệt nắng diễm lệ cuối ngày nhuộm đỏ một góc trời, ánh sáng xuyên qua tầng mây, dịu dàng rơi xuống, đậu trên mí mắt mệt mỏi, lười biếng của công chúa.
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Yểu, quỳ một gối trên đất, thái độ cung kính: "Hồi bẩm công chúa, chúng thần đã tìm thấy người ngài cần, nhưng..."
Hứa Thanh Yểu khẽ cau mày: "Nhưng nhị cái gì? Đừng lề mà lề mề nữa."
Ám vệ do dự một lát, sau đó quyết tâm mở lời: "Tên nô bộc đó bị đại tiểu thư dòng chính của phủ Thừa Tướng nhặt về rồi ạ..."
Ta: "..."
Hứa Thanh Yểu: "..."
Ta trợn tròn mắt khó tin: "Cái gì? Lại bị một nữ nhân khác nhặt về rồi? Thẩm Trường Uyên, hắn mắc bệnh lạ gì à? Chuyên môn để bản thân được nữ tử có gia thế hiển hách nhặt về hả?"
Thừa Tướng nắm quá nửa quyền thế triều đình trong tay, đúng lúc khí thế vượng nhất, ông ta bị phụ hoàng coi như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, nhưng bây giờ vẫn chưa thể lật mặt với lão ta được.
Huống chi, từ trước đến giờ, ta với vị đại tiểu thư dòng chính của phủ Thừa Tướng nhìn nhau không vừa mắt.
Tất cả mọi người đều biết, mấy vị hoàng tử, công chúa ở trong cung, nếu không được yêu thích sẽ phải chịu đựng cuộc sống không bằng lợn, chó, bị người hiếp đáp chỉ là chuyện thường; cho nên lúc ta còn chưa nhận được sự sủng ái, cô ta đã dẫn theo một đám tiểu thư nhà quyền thế đến sỉ nhục ta.
Ta vốn là loại người có thù tất báo cho nên sau khi đắc thế, ta cũng đã trả cho cô ta một "phần quà lớn".
Quan hệ giữa ta với cô ta, miêu tả bằng một câu là tương khắc như nước với lửa cũng chẳng quá.
Đợi Hứa Thanh Yểu vẫy tay cho ám vệ lui xuống, sắc mặt cô ấy không chút dao động, cứ như thể tin tức cô ấy vừa nghe thấy không phải là chuyện gì hóc búa mà chỉ là chuyện cỏn con, không xứng để cô ấy nhọc lòng.
Ta cũng không nói chuyện, chỉ bay qua bay lại bên người cô ấy, ý đùa dai nổi lên, ta cố ý bay đến ngồi trên xích đu, nhích mông, từng tí một, như thể muốn áp sát vào người cô ấy.
Hứa Thanh Yểu ung dung liếc nhìn ta một cái, cơ thể xê dịch, chừa một khoảng trống trên xích đu để cho ta ngồi.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Hứa Thanh Yểu bật cười, giọng điệu thảnh thơi mang theo vài phần sát ý lạnh lẽo: "Thẩm Trường Uyên, ngươi thực sự cho rằng ta không làm gì được ngươi sao?"
Chẳng qua chỉ là một tên nô tài có chút tư sắc mà thôi, quyền sinh, quyền sát đều đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô, bây giờ, hắn không những đâm cho cô một nhát mà còn tự tìm cho mình ô dù chống lưng rồi?
Khá khen cho kẻ đê hèn này!
Ta chẳng tỏ vẻ gấp gáp, vội vã gì, dựa đầu vào dây treo xích đu, lười nhác ngáp dài: "Thẩm Trường Uyên khó chơi cũng không phải là chuyện mới mẻ gì cho cam."
Khuôn mặt đẹp đẽ tuấn tú kia.
Thân thế đáng thương thê thảm đó.
Tính cách thâm trầm, giỏi chịu đựng ấy.
Rất dễ khơi dậy ham muốn bảo vệ cùng với khát khao chinh phục của phái nữ.
"Huống chi, còn có thiên đạo đang bảo hộ cho hắn."
Luân hồi mấy trăm kiếp, bất kể Thẩm Trường Uyên gặp phải sát thủ ám sát hay bị địch bao vây chém giết đều có thể chuyển nguy thành an. Dù cho có phải chịu thương thế nguy hiểm đến tính mạng, đám nữ nhân xuyên không đó cũng sẽ dùng hết mọi cách, hi sinh mọi giá để tìm dược liệu cùng thần y cứu mạng cho hắn.
Ngược lại, đám nữ nhân xuyên không kia, có vài kẻ vì để cứu mạng cho Thẩm Trường Uyên mà phải chịu cảnh dung nhan bị hủy hoại, mất đi khả năng làm mẹ, bệnh tật triền miên.
9
Tất thảy mọi người trong kinh thành đều nói tiểu thư dòng chính của phủ thừa tướng đã bị điên. Cô ta không những từ chối để nô bộc trong nhà hầu hạ mà còn rêu rao truyền bá tư tưởng người người bình đẳng, thậm chí còn chế ra những món đồ hữu ích như đường trắng, xà phòng thơm, thủy tinh.
Trên tiệc thưởng hoa cô ta ngâm:
"Vân tưởng y thường hoa tưởng sắc
Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng"*
(*Trích từ bài thơ Thanh Bình Điệu kỳ 1 của Lý Bạch
Dịch thơ:
Xiêm y như mây gấm, dung nhan tựa hoa thắm
Gió xuân ghé hiên ấm, hơi sương đẫm hương thầm)
"Phương bình họa xuân thảo
Tiên trữ chức triều hà"**
(**Trích từ bài thơ "Lâm đường hoài hữu" của Vương Bột
Dịch thơ:
Cỏ thơm họa cảnh xuân
Thoi tiên dệt nắng mai)
"Giang bích điểu du bạch
Sơn thanh hoa dục nhiên"***
(***Trích "Tuyệt cú nhị thủ kỳ 2" của Đỗ Phủ
Dịch thơ:
Sông xanh điểm bóng chim trời
Non xanh thắm rặng hoa ngời trổ bông)
.......
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ tỏa sáng rực rỡ ở trên buổi tiệc, đối diện với hoàng gia và quý tộc hiển hách cũng không hề tỏ ra chút rụt rè, sợ sệt, giọng nói lanh lảnh dễ nghe, uyển chuyển, trong veo tựa như tiếng của muôn chim véo von.
Chỉ tính riêng những ánh mắt hứng thú dành cho cô ta, bao gồm cả mấy vị hoàng huynh kia của ta, đã nhiều vô kể.
Nhưng màn biểu diễn này đối với ta mà nói, thực quá đỗi vô vị, nhạt nhẽo bởi vì nói trắng ra, mỗi lần ta luân hồi, đều sẽ bị ép phải xem màn biểu diễn kiểu này thêm một lần.
Đặc biệt là cái câu "vân tưởng y thường hoa tưởng sắc, xuân phong phất hạm lộ hoa nồng", ta đã không còn nhớ rõ nó được thốt ra khỏi mồm của cô ả xuyên không thứ mấy rồi.
Lúc mới bước vào vòng lặp luân hồi, ta còn có thể tấm tắc tán thưởng vài câu về sự tài tình hơn người của những câu thơ này, cảm thán rằng không ngờ những con chữ tuyệt diệu nhường ấy lại có thể được viết ra bởi một nữ tử khuê các.
Tiếc nuối thở than vì nữ nhân chiếm cơ thể của ta rõ ràng có tài năng tuyệt diệu hơn người nhưng đầu óc bị u mê bởi hai chữ "ái tình".
Sau đó, đến kiếp thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, ba kẻ xuyên không ở ba kiếp đó đều đọc mấy câu thơ này:
"Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên."*
(*Trích "Thủy điệu ca đầu" của Tô Thức
Dịch thơ:
Người có khi buồn, vui, ly, hợp
Trăng có lúc tỏ, mờ, tròn, khuyết
Xưa nay mọi sự khó chu toàn
Nguyện người được vẹn giấc thuyền quyên
Ngắm giang sơn vạn dặm trường tồn.)
Khuôn mặt ta chỉ còn mỗi sự ngơ ngác ngu ngơ: "???"
Sau này ta mới biết, tất cả mọi thứ bọn chúng nói như chế độ mọi người bình đẳng đến những thứ bọn chúng chế tạo ra như đường trắng, xà phòng thơm, thủy tinh và cả những câu thơ xuất sắc, tuyệt vời do bọn chúng thốt ra, đều là kết tinh trí tuệ của người ở thế giới gốc của bọn chúng.
Thẩm Trường Uyên không hổ danh là đứa con trai cưng được thiên đạo nâng niu, thiên vị, thiên đạo thấy ta và Hứa Thanh Yểu, một người muốn nghiền xương của Thẩm Trường Uyên thành cát bụi, một kẻ muốn diệt trừ gọn ghẽ Thẩm Trường Uyên liền không tiếc kêu gọi một nữ nhân khác xuyên không tới đây để cô ả trở thành bàn tay vàng nâng đỡ Thẩm Trường Uyên trên con đường bước tới ngai vị đế vương.
Ta không nhịn được liếc qua Hứa Thanh Yểu.
Cùng là người xuyên không tới đây, cô ấy nhìn thấy đồng hương, có phải cũng cảm thấy vô cùng kích động đúng không?
Nhưng ánh mắt của Hứa Thanh Yểu không hề có vẻ hưng phấn như trong tưởng tượng của ta, cô ấy nhấp một ngụm trà, đôi lông mày nhẹ cau lại: "Thơ này quả thực rất hay nhưng đúng lý không nên thốt ra từ miệng của một thiếu nữ non nớt mới mười mấy xuân xanh núp trong khuê phòng mới phải."
Tiếp đó, không rõ cô ấy nghĩ đến cái gì, giọng điệu trầm xuống: "Nếu như ta là bậc đế vương, điều đầu tiên ta làm sẽ là tìm cách kiểm soát những nữ nhân này để bọn họ làm việc cho ta. Nếu như không thể khống chế được thì sẽ lập tức giết chết. Năng lực của cô ta đủ sức khiến cho cả triều dã phải rung chuyển. Dù thế nào, ta tuyệt đối không để cho cô ta rơi vào trong tay những kẻ có dã tâm."
Sự lạnh lùng, sắc bén trong đôi mắt của cô ấy khiến ta giật mình.
Quả đúng là vậy.
Trong biết bao nữ nhân xuyên không tới đây, không ít người có năng lực, tinh thông binh pháp và chế tạo súng đạn. Thẩm Trường Uyên dựa vào những kỹ thuật vượt xa thời đại này mới có thể hủy diệt được giang sơn của ta.
Trong lòng ta thầm giễu cợt, có điều, nói đi cũng phải nói lại, tuy Thẩm Trường Uyên có thể giữ được ký ức về trải nghiệm chung sống với đám nữ nhân xuyên không kia thế nhưng hắn lại bị thiên đạo xóa đi toàn bộ ký ức về những kỹ thuật chế tạo vượt thời đại đó.
Thiên đạo làm vậy là để cho đám nữ nhân xuyên không ấy có thể dễ dàng thành công cứu vớt hắn, cam tâm tình nguyện dâng lên mọi kiến thức mà bọn chúng có cho hắn.
Đợi đã!
Đáy lòng ta cuộn trào sóng to gió lớn.
Nghe ngữ điệu của Hứa Thanh Yểu mà đoán, có vẻ cô ấy hình như không đến cùng một thế giới với kẻ xuyên không đang chiếm giữ cơ thể của tiểu thư dòng chính của phủ thừa tướng?
Giờ ta mới bất giác ngộ ra.
Giọng điệu bình tĩnh, không chút xao động này, vẻ ung dung khi ngồi trên địa vị cao ấy, thủ đoạn dứt khoát tàn nhẫn nhổ cỏ tận gốc kia, tính cách mưu tính sâu xa đó, dáng vẻ cao quý uy nghiêm thỉnh thoảng để lộ ra giống hệt với phụ hoàng ta cùng với câu nói vừa rồi "Nếu như ta là bậc đế vương"...
Thân phận của cô ấy trước khi xuyên không tới đây dường như đã rõ ràng rồi.
Có điều, nữ tử thật sự cũng có thể...
Ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, một ánh mắt âm trầm đã bắn về phía ta, à không phải, ánh mắt đó rơi trên người Hứa Thanh Yểu mới đúng.
Đó là ánh mắt ngập tràn sát ý đến độ không thể đè nén nổi.
Hứa Thanh Yểu cũng cảm nhận được, ngước mắt trông sang, quả nhiên đã nhìn thấy Thẩm Trường Uyên đứng lẫn trong đoàn tùy tùng của đại tiểu thư Tống Oánh dòng chính của phủ thừa tướng. Khuôn mặt đẹp đẽ, tuấn tú mang theo vẻ âm hiểm đó đặt trong đám nô bộc có vẻ ngoài miễn cưỡng được xưng là thanh tú kia, phải nói là cực kỳ bắt mắt.
Hứa Thanh Yểu khẽ bật cười, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trường Uyên cũng phủ đầy sát ý chết chóc.
Đối với một kẻ xấc xược, hết lần này đến lần khác mạo phạm mình, đã vậy còn là một tên nô tài thấp kém, đương nhiên Hứa Thanh Yểu không thể nào tha thứ được rồi.